Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 5: Q.2 - Chương 5




Tết năm nay, Dương gia trải qua rất không thú vị gì. Đường Kiếm cho người thông báo cho Dương Ái Hoa, muốn cùng Phó gia chọn ngày lành làm lễ đính hôn. Nói cách khác, cha mẹ hai bên muốn gặp mặt một lần, chuyện này coi như đã bàn xong rồi. Dương gia từ trên xuống dưới, từ Dương Thắng đến Dương Sơ Tam, đầu năm mồng một, tất cả uống rượu giải sầu.

Dương Ái Hoa biết được con gái của mình chồng cũng đã chọn xong, Đường, Phó hai nhà kết thân, làm cho nàng nhớ tới năm đó Đường, Dương hai nhà kết thân, trong lòng dù sao cũng có chút cảm giác. Sáu người đàn ông của Dương gia trong lòng đầy cảm xúc lẫn lộn, bảo bối này cưng chiều 24 năm, yêu thương 24 năm, một lời nói nặng cũng không nở nói. Đường Tiểu Mễ nói ngứa, lập tức có người gãi cho nàng từ đầu đến chân. Đường Tiểu Mễ nói đau, đàn ông Dương gia lo lắng nghiêm trọng. Đường Tiểu Mễ vừa khóc, đàn ông Dương gia hận không thể khóc theo được. Đường Tiểu Mễ cười một tiếng, đàn ông Dương gia thoải mái. Nếu không, Lâm Vĩ Ba làm sao nói sáu người đàn ông của Dương gia cưng chiều Đường Tiểu Mễ, quả thật làm người ta giận sôi, lời này tuyệt đối không mang khoa trương.

"Nếu không thì làm cho em gái đừng đi, hai bên cha mẹ gặp mặt, không có em gái sẽ không tính toán gì hết". Dương Sơ Nhị cau mày, hai mắt có chút đỏ lên.

"Ta nói thằng nhóc Phó Thụy Dương kia, không có việc gì lại đi nhớ thương Tiểu Mễ chúng ta làm gì, thì ra là sớm có dự tính trước". Dương Sơ Tam hừ lạnh một tiếng, dùng sức vỗ bàn một cái, chống lại ánh mắt của cha hắn trừng mắt liếc tới một cái, rồi ngượng ngùng thả tay xuống, tiếp tục nói, "Lần trước ở Kim Ưng, ta nhìn thấy tên kia nắm tay Tiểu Mễ không buông, ta nên đi đánh con mẹ nó".

Dưới gầm bàn, Dương Sơ Nhị đá Dương Sơ Tam một cái, ánh mắt Dương Sơ Tam trợn lên, chống lại ánh mắt giết người của ba người Dương Thắng, Dương Ái Quốc, Dương Ái Dân.

"Ông nội, ông xác định Tiểu Mễ như vậy cùng người ta đính hôn?" Dương Sơ Nhị giọng nói có chút vội vàng. Dương Thắng há miệng nốc xuống một ly rượu, "Tiểu Mễ sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, ai lại như các cháu, không tìm được nơi chốn!"

"Nhìn xem này, anh uống so với người khác còn hung ác hơn". Dương Sơ Tam cúi đầu nhỏ tiếng, làm mặt quỷ với Dương Sơ Nhị.

"Thằng nhóc, cháu nói cái gì?" Dương Thắng thẹn quá nổi giận. Dương Sơ Tam run lên, bốn người đàn ông run rẩy, Dương Thắng đời này chưa bao giờ nói thô tục, lúc còn trẻ cũng là tao nhã, lịch sự trai đẹp, mặc dù tham gia hành quân đánh trận, nhưng làm việc vẫn lịch sự, dĩ nhiên, trong lòng có lịch sự hay không cũng không ai biết được.

"Lão già Phó Long Bưu này năm đó cùng Đường Kiếm là chiến hữu, Đường Kiếm nếu lựa chọn hắn, nhất định là tin được, ngược lại thằng nhóc Phó gia kia ta có nghe thấy, lòng dạ gian xảo, Sơ Nhất, cháu đi, trước khi Tiểu Mễ đính hôn, đem những cô gái bên cạnh hắn đánh một phát cho ta, đừng để cho Tiểu Mễ biết".

Dương Sơ Tam ủ rũ cúi đầu, siết nắm tay lên tiếng, hắn có thể làm như thế sao? Bắt đại ca đi dọn dẹp một đám phụ nữ tính là gì, ông cụ lên tiếng để cho chúng ta đi dọn dẹp tên Phó Thụy Dương kia mới phải, nghĩ tới khả năng này, ánh mắt của Dương Sơ Tam cũng sáng.

"Ái Quốc, Ái Dân hai người các con giúp đỡ một chút, chuyện muốn làm thuận lợi vui vẻ, hắn muốn cho người Phó gia biết, Dương gia chúng ta không có người cho phép bọn họ khi dễ Tiểu Mễ". Dương Thắng dụi mắt, Tiểu Mễ đáng thương của ta, không cần ông ngoại rồi sao?

Đường Tiểu Mễ còn ngây ngô dại dột trông cậy vào Phó Thụy Dương nổi dậy, phản kháng một phen hai lão già độc tài, đợi đến mùng hai tết âm lịch thì nàng mới biết chuyện hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo của bản thân mong muốn. Phó Thụy Dương lái chiếc Audi, bao lớn, bao nhỏ xách vào trong nhà lớn, hoàn toàn bỏ qua con mắt trợn trừng của Đường Tiểu Mễ vì khiếp sợ, ước chừng miệng có thể nhét vào một cái trứng gà.

"Ông nội, bà nội, chúc mừng năm mới, chúc ông bà “phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn". Phó Thụy Dương để đồ xuống, miệng cực kỳ ngọt, nụ cười cực kỳ rực rỡ. Đường Tiểu Mễ bộ mặt nổi vạch đen.

Ông nội? Bà nội?

"Chú Hai, năm mới vui vẻ, chúc mừng phát tài". Lời này đúng là nói với Đường Kiến Quân.

Đường Kiến Quân tâm tình thật ra cũng không khác gì mấy người đàn ông của Dương gia, vào lúc này nghe Phó Thụy Dương gọi mình Chú Hai, hận không thể cho một cái tát đem hắn ném ra, chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên, gọi Chú Hai cái gì?

"Chú, Dì, chúc mừng năm mới." Vừa đúng lúc Đường Quốc khánh từ bên ngoài đi vào, gặp phải một màn này.

Đường Tiểu Mễ nhẹ nhàng thở ra một hơi, Phó Thụy Dương nếu gọi một tiếng cha, trái tim nhỏ của nàng đoán chừng không chịu nổi kích thích.

Đường Quốc khánh là một người nghiêm túc, buồn, vui không lộ ra ngoài mặt, chỉ có đối với Đường Tiểu Mễ mới có vẻ mặt ôn hoà, Phó Thụy Dương chào hỏi hắn, hắn cũng chỉ là đáp lễ, cũng không có biểu hiện quá thân thiết.

Tóm lại, đối với việc hai nhà kết thân, cả ba nhà, mỗi nhà đều có suy nghĩ riêng, Đường gia và Dương gia đều không nở, về phần Đường Kiếm, lão có ý tưởng của lão, tuy là không nở lòng, nhưng trong lòng vẫn cứng rắn thúc đẩy sự việc này.

Vào lúc này, nhìn thấy Phó Thụy Dương lễ phép thỏa đáng, cũng rất là vui mừng, ý bảo Trương Vân móc ra một bao tiền lì xì đưa cho Phó Thụy Dương, Đường Quốc khánh thấy, cũng móc ra một bao tiền lì xì, đưa cho Phó Thụy Dương, dĩ nhiên, Đường Kiến Quân cũng không thể thiếu được, đây là tập tục.

Lúc này thân phận Phó Thụy Dương là con rể tương lai Đường gia, cũng không phải là chó và mèo.

"Vậy ta, mang Tiểu Mễ đi nha". Phó Thụy Dương nắm tay Đường Tiểu Mễ.

Đường Tiểu Mễ đại não tự động coi thường một động tác này, trong óc tràn đầy nghi vấn, đi chỗ nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.