Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Chương 9: Q.10 - Chương 9




Đường Tiểu Mễ trở lại Tuyền Lâm, căn bản nàng không muốn trở lại nhanh như vậy nhưng chuyện của Triệu Vi và Quách Trình làm cho nàng không yên tâm, nàng không thể tha thứ cho người đàn ông kia đã làm thương tổn bạn thân của nàng như vậy.

Chuyện lần đó ở bệnh viện 87, Đường Tiểu Mễ và Phó Thụy Dương, không ai nhường bước, một người muốn chạy trốn, một người không chịu buông tay. Đường Tiêu Mễ nhớ rõ ánh mắt Phó Thụy Dương dịu dàng mà kiên định: "Đừng hy vọng anh sẽ buông tha em".

Từ sau chuyện này, hắn quả nhiên bắt đầu giữ khoảng cách với nàng, chẳng qua dường như người này da mặt hơi dầy, Đường Tiểu Mễ chớp chớp mắt, không đúng, dường như rất dầy. Nàng bắt đầu tiến hành duyên phận "Vô tình gặp được" với hắn.

Buổi sáng lúc ra cửa, hắn mặc tùy ý một cái áo sơ mi, cổ áo khẽ mở rộng ra, đứng dựa vào chiếc cũ kỷ kia, cười như không cười nhìn nàng: "Tiểu Mễ, thật là trùng hợp, chào buổi sáng".

Đường Tiểu Mễ không để ý tới hắn, cũng không lên xe của hắn, nàng đón một chiếc taxi đi mất, Phó Thụy Dương cũng không để ý, lái chiếc xe cũ kỷ đi song song với chiếc taxi, xuyên qua cửa sổ xe nhìn Đường Tiểu Mễ nháy mắt mấy cái, la lớn: "Anh cũng đi đường này, thật là trùng hợp".

Ngay cả buổi trưa, Đường Tiểu Mễ thỉnh thoảng ăn cơm ở phòng ăn nhân viên, hắn cũng bưng đĩa tới, ngồi xuống đối diện nàng.

"Để anh thử thức ăn ở Tuyền Lâm một chút, nhân viên Phúc Ninh có ý kiến với anh, nói tay nghề của đầu bếp không tốt". Phó Thụy Dương nhàn nhạt chau chau mày.

Sau một vài ngày, gần như Đường Tiểu Mễ đã quen Phó Thụy Dương thình lình xuất hiện trước mặt nàng, thỉnh thoảng hắn không tới, nàng sẽ âm thầm suy đoán, hắn đang làm gì, có phải gặp phải chuyện phiền toái hay không, sau đó ảo não lắc đầu, không để cho mình nghĩ đến hắn nữa.

Kha Ni Ca từ trong tủ hồ sơ lấy ra một xấp tài liệu, những thứ này tuy nói là lưu trữ, thật ra phần lớn là tài liệu bỏ đi, lật vài tờ, là bản kế hoạch công ty Weaving, bản kế hoạch như vậy, thậm chí mỗi tháng Tuyền Lâm nhận được rất nhiều phần, nhớ lại mấy ngày nay, Đường Tiểu Mễ bảo nàng điều tra bối cảnh của công ty Weaving, trong lòng mơ hồ nghĩ ra việc gì, nhưng không hiểu rõ ràng lắm.

"Đường tiểu thư, đây là tài liệu cô muốn". Kha Ni Ca đưa xấp tài liệu trong tay món để trên bàn, lặng lẽ quan sát Đường Tiểu Mễ.

Tóc của nàng dường như đã dài một chút, trước kia mái tóc ngắn vụn vặt chưa phủ đến tai, bây giờ dường như đã che khuất bên tai. Nàng ăn mặc rất đơn giản, có thể nhìn thấy được cổ của nàng rất dài, trên cổ tay đeo một vòng tay đinh ốc, không lớn không nhỏ, vừa vặn ôm lấy cổ tay nàng, nhưng dường như nhìn nàng không giống như hình chụp trên bìa tạp chí.

Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng quấn kín bít, cái mũ, khăn quàng cổ, bao tay, có trái cầu bằng len treo lủng lẳng..., lúc đó Kha Ni Ca nhìn nàng, chính mình cũng sợ run cả người, giống như bị lây bệnh.

Đường Tiểu Mễ nháy mắt mấy cái nhìn về phía Kha Ni Ca: "Giúp em nhìn xem, cái phương án này dự toán bao nhiêu". Suy nghĩ một chút, tiếp tục nói, "Đi một chuyến đến Sâm Quảng, tìm Sơ Nhất, nhưng nếu là hạng mục của công ty Weaving do Quách Trình phụ trách, một phân tiền cũng không đầu tư".

Vẻ mặt Kha Ni Ca hơi lúng túng một chút, nhận lấy tài liệu Đường Tiểu Mễ đưa tới, làm dự toán không thành vấn đề. Vấn đề là đi Sâm Quảng. Nhớ tới Dương Sơ Nhất, nàng luôn luôn tự nhận là rất bình tĩnh nhưng vẫn cắn răng nghiến lợi. Một tên đàn ông, một chút phong độ cũng không có, căn bản không coi nàng là phụ nữ, thật giống như nàng thiếu hắn mấy triệu.

Kha Ni Ca khẽ cắn răng, không phải thiếu mấy triệu mà là giá trị con người, số tiền này hắn không quan tâm. Tên đàn ông kia thật sự rất đen tối, nàng có chút sợ hắn, Kha Ni Ca âm thầm gật đầu, đúng, sợ hắn. Lúc đối mặt với Dương Sơ Nhất, Kha Ni Ca thường thường có loại ảo giác, hắn là một con sói, mà nàng là con dê đợi làm thịt.

Lúc này Quách Trình ngồi trong phòng làm việc mới rộng rãi, tươi cười rạng rỡ, văn phòng mới vừa mở ra, hắn làm người phụ trách, mở mày mở mặt, hào khí ngất trời cảm giác mâu thuẫn. Quách Trình hắn cũng có ngày hôm nay như vậy, ai có thể biết, hắn vì ngày này đã chờ đợi bao lâu, bỏ ra bao nhiêu công sức?

hơhơhơ, ta nhớ ở chương 7.9, có bạn thắc mắc thiếu thiếu cái gì, chính là chương này đây, ta cũng không hiểu vì sao tác giả đảo lộn một vài chương, một số chương tiếp tục này cũng sẽ làm ta hụt hẫng, chỉ thấy tác giả nói là tâm tình không tốt nên có chút ...!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.