Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 3: Q.5 - Chương 3




Lâm Dương gần đây có cảm giác như cưỡi lên lưng cọp khó xuống, Thành phố N rộng lớn như vậy lại giống như không có đất cho hắn đặt chân rồi, công ty của hắn đặt ở Thượng Hải cũng không phát triển được, phải đưa chi nhánh đến tỉnh thành, mới có thể yên ổn ở một góc, người khác đều nói hắn có một cha vợ là Thị trưởng, sự nghiệp một bước lên mây, lên như diều gặp gió.

Lúc trước kết hôn do bất đắc dĩ, Lâm Dương không nghĩ phải bám vào vây cánh của cha vợ, hắn dừng chân nơi đầu tiên ở Tỉnh J, mà Thành phố N là nơi Trung tâm Kinh tế Văn hóa. Hắn mang nồng cốt công ty đến nơi này, lại liên tiếp thất bại, mấy lần trả giá, hắn tự mình phân tích số liệu, phương án thiết kế đều hạng nhất nhưng đối thủ không đưa ra phương án vượt trội hơn hắn mà vừa vặn đưa ra giá nhiều hơn 1000 so với hắn, không nhiều, không ít, chỉ 1000, đây rõ ràng là khiêu khích.

Lúc đầu hắn không hiểu, mình chưa bao giờ tới Thành phố N, ở Thành phố S cũng không ỷ vào cha vợ làm Thị trưởng mà làm mưa làm gió,, đắc tội với người, làm sao lại có người chĩa mũi nhọn vào hắn như vậy? Hắn cố gắng tìm hiểu lai lịch của đối phương, đối phương cũng không che giấu, rất nhanh hắn biết được chĩa mũi nhọn vào hắn thì ra là hai người đứng đầu công ty Tỉnh J.

Hắn nghĩ mãi không xong, nguyên nhân gì khiến hai công ty lớn liên thủ lại như vậy, cũng không dư thừa động tác nào, chẳng qua trên hạng mục chèn ép hắn, dường như muốn cho hắn biết khó mà lui, đây không phải là cách làm đẩy hắn đến chỗ chết, càng làm cho hắn hoang mang. Tìm hiểu bằng mọi cách, phát hiện sau lưng hai công ty không ngờ là hai nhà chính trị quyền thế rất lớn, Lâm Dương không phải không nghĩ tới việc đi tìm người phụ trách của hai công ty hỏi cho rõ ràng, tuy nhiên làm thế nào cũng không thể gặp mặt, Lâm Dương cảm giác mình giống như con ruồi bọ không có đầu, mất đi phương hướng.

Cho đến ngày 16 tháng giêng, thư ký theo thông lệ mỗi ngày đưa báo chí cho hắn thì Lâm Dương nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, trong mộng bao nhiêu lần không thể quên được người kia, nàng mặc Hán phục, đôi mắt mở to khó tin, lại có chút thẹn thùng, e lệ, làm cho hắn vô cùng mê luyến đôi môi đỏ mọng xinh xắn lại dán lên môi của một người đàn ông xa lạ. Lâm Dương nhìn chằm chằm gương mặt đó, chỉ cảm thấy tim như bị người ta khoét một cái, ôm lấy ngực, trong đầu oanh một tiếng toàn bộ nổ tung. Nàng cười tươi đẹp làm sao, ánh mắt cong cong như đáy hồ trong suốt, giống như là một dòng suối trong vắt, khiến hắn không thể dời đi nữa ánh mắt. Hắn thích xoa đầu của nàng, làm lộn xộn tóc ngắn, nàng bị nhột cười lên khanh khách, hướng trong ngực hắn chui vào, hắn càng thích trêu chọc nàng, có thể nhân cơ hội như vậy ôm lấy nàng, thân thể của nàng mềm nhũn, mang theo mùi Hoa Trà nhàn nhạt, đó là mùi vị đặc trưng của nàng, đó là lúc hắn hạnh phúc nhất.

Trước kia không phải là chưa từng yêu lần nào nhưng lúc ở một chỗ cùng nàng, không khí đều là trong veo, hắn không biết thích một người thì ra có thể vì đối phương làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần khuôn mặt nàng tươi cười, tâm tình hắn cả ngày thoải mái. Hắn cũng không biết, có một ngày hắn giống như một bà già, dặn dò không cho nàng ăn mỳ ăn liền, buổi tối không được ngủ trễ, nàng sẽ bĩu môi nhíu chóp mũi, "Anh rất phiền a". Giọng nói mềm nhũn, tinh tế, thấm tận đáy lòng.

Hắn càng không biết, có một ngày hắn lựa chọn phản bội nàng trước, hắn không dám nói cho nàng biết, hắn bỏ rơi nàng, nhưng mà nàng trông giống như là người không quan tâm, thật ra thì rất quan tâm, nàng là nữ sinh có nguyên tắc, cá tính rất mạnh, thông minh, có chủ kiến. Hắn không thể tưởng tượng, có một ngày khi nàng rời xa hắn thì hắn sẽ như thế nào, chỉ cần nghĩ đến đây, hắn đã cảm thấy hít thở không thông, không thể nhúc nhích. Nhưng có biện pháp gì đây? Cha hắn bệnh tình nguy kịch, tâm huyết cả đời của cha hắn cũng muốn trôi theo dòng nước, mẹ hắn than thở khóc lóc trong điện thoại, tiểu thư Phan gia thích hắn, Phan gia cũng nhìn trúng hắn, nếu hắn chấp nhận ở chung một chỗ với cô bé kia, Phan gia bọn họ có thể giúp giữ được tâm huyết của cha hắn.

Thậm chí hắn nghĩ phải nói cho nàng biết để nàng chờ hắn nhưng chờ cái gì đây? Nàng là gì? Nhân tình bí mật sao? Cứ như vậy mỗi ngày trôi qua, trong trường học tràn đầy tin đồn nhưng nàng cũng không hỏi hắn nửa lời, nhìn hai mắt nàng trong suốt, hắn càng không thể nói ra, hắn chỉ có thể ôm lấy nàng thật chặt, từng chút, từng chút, nói với nàng: Tiểu Mễ, anh yêu em, anh yêu em. Hắn nói không ra: tin tưởng anh, chờ anh.

Bây giờ nhìn tờ báo trước mặt, con gái lớn của Đường gia và con trai một của Dương gia, Trung tướng, Thượng tướng, kết thân, mỗi một chữ đều làm hắn đau đớn. Số mạng trêu đùa hắn, hắn tự cho mình phải hy sinh đoạn cảm tình này để thành toàn gia nghiệp, hóa ra là không có gì cả. Lúc đầu hắn nghĩ nàng chẳng qua là con cái nhà bình thường, khi đặt hai cô gái trước mắt, hắn nói với mẹ rằng hắn yêu cô bé kia, cho hắn thời gian, hắn sẽ không để cho sự nghiệp của cha bị hủy diệt. Mẹ hắn khàn cả giọng, cô bé kia có thể giúp cái gì cho con? Hiện tại cơ hội tốt như vậy, con bỏ qua, có phải làm cho mẹ và cha tức chết sao?

Cuối cùng hắn thỏa hiệp, Lâm Dương nhìn tờ báo tự nhủ: Báo ứng, đây là báo ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.