Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 2: Q.7 - Chương 2




Lúc Đường Tiểu Mễ về đến nhà lớn thì hoảng sợ, người trước mặt là ông nội sao? Tóc bạc trắng, trước kia không có nhiều như vậy. Cặp mắt thật trũng sâu, hẳn là chưa bao giờ hiền hòa mỉm cười nhìn nàng như vậy, hấp hít mũi, Đường Tiểu Mễ đau xót: "Ông nội, thân thể người không thoải mái sao?"

Đường Kiếm ngồi trên ghế sa lon, vỗ nhẹ lên gương mặt Tiểu Mễ: "Hai ngày nay bị bệnh cảm lạnh, già rồi, không còn dùng được lâu".

Khoác cánh tay Đường Kiếm, bóp bóp trên bả vai lão: "Ông nội còn rất trẻ đấy".

Một già một trẻ cười nói vui vẻ, sau khi ăn xong bữa tối, Đường Kiếm vỗ vỗ mu bàn tay Tiểu Mễ, "Tiểu Mễ, đợi lát nữa cho ông nội mượn Thụy Dương một chút, thế nào?"

Đường Tiểu Mễ mặt đỏ lên, buông cánh tay Đường Kiếm ra, len lén liếc nhìn Phó Thụy Dương, gật đầu lung tung, mọi người thấy dáng vẻ của nàng cũng không nhịn được bật cười, đã thật lâu bọn họ chưa từng thấy bộ dạng xấu hổ của Đường Tiểu Mễ, thằng nhóc Phó Thụy Dương này, thật khiến cho Tiểu Mễ để ý. Thư phòng này, Phó Thụy Dương lần đầu tiên đi vào, ánh mắt nhanh chóng quét xung quanh một vòng, Đường Kiếm cũng không thúc giục, im lặng ngồi trên ghế, một tay chống gậy.

"Cháu cảm thấy Tiểu Mễ nhà chúng ta thế nào?" Giọng nói Đường Kiếm có chút trầm thấp, hơi khàn khàn. Phó Thụy Dương suy nghĩ một chút, giống như nhìn thấy Đường Tiểu Mễ chu đôi môi đỏ mọng, chóp mũi nhăn lại, con ngươi mọng nước nhìn hắn, vẻ mặt hắn trở nên ôn nhu không hay biết, Tiểu Mễ như thế nào sao? Trong đầu hắn dường như không nghĩ ra từ nào.

Nàng rất tốt, tốt bao nhiêu? Phó Thụy Dương không nói ra lời. Giống như trong lòng hắn, một cái nhấc tay, nhấc chân của Tiểu Mễ cũng làm cho hắn không dời mắt được, lúc nàng tức giận vẻ mặt hơi lạnh lùng; lúc nàng uất ức đôi mắt hồng hồng, con ngươi màu đen có hơi ngấn nước, khẽ cắn môi, cố không để cho nước mắt chảy xuống; lúc nàng vui vẻ, đôi mắt sáng trong suốt, cong cong tuyệt đẹp.

Dường như không ngại Phó Thụy Dương trầm mặc, Đường Kiếm lại nhàn nhạt hỏi "Cháu thích Tiểu Mễ sao?"

Lần này không im lặng nữa, gần như hắn bật thốt lên: "Thích".

Đường Kiếm nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên đối với câu trả lời này rất hài lòng: "Biết tại sao ta lại gấp gáp bảo Tiểu Mễ lập gia đình không?"

Phó Thụy Dương lắc đầu, hắn thật sự đã nghĩ tới vấn đề này, Phó Long Bưu cũng chưa từng nói cho hắn nguyên nhân gì, chẳng qua chỉ nói cho hắn biết, Tiểu Mễ không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

"Thụy Dương". Đường Kiếm nhìn Phó Thụy Dương: "Ta không còn sống được bao lâu nữa, ta có thể yên tâm giao Tiểu Mễ cho cháu không?"

Phó Thụy Dương âm thầm kinh hãi, khóe mắt hơi nhảy lên, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, vẫn không nghĩ tới điều này, ông lão trước mặt này không phải là vị tướng năm đó phong vân một cõi đánh giặc sao, chẳng qua bây giờ chỉ là một ông lão tuổi đã xuế chiều, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn hắn, hỏi: Ta có thể yên tâm giao Tiểu Mễ cho cháu không?

Giống như bị mê hoặc, Phó Thụy Dương theo bản năng gật đầu một cái, đôi mắt đục đục kia khẽ lộ ra mong đợi, hắn không cách nào cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt, nếu như Tiểu Mễ là trách nhiệm thì hắn cũng vui vẻ nhận lấy trách nhiệm.

Rốt cuộc, sau khi Đường Kiếm tiến vào thư phòng, đến giờ mới lộ ra vẻ hài lòng mỉm cười: "Ta biết rõ cháu cùng Kiến Quân và Dương lão Nhị có giao dịch" Giọng nói nhẹ nhàng, có chút lãnh đạm, ngẩng đầu liếc mắt một cái Phó Thụy Dương: "Vốn sau này cháu là chồng của Tiểu Mễ, điều này cũng là việc nên làm, ta chỉ có một yêu cầu".

"Người nói", Phó Thụy Dương khẽ cúi đầu, Đường Kiếm biết chuyện này, hắn cũng đã nghĩ đến, chuyện này cuối cùng sợ là có rất nhiều người biết, trừ Tiểu Mễ. Hắn có chút lo sợ, lúc tất cả mọi người đều biết sự thật, Tiểu Mễ phải làm sao? tạm thời, tạm thời hắn không có cách nào kháng cự giao dịch này, hắn cần hai nhà Đường, Dương trợ giúp hắn nâng cao sự nghiệp một bước, nhưng hắn cũng không buông bỏ Tiểu Mễ, hắn không muốn lừa gạt nàng, nhưng cũng không có dũng khí nói cho nàng biết. Nếu như đây là canh bạc, hắn sợ chính mình thua không dậy nổi.

"Không phải lão già ta khoe khoang, Tiểu Mễ chúng ta là một đứa bé rất đáng yêu". Thu hồi nụ cười, Đường Kiếm dường như đang nhớ lại, ánh mắt có chút xa xăm, "Cháu gái của ta ương bướng, sau khi Quốc Khánh và Ái Hoa ly hôn, chỉ có một mình nó ở lại Biệt thự Tây đơn, một đứa trẻ mới mười ba, mười bốn tuổi, trông coi tòa biệt thự kia, đó là nơi ta mua lúc đứa con lớn nhất kết hôn để làm tân phòng".

Thì ra là như vậy, Phó Thụy Dương vẫn tò mò, vì sao Đường gia lại để cho Tiểu Mễ một mình ở ngoài, mười ba, mười bốn sao? Khi đó vừa mới lên trung học đệ nhất cấp, trong ấn tượng nhớ tới một bóng dáng mơ hồ, trái tim hắn lại mơ hồ có chút đau đau.

"Tiểu Mễ do một tay ta nuôi nấng, qua một thời gian nữa, cháu hãy mang nó ra ngoài dạo dạo". Đường Kiếm khe khẽ thở dài, "Sau khi ta đi rồi, sẽ trở về, khi đó Tiểu Mễ sẽ phải giao cho cháu".

Phó Thụy Dương im lặng không lên tiếng, đôi mày rậm nhíu lại thật chặt, "Tại sao không nói cho Tiểu Mễ biết?"

Trong phòng trầm mặc thật lâu không có tiếng nói, Đường Kiếm không trả lời, Phó Thụy Dương cũng không nói nữa. Có lẽ bọn họ đều nghĩ đến, đem tổn thương để đến giây sau cùng. Ông lão trước mặt hiểu rõ Tiểu Mễ hơn so với bất kỳ ai trong bọn hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.