Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 3: Q.4 - Chương 3




Lễ đính hôn hôm nay thật khiến cho Tiểu Mễ mệt muốn chết rồi, trong lòng mệt mỏi, thân thể cũng mệt mỏi, hiện tại cũng không quan tâm nơi này là Phó gia hay là Đường gia, ngã đầu nằm ngủ.

Ngày thứ hai, sáu giờ sáng, Dương Thắng đánh thức Sơ Nhất: "Con gọi điện thoại cho thằng nhóc kia, nói nhà bọn họ gọi Tiểu Mễ rời giường muộn một chút".

Sơ Nhất dụi mắt, nhìn điện thoại di động một chút, "Tên kia sẽ tự biết chứ?"

"Đừng nói nhảm, gọi điện thoại nhanh lên một chút, chậm Tiểu Mễ sẽ bị hắn đánh thức." Dương Thắng giật tấm chăn của Sơ Nhất lên, mặt đầy vẻ giận dữ. Sơ Nhất duỗi lưng một cái, tìm cửa sổ danh bạ, bấm, chỉ nghe đô một tiếng, liền nối thông bên kia, Dương Sơ Nhất rất kinh ngạc, thằng nhóc này không tệ a, tỉnh sớm như vậy, chẳng lẽ Tiểu Mễ nhà chúng ta cũng thức dậy rồi?

"Tôi nói cậu thức sớm như vậy, cũng đừng đánh thức Tiểu Mễ chúng ta, phải nhìn một chút, nàng ngày hôm qua rất mệt mỏi?" Sơ Nhất tức giận nói. Điện thoại bên kia một hồi lâu không nói gì, Dương Sơ Nhất nhìn điện thoại di động, không có gát máy, Dương Thắng đang áp lỗ tai lên nghe, nghi hoặc nhìn Dương Sơ Nhất, miệng làm điệu bộ hỏi sao không nghe thấy gì, Sơ Nhất vừa mới chuẩn bị nói chuyện, bên đầu điện thoại kia rốt cuộc có phản ứng.

"Đã biết". Pằng một tiếng, cúp điện thoại. Dương Sơ Nhất cắn răng nghiến lợi nói: "Ông nội, người này đã ném máy rồi".

Dương Thắng hừ hừ hai cái trong mũi, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, Dương Thắng nhìn đồng hồ rồi ngã đầu tiếp tục ngủ. Phó Thụy Dương trợn tròn mắt nằm trên giường, cả người chết lặng, đầu óc trống rỗng, đây là lần thứ mấy rồi, mới hừng sáng hắn đã nhận được điện thoại bảo hắn chớ quấy rầy Tiểu Mễ? Nhìn ngoài cửa sổ một chút, trời còn tối đen, mới có tờ mờ sáng, đầu tiên là Đường Kiếm đánh thức? Hắn còn mơ mơ màng màng, tiếp theo là Dương Ái Hoa? Hắn hoàn toàn tỉnh táo, sau đó là Đường Quốc khánh, hắn đã hết ý kiến, bây giờ là Dương Sơ Nhất. Phó Thụy Dương cảm giác mình hoàn toàn chết lặng. Lúc này là mấy giờ? Không được thức giấc Tiểu Mễ nhà các người nhưng các người thay nhau oanh tạc như vậy, tôi cũng không thể ngủ được rồi, rốt cuộc là ai đánh thức ai vậy?

Nhưng mà hôm nay Đường Tiểu Mễ cũng không thể ngủ thẳng giấc cho đến khi tự nhiên tỉnh lại như mong muốn của mọi người. Bởi vì, lễ đính hôn của nàng và Phó Thụy Dương đã được đăng lên trang đầu các tờ báo lớn, trên Internet, cả tỉnh J đều biết hai người đứng đầu công ty kết thân, mà sau lưng của nam, nữ nhân vật chính hai bên đều là đại biểu cho quyền thế, càng làm cho mọi người chắc lưỡi hít hà, bên ngoài quán rượu Tác Phỉ Đặc các loại xe nổi tiếng dừng lại, đại sảnh khách sạn còn lưu lại đồ vật trang trí cho buổi lễ đính hôn làm cho mọi người suy đoán đủ thứ.

Lúc điện thoại vang lên, Đường Tiểu Mễ đang chìm đắm trong giấc mộng, nàng mơ thấy buổi lễ tốt nghiệp lần đó, nàng cầm điện thoại di động đứng đằng sau cây cột ngoài hành lang, chụp ảnh hai người kia, nàng nhìn tấm hình thật lâu, trong mộng tất cả đều là buổi lễ tốt nghiệp lần đó, xen kẽ là lễ đính hôn với Phó Thụy Dương, khiến cho nàng không phân rõ thời gian, hoang mang nhìn hai khuôn mặt rõ ràng khác nhau. Ngoài tiếng điện thoại reo, Đường Tiểu Mễ cũng chợt giật mình tỉnh giấc, làm sao đã ngần ấy năm như vậy, nàng lại có thể mơ thấy người kia? Điện thoại di động vẫn kiên nhẫn vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, lắc lắc đầu thật mạnh, cầm điện thoại di động lên, đã có sáu cuộc gọi nhỡ rồi, tất cả đều là của Nguyệt Như và Vi Vi, đã xảy ra chuyện gì sao? Nhấn nút trả lời, giọng Vi Vi ầm ĩ lộ ra hưng phấn: "Tiểu Mễ, cậu quá xuất sắc rồi, được lên trên TV, sớm biết như vậy, phải cho mình len lén trà trộn đi vào, nói không chừng được chụp một tấm hình tuyệt vời".

"Cái gì, cậu nói cái gì?" Đường Tiểu Mễ cảm giác mình bị giấc mộng kia làm cho hồ đồ, cũng không nghe rõ Triệu Vi nói cái gì.

"A, mình quên rồi, hắc, hắc, cậu có xem báo chí chưa? Cậu rất ăn ảnh nha".

Triệu Vi hiển nhiên còn đắm chìm trong kích động, Tiểu Mễ lại càng thêm hồ đồ, "Báo, Báo gì?"

"Cậu đính hôn cùng trai đẹp đó, oa, đẹp trai ngây người luôn, hôm nay phòng làm việc chúng ta, tất cả đều thảo luận chuyện này, nếu họ biết nữ nhân vật chính trên báo chí là bạn tốt của mình, Tiểu Mễ, cậu nói họ sẽ phản ứng ra sao?" Triệu Vi ba hoa không ngừng, vui vẻ giống như ngày hôm qua đính hôn không phải là Tiểu Mễ mà là chính nàng.

Thật khó khăn mới cúp được điện thoại, Nguyệt Như lại gọi điện thoại tới, "Được a Tiểu Mễ, có chút gương mẫu". Giọng nói lộ ra trêu chọc.

"Đại tỷ, Vi Vi mới vừa nói một hồi, cậu có thể nói cho mình biết rốt cuộc là chuyện gì?" Tiểu Mễ trong lòng có dự cảm không tốt.

"Tiểu Mễ, chúc mừng cậu, hôm nay cậu được lên trang đầu các tờ báo lớn, đông đảo dân chúng rất hiếu kỳ đối với người đính hôn, sẽ rất nhanh bọn họ sẽ tìm kiếm ra thôi". Trong giọng nói Nguyệt Như cố đè nén nụ cười trêu chọc, nàng giống như đã nhìn thấy bộ dáng đau đầu của Tiểu Mễ, người sợ nổi danh, heo sợ khỏe, đây chính là điểm yếu của Đường Tiểu Mễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.