Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 3: Q.1 - Chương 3




Edit: Nancy

Đường Tiêu Mễ bĩu môi :

“ Sơ Nhất, em đói bụng, em them cái lẫu đó lâu lắm rồi, lâu rồi không được ăn”

Dương Sơ Nhất nhàn nhạt mỉm cười nhìn cô, Dương Sơ Tam lôi kéo tay của Đường Tiêu Mễ :

“ Vậy chúng ta phải đi ăn, Tiêu Mễ của chúng ta thèm thì nhất định phải ăn, đi thôi”

Một nhóm người trùng trùng điệp điệp đi vào quán lẩu. phục vụ viên mặc sườn xám tao nhã lễ độ, mỉm cười lễ phép :

“ Xin lỗi các vị, quán của chúng tôi đã hết chỗ rồi, xin hỏi các vị có dự định gì không?”

Lâm Vĩ Ba cười nói : “ Người đẹp, có chuyện gì phải dự định a, hôm nay chúng ta nhất định phải ăn ở đây”

Nhân viên phục vụ khom người, nhìn những người trước mặt không phải nhân vật dễ chọc, cười có chút miễn cưỡng : “ Thật ngại quá, bên trong chúng tôi đã hết chỗ thật rồi”

Đường Tiêu Mễ sợ phiền toái, kéo tay áo của Dương Sơ Nhất :

“ Thôi. Sơ Nhất, chúng ta đi thôi, đi chỗ khác”

Dương Sơ Nhất vuốt mũi nhỏ của Đường Tiêu Mễ một cái :

“ Tiêu Mễ của chúng ta không phải thích lẩu ở đây đã lâu rồi sao?”

Nói xong, nhìn về phía Dương Sơ Tam : “ Lão Tam, đừng để cho Tiêu Mễ đợi”

“Yes Sir!”

Dương Sơ Tam cầm điện thoại di động đi tới một bên, Dương Sơ Nhất lôi kéo tay cô, không thèm để ý vẻ làm khó trên mặt của nhân viên phục vụ. Đường Tiêu Mễ không từ chối, biết bọn người Sơ Nhất cũng vì mình, nếu như từ chối có vẻ làm kiêu quá. Dương Sơ Nhị theo phía sau, Lâm Vĩ Ba tiêu sái ở sau cùng . Mấy nhân viên phục vụ vừa oán thầm lại vừa thầm than mấy người này khó dây dưa a!. Chỉ có điều thật đúng là đẹp mắt thật!

Dương Sơ Tam đại khái nói chuyện điện thoại xong, bước nhanh theo kịp, Dương Sơ Nhất nhìn hắn một cái cũng không nói gì. Một người trung niên hơi mập, mang giày tây, trên mặt tươi cười, lấm tấm mồ hôi, cơ hồ chạy chậm tới đây :

“ Dương tiên sinh, xin mời, bên này, bên này có một phòng tốt, cảnh vật chung quanh rất đẹp”

Dương Sơ Nhị vẫn không lên tiếng, hừ lạnh một cái :

“ Thế nào?. Hết chỗ rồi, mà vẫn còn có phòng tốt sao?. Chỗ này của các người làm ăn cũng không tệ a”

Nói xong, tượng trưng nhìn nhìn 4 phía một chút, người trung niên kia sắc mặt lập tức thay đổi, lấy khăn tay ra lau mồ hôi nói :

“ Dương tiên sinh, thật ngại quá, nhân viên của chúng tôi không biết cách ăn nói, một lát sẽ để cô ấy xin lỗi ngài, được Dương tiên sinh coi trọng, ngài muốn tới lúc nào, đều có chỗ cho ngài”

Đường Tiêu Mễ nhìn bầu không khí quái dị một hồi, biết ba anh trai ngày thường cực kì yêu thương mình, nhưng đối với người ngoài trước giờ đều rất thủ đoạn, cô không muốn vừa trở về đã mang phiền phức đến cho bọn họ, hé miệng nhìn Dương Sơ Nhị. Dương Sơ Nhị nhìn bộ dáng này của Đường Tiêu Mễ, biết bây giờ ko phải thời điểm tức giận, lòng mềm nhũn, ko nói thêm gì nữa

Dương Sơ Nhất tùy ý nhìn lướt qua góc khuất trong đại sảnh, tự nhiên ôm Đường Tiêu Mễ, đoàn người tiêu sái đi vào phòng.

Một cái bàn khác trong góc khuất đại sảnh, có người đang nhìn chằm chằm bên này :

“Thụy Dương, đó không phải là ba anh em nhà Dương gia sao?. Dương gia đại thiếu khi nào thì đổi khẩu vị như vậy?. Người phụ nữ kia có vẻ rất thùy mị, nhưng lại quá đơn thuần, không phải là khẩu vị của Dương Sơ Nhất chứ?”

Phó Thụy Dương khép hờ đôi mắt nhìn đám người kia đi vào trong phòng, không nói gì, gương mặt tuấn dật lộ ra vẻ lạnh lùng, mày kiếm nhíu lại, liếc mắt một cái đã nhận ra cô nữ sinh tóc ngắn mới vừa rồi ngồi ở ven đường giống như chim cánh cụt nhỏ, khoảng cách bây giờ gần hơn một chút, dung mạo càng thêm rõ rang, hai mắt thật to, sống mũi khéo léo, anh chú ý nàng thích cau đầu mũi, lúc này miệng sẽ tự nhiên cong lên, trực giác mách bảo anh đã gặp qua ở đâu rồi, quen thuộc không nói nên lời

“ Ai, Thụy Dương, cuối tuần trường cũ họp mặt bạn học cũ, cậu có đi hay không?”

Người hỏi là Trần Cương, vóc người không tệ, nhưng thoạt nhìn có chút giảo hoạt

“Ai, thụy dương, cuối tuần Tiểu Cao gặp mặt bạn học cũ ngươi đi hay không đi?” Người hỏi gọi Trần Cương, vóc người không tệ, nhưng nhìn một dòng vô lại, mất không ít phân.

“ Dĩ nhiên đi rồi, có không ít người quen cũ đấy”

Phó Thụy Dương ko nóng ko lạnh nói, mắt nhất thời sang ngời, rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào?

“ Ở trường lúc ấy, có không ít nữ sinh thích Thụy Dương, lần này họp mặt, nếu nhìn thấy Thụy Dương còn độc thân, nhất định sẽ rất náo nhiệt, chúng ta phải đi a!. Nếu không sẽ rất nhàm chán”

Chu Văn Bân đắc ý cười, hắn cùng với Phó Thụy Dương có thể coi như bạn thân, nơi nào náo nhiệt dĩ nhiên phải có hắn

Một nơi khác trong phòng, Đường Tiêu Mễ ăn cực kì vui sướng. Dương Sơ Nhất cưng chiều nhìn Đường Tiêu Mễ, cô cơ hồ ăn như hổ đói, nhìn nụ cười trên mặt cô. Trong lòng Dương Sơ Nhất cảm thấy thỏa mãn.

Trong miệng Dương Sơ Tam một đống đồ ăn, mơ hồ nói :

“ Tiêu Mễ à, em trở về khi nào thế, mọi người rất nhớ em, trở về cũng không báo một tiếng”

Đường Tiêu Mễ dừng một chút, thanh âm có chút nhỏ :

“ Nhanh lên đi, em còn phải đi thăm ông nội bên kia trước”

Âm thầm thở dài, có chút trầm mặc tiếp tục ăn, nhưng cảm thấy không ngon miệng nữa

Dương Sơ Nhất và Dương Sơ Nhị đồng thời trừng mắt nhìn Dương Sơ Tam một cái, không mở miệng không ai nói mi câm đâu!

Lâm Vĩ Ba nhìn không khí có chút không thích hợp, cười híp mắt nhìn Đường Tiêu Mễ :

“ Tiêu Mễ, còn có chị em không?”

“ Để làm gì?. Em là con gái một”Đường Tiêu Mễ liếc nhìn Lâm Vĩ Ba một cái

“ Anh còn hy vọng Tiêu Mễ có một chị hoặc em để anh theo đuổi” Nói xong đặc biệt lắc đầu tiếc hận một cái, Đường Tiêu Mễ nhìn bộ dáng phô trương của hắn, lập tức cảm thấy vui vẻ

“ Em có thể lý giải anh đang khen em xinh đẹp không?” Đường Tiêu Mễ dí dỏm nháy mắt mấy cái.

Lâm Vĩ Ba nghe xong lời này giơ tay qua muốn bắt tay của Đường Tiêu Mễ : “ Cô nãi nãi em cuối cùng cũng hiểu rồi”

Dương Sơ Nhất ở bên cạnh dung chiếc đũa gõ bàn tay của Lâm Vĩ Ba :

“ Lấy móng vuốt của cậu ra”

“ Lời này em rất thích mặc dù hơi không thật một chút”

Đường Tiêu Mễ cười, đôi mắt cong cong, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, nhìn qua rất là ngây thơ.

Lâm Vĩ Ba ngây ngẩn cả người một cái, thầm nghĩ, mới vừa rồi là nói dối, nhưng hiện tại cảm giác là thật a!

“ Tiêu Mễ của chúng ta thoáng cái đã nhìn thấu bản chất của tên tiểu tử này, chính là dối trá” Dương Sơ Tam khởi xướng, những người khác cũng tán gẫu về Lâm Vĩ Ba

Lâm Vĩ Ba không cam lòng sờ sờ mũi mình

“ Không ngờ các cậu lại là người như vậy, phá hoại hình tượng tốt đẹp của tôi trước Tiêu Mễ”

Đường Tiêu Mễ chú ý tới động tác của Lâm Vĩ Ba, ý thức dừng lại một chút, sau khi tầm mắt rời khỏi, một chỗ sâu nhất trong đáy lòng tựa hồ bị vỡ ra, cảm thấy đau đớn. Chú ý mọi người vẫn đang nhìn mình, Đường Tiêu Mễ có chút gượng cười

3 anh em Dương gia nhìn Tiêu Mễ nhà mình nở nụ cười, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng thấy hài lòng, Tiêu Mễ của chúng ta cười đẹp mắt như vậy, nghĩ như vậy, 3 người bọn họ cũng ngây ngốc cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.