Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 2: Q.9 - Chương 2




Đường Tiểu Mễ quỳ gối trước Mộ Bia, người thẳng tắp, nhìn lên trên, cằm khẽ thu lại, từ trong chiếc rương trong suốt, lấy ra một bộ ấm trà, từng cái dọn xong. Người tinh mắt sẽ phát hiện Đường Tiểu Mễ lấy ra rõ ràng là loại trà Thái Bình thượng hạng, lá trà mịn màng. Chỉ thấy tay phải nàng cầm bình đưa đến gần miệng ly rót nước, một lần nữa cổ tay lại cầm bình nước nâng lên, đưa bình đến gần miệng ly tiếp tục rót nước, cứ như thế lặp lại ba lần, sáu cái ly trà bốc hơi nóng, mùi trà tỏa ra bốn phía.

Tiếp đến, hai tay Đường Tiểu Mễ chạm đất, đầu cúi lạy sát đất, dừng lại một chút rồi chậm rãi đứng dậy, một tay cầm quai ly, một tay khác nâng đáy ly, rưới nước trà bên trong ly rơi vãi trên mặt đất, tiếp tục lạy thứ hai, lạy thứ ba. Những người lớn tuổi đứng đó âm thầm gật đầu, Đường Kiếm có một cháu gái thật tốt, người xưa làm lễ "Chín lạy", Đường Tiêu Mễ làm lễ chắp tay lạy là lễ nặng nhất, mà tư thế Đường Tiểu Mễ rót trà chính là "Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu".

Sau khi tang lễ kết thúc, người nhà phải tạ lễ với khách, bây giờ Phó Thụy Dương là cháu rể Đường gia, đứng bên cạnh Đường Tiểu Mễ nhưng từ lúc vào nghĩa trang cho đến khi tang lễ kết thúc, Đường Tiểu Mễ cũng không nhìn Phó Thụy Dương một cái.

Trong lòng Phó Thụy Dương rất bất an, Đường Tiểu Mễ biến mất làm cho hắn lo lắng không được ngủ, hiện tại Đường Tiểu Mễ xuất hiện, hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, hắn muốn ôm đôi vai gầy yếu của nàng, khuyên nàng đừng quá đau buồn, nàng còn có hắn nhưng Đường Tiểu Mễ lạnh lùng khiến cho Phó Thụy Dương đem những lời muôn nói nuốt trở vào. Điều duy nhất để cho hắn an ủi chính là chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch trên tay Đường Tiểu Mễ, nàng vẫn còn đeo, giống như hắn đã trói chặt nàng ở bên hắn.

"Tiểu Mễ, không trở về sao?" Trương Vân thấy Đường Tiểu Mễ đứng bất động, hỏi. Đường Tiểu Mễ lắc đầu một cái, nắm tay Trương Vân nói: "Bà nội, cháu chỉ muốn ở một mình như thế này". Trương Vân xoa nhẹ khuôn mặt Đường Tiểu Mễ, nhìn mọi người nói: "Chúng ta đi trước thôi".

Dương Thắng, Phó Long Bưu liếc mắt nhìn nhau, khẽ thở dài một cái, xoay người rời đi, ba anh em Dương gia nhìn vẻ mặt của Đường Tiểu Mễ cũng rời đi, Dương Ái Hoa có chút lo lắng nhìn Đường Tiểu Mễ nhưng bị Triệu Tử Quân kéo đi, mọi người còn lại cũng dần dần rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người Phó Thụy Dương và Đường Tiểu Mễ.

Đường Tiểu Mễ giống như không thấy Phó Thụy Dương, xoay người đến trước mộ bia tùy ý ngồi xuống, lại từ trong chiếc rương lấy ra một chậu đồng, bên trong có các loại đồ vật nhỏ, bật lửa “soạt” một tiếng, đốt một trang giấy, ném vào trong chậu đồng, trong chậu đồng ngọn lửa bùng lên, chiếu vào khuôn mặt Đường Tiểu Mễ màu đỏ bừng.

Khi lửa trong chậu đồng dần dần tàn lụi, lúc chỉ còn lại một đống tro tàn, Đường Tiểu Mễ vẫn giữ tư thế ngồi như cũ, nhìn tấm hình Đường Kiếm trên mộ bia, cũng không còn vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt bén nhọn, chẳng qua trên gương mặt đó, Đường Tiểu Mễ chỉ nhìn thấy một ông cụ có vẻ mặt hiền lành, trẻ con.

Người này là ông nội của nàng a, người đã từng dạy nàng không cần rơi lệ, dạy nàng biết yêu ông nội của mình, để mặc cho nàng nắm chòm râu của lão; nhẫn tâm bắt nàng đến Đạo quán học quyền đạo; ông cụ giảo hoạt nói nếu nàng đồng ý học theo sự sắp xếp của lão thì có thể cho nàng đi ra ngoài; biết rõ bản thân bị bệnh nặng còn gạt nàng rằng ông nội muốn trải đường tốt cho cháu, lại nói với nàng "Ông nội vĩnh viễn bảo vệ cháu".

Nước mắt từng dòng, từng dòng chảy xuống, ông nội, làm sao người không để cho cháu trọn hiếu? Ông nội, làm sao người có thể lừa gạt cháu như vậy? Ông nội, làm sao người có thể để cho cháu hiểu lầm người như vậy?

Tiếng nức nở biến thành gào khóc, Phó Thụy Dương đau lòng nhìn Đường Tiểu Mễ ngồi đó, quay lưng lại với hắn, đôi vai thẳng tắp đang run rẩy, hắn đau lòng tiến lên, từ phía sau ôm lấy nàng.

Đường Tiểu Mễ không còn hơi sức tựa trên người Phó Thụy Dương, trên mặt đầy nước mắt, lẩm bẩm nói: "Ông nội, cháu nhớ người, nhớ người. . . . . ."

Đột nhiên nhớ đến cái gì, nàng dùng sức đẩy Phó Thụy Dương ra, quát: "Đều tại anh, làm sao anh có thể gạt em như vậy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.