Dịch & Edit: Hai chị em Mit
“Đào Nhạc, em còn nghe điện thoại không vậy? Đoán thử xem tôi đang ở
đâu nào?” Tô Dịch Văn hỏi lại.
“Thầy ở đâu thì liên quan gì đến em, Thầy Tô Dịch Văn, bây giờ em
không có tâm trạng mà đùa giỡn với thầy!” Đào Nhạc thực sự đã bị tức đến dở khóc
dở cười, anh ta vẫn còn ý muốn đùa giỡn với cô, nhưng bây giờ cái gì cô cũng
nghe không vào.
Tô Dịch Văn cười nhẹ, “Bây giờ tôi đang ở biên giới xa xôi, một chân
đạp trên Trung Quốc, một chân đạp trênMyanmar.”
“Hừ, thầy không bị người của đồn biên phòng phát hiện, rồi bắt nhốt
lại chứ?” Đào Nhạc hung hăng nguyền rủa, tốt nhất anh ta bị ngườiMyanmarbắt lại
nung cho thành than tổ ong luôn đi!
“Em cảm thấy có thể không? Tôi cũng không phải vượt biên phi
pháp.”
“Đúng là cưỡng từ đoạt lý(Là già mồm đấy các bạn)! Thầy còn là một
kiểm sát viên, đã biết luật mà còn phạm pháp!”
Tô Dịch Văn tự nhiên lại muốn trêu chọc cô, nhưng thực tế thì đúng là
anh đang đứng trên biên giới, phía trước là lãnh thổ của Myanmar, vì vụ án đang
xử lý mà không thể không đến Vân Nam, đi thật sự rất vội nên không kịp nói cô
biết, hơn nữa mấy ngày nay liên tục làm việc, nên thời gian gọi điện thoại của
anh cũng không có. Cho đến hôm trước thấy có cuộc gọi đến, mới nhớ ra cô phải đi
thay băng. Anh biết chân của cô bị thương, có hứa là sẽ đưa cô đi bệnh viện,
nhưng chính anh lại không giữ lời, cho nên anh không có dự định tìm một cái cớ
cho mình, cho dù là vì công việc. Anh gọi đến, nghe ra được cô đang giận dỗi,
cũng nằm trong dự tính, sau đó lại nghe đến chuyện của anh Vương, thoáng chốc đã
làm anh phải ngạc nhiên . Lúc cô cúp máy, anh nghĩ giờ chỉ còn biết đợi khi cô
hết giận mới có thể gọi lại, bây giờ dù chỉ trêu đùa để cô vui thôi cũng
được.
“Chân còn đau không?” Tô Dịch Văn dịu dàng hỏi.
Đào Nhạc không kịp thích ứng với giọng điệu thay đổi của anh, hơn nữa
còn là giọng nói ngọt ngào đến chết người này, cô lúng túng lên tiếng, “À, không
sao rồi.”
“Xin lỗi…”
“Vì, vì sao lại nói xin lỗi chứ?” Đào Nhạc cũng không biết mình đã
hỏi gì nữa.
“Ngày đó gặp cướp là do tôi giải quyết không tốt, nếu không chân em
cũng sẽ không bị thương.” Tô Dịch Văn ngừng một lát, “Còn chuyện đi bệnh viện,
tôi—— “
“Thầy đi công tác, không phải đi du lịch, em hiểu mà.” Đào Nhạc cắt
ngang, những lời nói này của Tô Dịch Văn khiến Đào Nhạc thực sự không có sức
chống cự, mà buồn bực trong lòng càng lúc càng nặng nề, anh vốn không biết cô đã
xảy ra chuyện gì ở đây, cô thì có lý do gì để oán giận với anh chứ, cô là sinh
viên anh là giáo viên, trước đây bọn họ vốn chẳng có quan hệ gì, cuộc gọi thế
này có thể nói rõ được điều gì chứ!
“Tô Dịch Văn, khi nào thầy trở về?” Đào Nhạc biết bản thân không nên
hỏi vấn đề này, giống như cô rất hy vọng anh quay về vậy, trên thực tế cũng đúng
là như vậy thật.
Tô Dịch Văn thở dài, trong mắt hiện lên ý cười, “Khoảng hai ngày nữa,
em không sợ tôi về sẽ bắt em nộp luận văn hả?” Nếu như có thể, bây giờ anh muốn
trở về ngay.
“Em đã viết xong rồi, thầy cứ việc về đây đi.” Đào Nhạc đã tốn không
ít công sức cho luận văn lần này, quyết không để anh xem thường cô.
Giọng Tô Dịch Văn khoái trá, “Vậy thì tốt quá. Đúng rồi, khó có dịp
tôi đến nơi này, em có muốn quà lưu niệm gì không?”
Đào Nhạc nhất quyết từ chối, “Vô công bất hưởng lộc, không cần đâu
ạ.” Dựa vào tính cách của anh không chừng có thể sẽ bắt cô trả tiền
nữa.
“Trong mắt em có phải tôi là một người keo kiệt lắm không?” Tô Dịch
Văn cười hỏi.
Đúng vậy, Đào Nhạc thật muốn trả lời như thế, nhưng cô lại không dám
nói, liền trả lời qua quýt, “Thầy là một người chi tiêu có kế hoạch, em không
muốn để thầy phí tiền.”
“Em đã thấu hiểu thầy giáo của mình như vậy, tôi đây cũng không phung
phí nữa.”
Biết ngay sự gian ác của anh sẽ không chỉ dừng trong giây lát, vừa
mới dịu dàng xin lỗi, bây giờ lại trở nên cầm thú rồi, cô đúng là đang bị anh
chơi xỏ mà.
Ở đầu dây bên kia hình như có người gọi Tô Dịch Văn, Đào Nhạc cũng
không muốn kéo dài cuộc gọi này, “Không còn việc gì nữa, em cúp máy đây, thầy
làm việc tiếp đi.”
“Ừ.”Tô Dịch Văn đáp, lại gọi giật ngược cô, “Chờ một chút! Đào Nhạc,
chuyện mấy tấm hình chờ tôi về rồi tính, có biết không?”
Đào Nhạc sửng sốt, “Thầy biết sao?”
“Dù sao tôi cũng là người trong cuộc, lại là một giáo viên, xảy ra
loại chuyện này tôi còn có thể không biết sao?”
Đào Nhạc im lặng, thì ra Tô Dịch Văn vẫn luôn để ý đến mọi việc trong
trường, hoặc là quan tâm cô, điều này làm cô bất ngờ, hiếm khi bản chất thú tính
của anh vẫn còn chút nhân tính chưa mất đi.
“Tóm lại, em đừng quan tâm đến chuyện mấy tấm ảnh, chỉ cần để tâm đến
chuyện học, đợt thi thứ hai đã ở trước mắt, em chuẩn bị cho thật tốt.” giọng Tô
Dịch Văn nghiêm túc, anh không hy vọng cô vì mấy chuyện thế này mà bỏ lỡ nhiều
thứ.
Đào Nhạc biết Tô Dịch Văn nói những lời này là thật sự nghiêm túc,
nhưng nhắc đến chuyện thi đợt hai, cô liền thấy không ổn rồi.
“Thầy Tô Dịch Văn, có phải thầy sẽ là tham gia vào đợt thi thứ hai
không, ví dụ như giám thị hay gì gì đó.” Đào Nhạc dè dặt hỏi.
“Sao, lại muốn hối lộ tôi à?” Tô Dịch Văn hỏi lại vẻ mặt cực kì gian
trá.
“Thầy nói hối lộ cái gì chứ, lần trước chỉ là tùy tiện thôi, em giải
thích đôi chút, không có ý gì khác đâu.” Đào Nhạc giả vờ thờ ơ, thật ra trong
lòng rất hồi hộp.
“Chuyện này…Đến lúc đó em sẽ biết thôi.” Tô Dịch Văn nói bóng gió,
“Được rồi, có việc gì tôi sẽ gọi lại cho em, nghỉ ngơi sớm nha.”
“Dạ, được ạ .”
Đào Nhạc hơi thất vọng, chỉ có thể cúp máy, miệng lưỡi anh ta thật là
ghê gớm. Nhưng nói đến nghỉ ngơi, vốn là hôm nay cô muốn về nhà, bây giờ lại cãi
nhau với ba mẹ thành ra như vậy, tạm thời cũng không về được rồi. Thiên hạ rộng
lớn đến cả một chỗ để Đào Nhạc sống yên cũng không có.
Đương nhiên, đối với Đào Nhạc mà nói, giờ đây chỉ có thể trở về
trường. Cho dù bây giờ ở nơi nào cũng không yên ổn, nhưng Tô Dịch Văn nói không
sai, cô không cần phải để ý, tâm trí cô nên để vào một chỗ khác, ví dụ như là
luận văn hay kì thi sắp tới. Nghĩ lại cũng thấy kì lạ, từ lúc nào mà cô đã bắt
đầu chấp nhận Tô Dịch Văn rồi, đáng lý cô phải ghét anh mới đúng, chứ không phải
là thật thà nghe lời anh như bây giờ.
Khi đi ngang qua bảng thông báo của nhà trường, mấy tấm ảnh vẫn còn ở
đó. Cô tiến lên, thật ra thì kĩ thuật của người chụp ảnh rất tốt, nắm bắt rất
đúng vị trí, vừa nhìn cô và Tô Dịch Văn thật rất giống có gì đó mờ ám, họ giống
như…giống như bạn bè trai gái. Về điểm này, không hiểu sao Đào Nhạc lại đỏ mặt,
cô biết bản thân mình đã hơn một lần có những ý nghĩ không trong sáng đối với
người đàn ông này, đối với giấc mơ hôm trước cũng thấy vô cùng xấu hổ, chẳng lẽ
cô thật sự là thiếu tình yêu, lại để ý đến một ông chú sao?
Đào Nhạc à, Tô Dịch Văn chưa có già, mới ba mươi tuổi đầu, đứng đắn
chính trực, thời nay đàn ông có bằng cấp cao và vững vàng vừa thiếu lại vừa ít,
điều kiện của anh ta như vậy có đốt đèn đi tìm cũng không ra, có thể cân nhắc
lại một chút.
Cân nhắc? Đã từng tuổi này mà anh ta vẫn chưa kết hôn nhất định là có
quỷ mà, nếu không phải là không có hứng thú với phụ nữ thì sẽ là yêu cầu quá
cao. Mày cũng không nghĩ mà xem, anh ta với những điều kiện đó, dù thế nào cũng
phải tìm một người tương xứng chứ, lại có chút hứng thú với một đứa sinh viên
như mày, nằm mơ giữa ban ngày đi!
Đào Nhạc thở dài, thôi bỏ đi, cứ xem như cô phải cô đơn quạnh quẽ
vậy, dù Tô Dịch Văn có tốt hơn nữa cô cũng không có phúc được hưởng. Rõ ràng về
bản tính cầm thú của anh cô phải sợ rồi, nên đừng nói phát triển thêm một bước
nữa. Với đôi mắt hoa đào quyến rũ của anh ta, bất cứ phụ nữ nào cũng sẽ chủ động
dâng tới cửa, đến lúc đó cô có giải quyết cũng không hết đám hồ ly
tinh.
Nghĩ như vậy, Đào Nhạc đến dưới lầu khu kí túc xá, liếc mắt một cái
liền trông thấy đèn đỏ lập lòe của xe cảnh sát, đột nhiên trong lòng có một dự
cảm không rõ ràng, xem ra cô tránh không được trận chiến nước bọt này
rồi.
Quả nhiên, cửa xe đẩy ra, một màn trình diễn đồng phục cảnh sát quyến
rũ bắt đầu, tên nhóc Hàn Húc này kiếp trước chắc chắn là con gái, nếu không thì
tại sao cả bầu không khí đều tràn đầy loại âm phong(gió độc) này.
“Hello, Hàn mỹ nhân, vừa khéo quá ha.” Đào Nhạc mỉm cười bắt
chuyện.
Mặt Hàn Húc căng cứng, cậu không biết tại sao mỗi lần gặp cô gái này
là tâm trạng liền hỏng bét, đội phó cũng thiệt là, trong đồn có nhiều người như
vậy sao cứ bắt cậu phải chạy đến đây chứ.
Đào Nhạc biết tên nhóc này vẫn mang lòng oán hận với mình, cô hiểu
được tính nóng giận của tuổi trẻ, nhưng cô không phải là một bà chị tri kỉ,
không rảnh rỗi mà dạy bảo cậu ta.
Đào Nhạc nhoài người ra dòm ngó, “Sao lại chỉ có một mình cậu, Vương
đội phó đâu?”
Hàn Húc cũng không nói nhiều, đi tới lấy ra trong người một lá thư,
“Tên cướp lần trước cướp đồ của cô đã bắt được rồi.”
Đào Nhạc nhìn qua tấm hình cậu ta vừa mới đưa, hình như là tên tiểu
tử đó, bởi vì mũi và mắt của hắn bị sưng lên một cục, chắc là bị cô và Tô Dịch
Văn đánh quá nhiều.
“Ồ, thật không ngờ hiệu suất làm việc của cảnh sát các cậu lại cao
như vậy, vậy mà tôi lại nghe nói rằng hiệu suất phá án lại giảm sút đó nha.” Đào
Nhạc trêu chọc nói.
Trên trán Hàn Húc nổi cả gân xanh, “Ý của cô là chúng tôi phá không
nổi cái án này sao?”
“Vậy thì không phải, tôi nói là có ý khác, trong túi không còn đồ gì,
tên cướp rõ ràng là vẫn còn giữ.” Đào Nhạc cũng không nói đùa nữa, thỉnh thoảng
trêu chọc cậu em cũng được.
“Chuyện này tôi không rõ lắm, dù thế nào thì đó cũng là tang vật. Tôi
đến đây báo cho cô một tiếng, cuối tuần dành ít thời gian đến cục cảnh sát một
chuyến lấy lại túi của cô, hiện tại thì vật chứng được đưa đến viện kiểm sát
thẩm định lại. tên cướp này là tái phạm, nên lần này dự định sẽ xử lý nghiêm
khắc.”Hàn Húc hiếm khi giải thích nhiều như vậy, đương nhiên đó cũng là chức
trách của anh.
“Ồ, là như vậy sao.” Đào Nhạc tỉnh ngộ ra, “Sáu mươi đồng của tôi
cộng với một đống thẻ còn có thể cống hiến cho ngành tư pháp sao?”
“Tùy cô nghĩ thế nào. Nhưng, cách thức liên hệ với cô làm sao vậy,
vốn không tìm ra cô, báo hại tôi chờ ở đây hai tiếng đồng hồ, thiếu điều đi tìm
người hướng dẫn của các cô thôi đấy.” Hàn Húc oán giận mà nói.
Đào Nhạc trợn trắng mắt, “Di động của tôi hôm đó bị quăng vỡ, bộ anh
không không ghi lại trong hồ sơ sao?” Thực tế cô sử dụng điện thoại của Tô Dịch
Văn, tạm thời quên mất phải mua điện thoại mới.
“Cô cho tôi một cách thức liên lạc cho chính xác, tiết kiệm cho tôi
một chuyến đi, còn không đủ tiền đổ xăng đó!”
“Được rồi, được rồi!” Đào Nhạc không kiên nhẫn, không biết có phải
đàn ông thời nay đều keo kiệt như vậy hay không, Tô Dịch Văn còn chưa đủ, giờ
đến tên nhóc này cũng như vậy, cô lấy cục gạch đen ra, “Cho tôi cách thức liên
lạc với cậu, tôi sẽ gọi qua cho cậu.”
Hàn Húc rất phối hợp, cũng lấy điện thoại ra, đọc một dãy
số.
“Số này đúng chứ?” Đào Nhạc cầm điện thoại bấm.
Hàn Húc trả lời, thấy Đào Nhạc gọi qua, trên màn hình hiện lên một
dãy số, xem như cậu đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Được rồi, cũng không còn việc gì khác, tôi đi trước.”Hàn Húc ước gì
được rời khỏi nhanh một chút, đối với cô thì cậu chẳng bao giờ có tâm trạng tốt
chút nào.
Đào Nhạc thấy Hàn Húc đã lên xe, cười khanh khách rồi vẫy tay, “Tiểu
đồng chí, vất vả rồi nha, rảnh chị mời em uống trà nhé.”
“Miễn đi, chúng ta đều không phải người cùng một đường!”
Hàn Húc nói xong lập tức khởi động xe, âm thanh xe khởi động vang ầm
ầm không ở mức bình thường. Đào Nhạc chỉ cảm thấy một màn khói dày đặt trước
mắt, khiến cô săc đến nỗi chảy cả nước mắt luôn.
Mắt nhìn theo chiếc xe đang rời khỏi khu kí túc xá, vẻ mặt Đào Nhạc
phẫn nộ, “Tên nhóc chết tiệt, sau này nhất định sẽ tìm đội trưởng của cậu khiếu
nại.”