Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 8: Q.8 - Chương 8




Phản ứng của Đường Tiểu Mễ giống như kích thích hoặc khích lệ Phó Thụy Dương, trong lòng bùng phát dục vọng mãnh liệt, cả tim phổi cũng bắt đầu tuôn ra một niềm hạnh phúc gần như là cảm giác khổ sở, càng dùng sức ôm lấy người trong ngực, hôn càng hung ác. Cái mền, khăn tắm, quần áo, từng món một chẳng biết đi đâu.

"Tiểu Mễ, ngoan, cố chịu một chút". Phó Thụy Dương nhẹ giọng nói bên tai Đường Tiểu Mễ, trong giọng nói đè nén, khàn khàn, giống như dụ hoặc. Đường Tiêu Mễ căn bản không nghe rõ hắn nói gì, chẳng qua lung tung đáp lại, coi như là trả lời. Nàng thích loại cảm giác này, ôm ấp lẫn nhau, giống như được ôm cả thế giới. Chẳng qua một giây kế tiếp, cơn đau bén nhọn xông lên não, trong miệng kêu lên một tiếng, nước mắt tràn ra mi. Phó Thụy Dương định cúi đầu nuốt vào những giọt lệ của nàng, sau đó lại gầm nhẹ tên của nàng: "Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, Tiểu Mễ. . . . . ."

Mèo ăn cá, chó ăn thịt, siêu nhân điện quang đuổi giết quái thú, điều này dường như đã thành quy luật. Khi con mèo phúc hắc gặp gỡ con cá vàng đáng yêu, quan trọng là con cá cũng có tình cảm đặc biệt với con mèo, dịu dàng khẽ vuốt ve, hung ác gặm nuốt, dường như khiêu khích, con cá bị lạc hướng mà rơi vào tay giặc rồi.

Kích tình đi qua, Phó Thụy Dương dịu dàng hôn lên gương mặt Đường Tiểu Mễ, ngón tay nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rơi tán loạn trên trán của nàng, Phó Thụy Dương cẩn thận quan sát người trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của nàng, nhìn nàng cau mày, lông mi khẽ run, mê man ngủ, đau lòng đến cực hạn nhưng cũng thỏa mãn đến cực hạn.

Khi Đường Tiểu Mễ tỉnh lại, bên ngoài mặt trời đã lên cao, không biết ngủ bao lâu, lúc này mới cảm giác toàn thân đau nhức, các khớp xương giống như bị đứt rời. Không thấy bóng dáng của Phó Thụy Dương đâu, trên giường hỗn loạn chăn gối, phía dưới tấm ra giường một màu đỏ thẩm, nhắc nhở nàng đêm qua hương diễm vô hạn.

Sau khi xuống giường mới phát giác bước chân có chút tập tễnh, thật sự là đau đớn khó nhịn, gần như là lê bước đến phòng vệ sinh, nhìn vào chiếc gương thật to, Đường Tiểu Mễ đỏ mặt. Khắp người đều là vết hôn đỏ chói, người này tối hôm qua rốt cuộc làm gì mình vậy?

"Tiểu Mễ". Phó Thụy Dương trở lại, trên giường đã nhìn không thấy nàng, lúc này mới gõ cửa phòng vệ sinh. Đường Tiểu Mễ trong lòng kinh hoảng, nhìn ra cửa: "Anh ..... anh đừng vào!"

Ngoài cửa rõ ràng truyền đến tiếng cười nhẹ của Phó Thụy Dương: "Được rồi, anh ở bên ngoài chờ em".

Phó Thụy Dương rất vừa lòng nằm dài trên giường, lật xem tạp chí của khách sạn đưa tới, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đường Tiểu Mễ vẫn chưa có dấu hiệu ra ngoài. Phó Thụy Dương cũng chưa nóng nảy, có tiếng bước chân chuyển động, hắn buồn cười nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh, bảo bối đáng yêu của chúng ta còn phải trốn đến lúc nào đây? Cửa một tiếng cọt kẹt mở hé ra, Đường Tiểu Mễ thò đầu ra, nhìn thấy Phó Thụy Dương nằm nghiêng trên giường nhìn mình nháy mắt, nàng ảo não khép cửa lại, nàng không có mang quần áo theo, làm sao đi ra ngoài? Người này thật là không có tính tự giác mà.

"Này, giúp em lấy quần áo một chút". Đường Tiểu Mễ cảm giác mình giọng nói có chút rụt rè. Phó Thụy Dương thong thả đưa tay lên gối đầu, lắc lư hai cái, chờ đến lúc Đường Tiểu Mễ gần như mất hết liên nhẫn hắn mới không nóng không lạnh nói: "Này là ai ?"

Đường Tiểu Mễ tức giận cắn răng, trừng mắt thầm nghĩ, chờ em đi ra ngoài, coi anh còn dễ chịu không, giọng nói có chút dịu dàng, đè nén tức giận: "Thụy Dương, giúp em lấy quần áo một chút".

Phó Thụy Dương cười nhẹ, cầm áo ngủ đi tới bên cửa, cố nén cười: "Cầm lấy đi".

Đường Tiểu Mễ mở cửa ra một chút, đề phòng liếc mắt nhìn Phó Thụy Dương, rồi nhanh chóng khép cửa lại, Phó Thụy Dương đưa cho nàng một bộ váy dài, phần trên là áo T shirt ngắn tay màu trắng, nàng mặc xong lúc này mới mở cửa ra, Phó Thụy Dương tựa trên vách tường, chau chau mày, mắt nhìn kỹ nàng.

Đang che cổ, Đường Tiểu Mễ tức giận trừng mắt liếc Phó Thụy Dương, buông tay ra, nhìn hắn hét lên: "Anh xem, làm cho em thế này thì sao đi ra ngoài chứ".

Đôi mắt đẹp chớp lên, thật là quyến rũ động lòng người, chỉ là một đêm, hẳn là rất nhiều hương vị không nói nên lời, Phó Thụy Dương từ từ lại gần Đường Tiểu Mễ: "Để anh xem một chút".

Đường Tiểu Mễ dứt khoát kéo Phó Thụy Dương đi tới phòng vệ sinh soi gương, chỉ cổ mình gắt giọng: "Anh nhìn đi, nơi này, nơi này, còn thế nào đi ra ngoài nữa?"

Ngón cái bắt đầu lưu luyến những vết hôn kia, từng cái đều là kiệt tác của hắn.

Đường Tiểu Mễ sớm quên mất mình mới vừa mở ra, để cho ánh mắt hung ác hắn nhìn thích thú, nắm tay nện trước ngực Phó Thụy Dương. Phó Thụy Dương bắt được nắm tay của nàng, đi đến gần nhỏ giọng nói: "Vậy thì đừng đi ra ngoài nữa".

Từng tiếng kêu nhỏ đã sớm biến thành nụ hôn ôn nhu kiều diễm bên trong phòng, cá lên thuyền giặc của mèo, còn có thể xuống lần nữa sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.