Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 9: Q.9 - Chương 9




Trở lại Tây đơn, lần này, Đường Tiểu Mễ vẫn không mời Lâm Vĩ Ba vào ngồi một chút, bây giờ nàng không có tâm tình, cũng không đưa mắt nhìn theo xe của hắn đi xa nữa. Trong nhà vắng lạnh, xoay người lại đóng cửa lại, Gạo và Con mèo Thụy Dương rất ăn ý đi tới cạnh chân nàng, phát ra tiếng kêu nức nở nghẹn ngào, Đường Tiểu Mễ đáy lòng đau xót, khom lưng ôm hai con vật vào trong ngực.

Nàng còn nhớ rõ cũng vào một buổi tối như vậy, lần đầu tiên gặp con chó lông xù này, hắn gọi nó là Gạo. Nàng tìm con mèo Singapore, gọi nó là Thụy Dương.

Tùy ý nằm trên ghế sa lon, hai con vật nằm trên người nàng, trong đầu hỗn loạn đau nhức, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ngủ một giấc đến hơn 10 giờ, Đường Tiểu Mễ bị cơn khát làm tỉnh giấc, đứng lên đi vào phòng bếp uống ly nước, liếc thấy chiếc nhẫn trên tay phải, chuyện tối hôm qua, mặc dù uống rất nhiều rượu, nàng cũng sẽ không quên. Nở nụ cười khổ, tự châm biếm mình, nàng nói thầm, Đường Tiểu Mễ, chớ dại dột.

Phó Thụy Dương nhìn Đường Kiến Quân và Dương Ái Dân trước mặt, khóe miệng không khỏi nở nụ cười khổ, cuối cùng hắn bật cười thành tiếng, gần đây hắn gây động tĩnh lớn như vậy, tốc độ bọn họ tìm hắn, còn chậm hơn hắn nghĩ. Ba người buồn bực hút thuốc lá, cái gạt tàn trên khay trà đã có rất nhiều tàn thuốc.

“Thụy Dương, đến tột cùng cậu đang làm gì?” Dương Ái Dân trầm giọng nói, dụi dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn.

Phó Thụy Dương ánh mắt bay xa, dường như không nghe Dương Ái Dân nói gì, hắn đang làm cái gì? Hắn không biết nhưng hắn biết, hắn đã mất nàng, tay bỗng dưng nắm lại.

Đường Kiến Quân hừ lạnh một tiếng, bắn rớt tàn thuốc trong tay: “Còn nhớ rõ ước định của chúng ta?”

Phó Thụy Dương rốt cuộc liếc mắt nhìn Đường Kiến Quân một cái, lười biếng tựa lưng vào trên ghế sofa: “Các người lót đường cho tôi, tôi chỉ có một mình Đường Tiểu Mễ bên cạnh”. Cái ước định này thật đúng là châm chọc, hắn có thể chỉ có một mình nàng sao? Cho tới bây giờ nàng cũng không thuộc về hắn, ước định gì, ích lợi gì, tất cả đều là chuyện cười.

“Tôi cho rằng cậu không nhớ rõ?” Đường Kiến Quân giận quá hóa cười, cũng tựa lưng vào ghế sofa, “Hiện tại cậu định làm gì?”

“Phúc Ninh đã được nhiều chỗ tốt rồi thì cậu liền lấy những thứ này đối xử với Tiểu Mễ như thế!” Dương Ái Dân ngón tay chỉ chỉ quyển tạp chí mới ra trên khay trà, miệng giận dữ hét.

Phó Thụy Dương cười khẽ một tiếng, lông mày hếch lên: “Bởi vì cái này sao? Nhiều phụ nữ như vậy, các người đưa ra điều kiện thật quá bình thường, tôi. . . . . .” Hắn nhún nhún vai, gương mặt không chút để ý.

“Phó Thụy Dương”. Đường Kiến Quân gật đầu liên tục, trong miệng không khỏi hừ lạnh, “Kế tiếp, cậu chuẩn bị đối xử với Tiểu Mễ thế nào đây?”

Phó Thụy Dương trong lòng đột ngột chìm xuống, ánh mắt dời đi: “Tôi và Tiểu Mễ như thế nào, các người không phải hiểu rõ hơn tôi sao?” Làm như đang cười lạnh, “Anh tình em nguyện, giao dịch công bằng mà thôi”. Chỉ là nói xong lời này, Phó Thụy Dương cảm thấy trái tim hắn bị đâm một đao, đau đến nổi làm cho hắn không nhịn được sợ hãi.

“Đường tiểu thư, cô sao không đi vào?” Phụ tá đẩy cửa ra. Bên trong phòng, ba người trợn to hai mắt nhìn cô gái ở cửa, tóc ngắn gọn gàng, chiếc áo khoác hồng, bên trong mặc chiếc áo màu đen liền thân váy ngắn, chân mang một đôi giày cao gót ưu nhã, trên mặt trang điểm nhẹ, tai đeo một đôi hoa tai thủy tinh, cả người nhìn vô cùng quyến rũ động lòng người.

“Chú Hai, Cậu hai”. Dường như không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của ba người, Đường Tiểu Mễ mỉm cười chào hỏi.

Đường Kiến Quân và Dương Ái Dân liếc mắt nhìn nhau, đều phát hiện kinh ngạc trong mắt đối phương, Tiểu Mễ trước kia nhìn thấy bọn họ mặc dù không làm nũng, cũng sẽ rất vui vẻ theo chân bọn họ chào hỏi, không phải như bây giờ, trong mắt đề phòng, xa cách.

“Sẳn dịp có Chú hai và Cậu hai ở đây, cháu có lời muốn nói với Thụy Dương”. Đường Tiểu Mễ khẽ gật đầu, nhìn Phó Thụy Dương, bốn mắt nhìn nhau, hơi mím môi, từ trong giỏ xách lấy ra chiếc nhẫn đưa tới trước mặt Phó Thụy Dương: “Em tới trả lại anh cái này”.

Phó Thụy Dương khẽ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch trên tay nàng, khóe mắt khẽ chớp một cái, bàn tay cắm trong túi quần tay khẽ run run, từ từ vươn ra, đầu ngón tay chạm vào bàn tay của nàng, rất lạnh lẽo, ngón tay của hắn cũng lạnh lẽo theo, lạnh đến đáy lòng.

Đường Tiểu Mễ cố nén rung động trong lòng, buông ngón tay ra, tay Phó Thụy Dương run một cái, chiếc nhẫn “đinh” một tiếng rơi xuống đất, hai người nhìn chiếc nhẫn lăn đến bên chân khay trà, nhất thời có chút đờ đẫn.

“Lúc nào thuận tiện, em sẽ nói chuyện với Ông nội Phó”. Đường Tiểu Mễ mỉm cười, dũng cảm nhìn vào mắt Phó Thụy Dương.

“Tiểu Mễ”. Đường Kiến Quân kêu lên, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.

“Các người còn có việc để bàn hả? cháu đi trước”. Mặc kệ sắc mặt ba người tái xanh, nàng xoay người sải bước rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.