Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 47: Chương 47




Dịch & Edit: M2sisters

Tô Dịch Văn thấy Đào Nhạc nhìn mình chăm chăm, anh không hiểu, lẽ nào tình huống này làm cô sợ sao?

“Em làm sao vậy?” Tô Dịch Văn hỏi.

Ánh mắt Đào Nhạc di chuyển như con thoi giữa chiếc Audi và người tài xế mặc bộ đồ đen kia, sau đó mới nhìn đến Tô Dịch Văn, cô vội vã kéo tay Tô Dịch Văn đi sang một bên, “Lão Tô, anh nói thật cho em biết đi, có phải là đồ hối lộ hay không, hay là tham ô vậy?”

Thái dương của Tô Dịch Văn giật giật, sao cô nhóc lại hỏi mấy câu như thế này.

“Không có, em đừng có nói bậy.”

Đào Nhạc nhìn anh đầy hoài nghi, “Vậy sao mới đó mà anh đã đổi xe, rồi còn có tài xế riêng nữa, từ khi nào mà anh lại được đãi ngộ thế này, còn nữa, người đó gọi anh là cục trưởng, anh chẳng phải là một kiểm sát viên thôi sao?”

Tô Dịch Văn vỗ nhẹ lên má cô, “Anh vốn dự định lúc ăn cơm sẽ nói với em, muốn cho em một sự bất ngờ, bây giờ cũng không cần nữa rồi.”

“Có bất ngờ hay không thì để sau mới nói, anh đừng có làm chuyện phạm pháp cho em nhờ!” Đào Nhạc cau mày, vẻ mặt lo lắng, “Không nên thừa nước đục thả câu đó!”

Tô Dịch Văn nhẹ giọng, “Sự thật chính là bây giờ anh đã không còn làm ở phòng công tố nữa mà đã chuyển sang làm ở cục chống tham nhũng rồi–”

“Anh đừng nói với em hai chữ ‘cục trưởng’ kia là chỉ cục trưởng cục chống tham nhũng nha?”Đào Nhạc tiếp lời anh, đã không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi.

Tô Dịch Văn gật đầu, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô thật buồn cười, “Cho nên em cứ yên tâm, không phải là tham ô hay là hối lộ đâu.”

Lúc này, Đào Nhạc kích động đến nỗi ôm chầm lấy anh, chút xíu nữa thôi là đã rơi nước mắt, “Lão Tô, cuối cùng anh cũng có thể ngẩng đầu được rồi, em đã nói anh mãi mãi không thể chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà.”

Tô Dịch Văn không lên tiếng, cô đã nói mấy lời này lúc nào chứ, còn nữa, vốn dĩ trong mắt cô anh vẫn chỉ là tên tiểu tốt.

“Đúng rồi, đúng rồi, vậy chiếc Passat của anh cũng không cần phải phối với chiếc xe của Hứa Lăng thành xe cặp rồi.”Đào Nhạc cảm thấy, chuyện khiến cô vui nhất chính là sự thật này.

“Em không cần vui quá sớm, chiếc Passat anh vẫn còn dùng.”Tô Dịch Văn đột ngột bật ra một câu.

“Tại sao, không phải đã có Audi rồi à?”Đào Nhạc không hiểu.

Tô Dịch Văn khinh thường nhìn cô, “Em có mới nới cũ như vậy, một ngày nào đó chắc cũng đem anh đổi lấy một người đàn ông khác được đấy.”

“Đem anh đi đổi em tiếc lắm.” Đào Nhạc thừa nhận cô ít nhiều cũng có lòng dạ của dân đen chân đất mắt toét, thời đại này ai thấy tiền mà mắt không sáng, thấy xe đẹp mà không ham ngồi, thấy đàn ông tốt mà không chiếm đoạt chứ, cả ba điều trên cô đều có đủ.

“Anh nói cho em biết, chiếc Audi này là xe công, lúc làm việc mới được sử dụng, anh không thể dùng vào việc tư được. Hôm nay là tình huống đặc biệt, muốn cùng em ăn mừng nên anh mới phá lệ một lần. Sau này em nên cắt đứt hết mấy cái ý nghi xiêu vẹo kia đi, trên đời này chẳng có chiếc bánh ngon nào từ động rơi xuống đâu, cũng giống như chuyện trước đây của bọn mình vậy.” Lúc Tô Dịch Văn nói vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Đào Nhạc xẹp như quả bóng cao su, thành thật gật đầu đáp một tiếng, cô biết ý tứ của Tô Dịch Văn, bởi vì phải tránh việc bị người khác nói xấu nên thân phận hiện tại của anh đặc biệt không thể nói oang oang ra ngoài được.

“Được rồi, chúng ta đi ăn trước nào.” Tô Dịch Văn kéo cô lên xe.

Được thôi, sau này cơ hội ngồi Audi không nhiều, Đào Nhạc cảm thấy ngồi được lúc nào thì hay lúc ấy, dù cho mấy thứ này tuy có dán nhãn của nhà nước, nhưng chỉ cần người đàn ông bên cạnh dán nhãn thuộc về Đào Nhạc cô là đủ rồi. Hơn nữa nếu nói hôm nay anh đã là một cục trưởng cục chống tham nhũng, cô thân là bạn gái anh cũng phải biết nhỏ nhẹ hơn.

Hình như nghĩ ra chuyện gì đó, cô đột nhiên mở miệng hỏi, “Lão Tô, anh đã có dự định đến cục chống tham nhũng từ sớm rồi phải không?”

“Làm sao mà em biết?”Tô Dịch Văn nhớ bản thân anh chưa từng nói qua cách nghĩ của mình.

“Em xâu chuỗi các sự kiện trước sau lại một chút, cảm thấy anh từ sớm đã xếp đặt xong mọi thứ rồi, nếu không lần đó em nói muốn thi nhân viên công vụ vào làm ở phòng chống tham nhũng, anh đã không ngừng phản đối, nghĩ lại chắc chắn phải có mâu thuẫn nhất định với công việc của anh.”Đào Nhạc nhìn anh nói một cách chắc chắn.

Tô Dịch Văn cười cười, “Thì ra em cũng có lúc thông minh đó.”

“Này, anh thật sự xem em là người đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao?”Đào Nhạc bất bình nói.

“Nếu em thông minh thì sẽ không có hồ đồ mà gặp phải tên Cường kia.”

Đào Nhạc cười ngượng ngùng, “Hì hì, cũng đã qua lâu rồi mà, sao anh còn đề cập đến chuyện này, chẳng phải em đã nhận lỗi rồi sao!”

“Đối với em thì lúc nào anh cũng thấy lo lắng.”Tô Dịch Văn sự thật, “Ai biết được một ngày nào đó em lại gây ra chuyện gì náo loạn, anh thu dọn còn không kịp.”

“Không đâu, không đâu, em xin bảo đảm!”Đào Nhạc vội chuyển đề tài, “Đúng rồi, anh về nhà có nói chuyện của chúng ta chưa, ba mẹ anh có phát biểu lời nào không?”Cô lo lắng nhất chính là cách nói môn đăng hộ đối của những người thế hệ trước, giống như mấy âm mưu trong sách từng viết, sau đó là kết thúc một cách bi kịch.

Tô Dịch Văn nhìn cô, vỗ về nói, “Vậy em hi vọng họ nói gì, ba mẹ anh không phải là loại người đánh giá chỉ dựa vào hình thức, hơn nữa em phải có lòng tin đối với anh mới được, đừng có suy nghĩ vớ vẫn cả ngày.”

“Vậy họ luôn không hỏi han chuyện liên quan đến anh và em sao?”

“Hỏi rồi.”Tô Dịch Văn thản nhiên trả lời.

“Nói những gì?” Đào Nhạc nắm chặt lấy tay anh.

“Không nói gì cả.”

“Sao có thể như vậy được, anh gạt em có phải không?”Đào Nhạc thực sự thấy giận với thái độ đầy thản nhiên của anh.

Tô Dịch Văn ôm chầm lấy cô, “Tuy rằng họ không nói gì, nhưng chắc một thời gian nữa sẽ đến gặp em.”

“Đợi đã, anh nói gì!” Đào Nhạc có chút mơ hồ.

“Sao vậy, còn ngại ngùng à?”

“Không phải, đích thân ba mẹ anh sẽ đến đây sao? Em …em chưa có một chút chuẩn bị nào.”Đào Nhạc thầm nghĩ thà để cô đi đánh nhau với người ta còn nhẹ nhàng hơn là đi gặp mặt người lớn của gia đình cán bộ cao cấp thế này, huống chi ba của Tô Dịch Văn còn là viện trưởng viện kiểm sát tối cao, chỉ cần ho một tiếng, thì các bộ phận tư pháp trong cả tỉnh sẽ rung động. Bây giờ, vị đại nhân này muốn đến gặp cô, cô phải làm sao đây?

Tô Dịch Văn vẫn rất thản nhiên nói, “Con dâu xấu thì sớm muộn gì cũng phải gặp ba mẹ chồng, em có trốn cũng vô ích thôi, huống chi với cái tuổi của anh bình thường cũng nên lo nghĩ đến chuyện cá nhân rồi, ba mẹ anh đến cũng đúng lúc, hai nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm, hoặc cũng có thể định ra một ngày làm mấy chuyện này.”

Đào Nhạc tức tối, “Tô Dịch Văn, anh có thể đừng có luôn chỉ biết nghĩ cho mình được không, cái gì gọi là vấn đề anh nên lo nghĩ chứ, chọn ngày mà làm, anh cũng không thèm hỏi xem em có vui hay không?”

“Anh nghĩ không ra em có lý do gì để không vui.”Tô Dịch Văn nói quả quyết, “Em cũng thấy, bây giờ công việc của anh cũng ổn định rồi, cuộc sống về cơ bản thì không có vấn đề gì lớn, nếu như có thêm một người vợ và một tá con, thì cuộc sống của anh đã quá hoàn hảo rồi.”

“Em để anh hoàn hảo!”Cô thiếu chút nữa là vung nắm cả nắm đấm, “Anh còn muốn có một tá con, xem em là lợn nái hả? Em nói cho anh biết Tô Dịch Văn, bây giờ em chưa muốn kết hôn, em còn trẻ, vẫn còn nhiều thứ mới mẻ đợi em đến khai phá! Hơn nữa, em và anh mới bắt đầu được hai tháng, nhanh như vậy đã kết hôn thì thật là quá sơ sài rồi.”

“Nhưng chúng ta đã quen biết nhau từ ba năm trước, cộng thêm mấy tháng trước đã ở chính thức yêu nhau, anh không cảm thấy gấp gáp tí nào.”Tô Dịch Văn nhìn cô nghiêm túc.

Đào Nhạc kiên quyết , “Anh đừng có già mồm! Tóm lại, muốn em trở thành bà già chăm sóc cho anh hả, nằm mơ đi!”

Tô Dịch Văn đối với thái độ cương quyết của cô không tỏ ra chút tức giận nào, nhàn nhã lên tiếng, “Được thôi, em không vui cũng không sao, ngày mai anh đến nhà em, anh nghĩ ba mẹ em sẽ rất vui đó.”

Hay lắm, anh đã nắm trúng điểm yếu của cô, biết cô không dám phản kháng lại ba mẹ, cho nên đã bắt đầu tiến hành chính sách đối với ba mẹ vợ.

Đào Nhạc thở phì phì mà liếc anh một cái, nhấc mông cách xa anh một khoảng, nếu không phải hiện tại ngồi trong xe không thể đánh người thì chắc cô đã chuẩn bị đánh nhau với anh một trận.

Hai người chiến tranh lạnh mãi cho tới khi xe dừng lại. Đào Nhạc thấy lần này Tô Dịch Văn đã quá hào phóng khi đưa cô tới một nhà hàng sang trọng bậc nhất, nhưng mà cô vui mừng không nổi, vẫn ôm nỗi tức giận trong lòng.

Đợi khi nhân viên phục vụ bày hết thức ăn ra bàn , Tô Dịch Văn chủ động đứng dậy múc canh, đưa tới trước mặt Đào Nhạc, “Được rồi bà cô, đừng chu miệng nữa, ăn cơm thì phải vui vẻ, có chuyện gì bất mãn thì về nhà giải quyết.”

Đào Nhạc liếc mắt gian xảo, “Ôi chao, tôi nào dám để cục trưởng đại nhân phải ra tay ạ.”

Tô Dịch Văn cúi người lườm lại cô,” Cục trưởng có lớn chức cũng phải xem chừng sắc mặt của người nào đó đang ngồi trước mặt, nếu không thì lòng anh ta chịu không nổi đâu.”

“Vậy mà tôi chẳng thấy anh ta có vẻ gì là chịu không nổi, lại còn cười tươi như hoa kia kìa.” Đào Nhạc tuy nói vậy nhưng nghe anh nói cũng bắt đầu húp canh, cô cũng chẳng muốn tính toán với bao tử mình làm gì.

“Trời sinh anh đã có gương mặt biết cười, hết cách rồi.”Tô Dịch Văn thấy cô cuối cùng cũng không gây gổ nữa, anh mới bắt đầu động đũa.

Đào Nhạc vốn đang vùi đầu ăn, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, “Tô Dịch Văn, trước đây anh giả nghèo trước mặt em chứ gì, thật ra anh có tiền, đúng không nào?”

Tô Dịch Văn chớp chớp mắt, “Ai nói với em là anh có tiền vậy.”

“Điều này còn phải nói, sự thật rành rành ra này, chỉ với thân phận con ông cháu cha của anh là đã đáng giá rồi, công thêm ba anh đứng phía sau, tiếp đó anh lên làm cục trưởng, em thật khó tưởng tượng anh có bao nhiêu tài sản.” Đào Nhạc cảm thấy anh nếu không có chục triệu thì cũng phải có hàng triệu.

Mặt Tô Dịch Văn đen thui, lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi công văn ra đẩy qua cho cô, “Em tự xem đi.”

Đào Nhạc nhìn, ha ha, quả nhiên là anh có sổ tiết kiệm, Đào Nhạc híp mắt gian xảo với Tô Dịch Văn, “Lão Tô, đây là tiền lương của anh chứ gì.”

Tô Dịch Văn gật đầu, “Tất cả tiền lương đều nằm trong này, không tin em cứ kiểm tra.”

Đào Nhạc kích động, cô nghĩ tất cả số tài sản này tương lai sẽ thuộc về cô, sự thật thì cô đã có đủ cả tiền tài lẫn sắc đẹp của Tô Dịch Văn. Nhưng mà, ngay lúc hai tay Đào Nhạc đang run run ráng đè nén cảm xúc trong lòng từ từ mở cuốn sổ ra, không quá năm giây, mặt cô từ đỏ chuyển sang đen, cuối cùng là một mặt trắng bệch.

“Tô Dịch Văn, sổ tiết kiệm này là của anh sao?” Đào Nhạc không tin.

Tô Dịch Văn thong thả ăn cơm thờ ơ trả lời, “Đúng đó, có tên chủ sở hữu rành rành trên đó mà, cái này không gạt người được đâu.”

“Toàn bộ tài sản của anh chỉ có sáu trăm đồng?” Đào Nhạc tức giận vứt sổ tiết kiệm, cô thật không tin được đây mà gọi là người có tiền.

Tô Dịch Văn ngẩng đầu, bừng tỉnh nhớ ra điều gì, nói, “Thực ra anh vốn có ít tiền, nhưng mà mấy ngày trước anh đã chồng hết tiền nhà cho người ta rồi, nên bây giờ chỉ còn sót lại nhiêu đó thôi.”

“Nhà gì chứ?”

“Nhà của chúng ta đó.” Tô Dịch Văn thản nhiên trả lời, “Dù gì chúng ta cũng dự định ở lại đây, hơn nữa sau này khi lấy em về không thể ở trong kí túc xá viện kiểm sát được.”

Chương 47.2

Dịch & Edit: M2sisters

Đào Nhạc trầm mặc, cô tưởng rằng chuyện anh nói cưới cô chỉ là đùa giỡn, không ngờ anh nghiêm túc như vậy, ngay cả nhà anh cũng đã mua rồi, vậy cô thật sự phải lấy anh sao?

“Lão Tô, chúng ta thật sự không cần quá gấp rút, anh để em suy nghĩ đã.” Đào Nhạc cúi đầu nói.

Tô Dịch Văn nhìn cô một lúc lâu, thở dài nặng nề, “Anh hiểu. Thật ra anh chỉ định lo liệu sớm một chút. Mấy thứ này bây giờ mà không chuẩn bị thì sau này sẽ rất phiền phức. Nếu em kiên quyết không đồng ý, vậy mấy năm nữa chúng ta sẽ tính tiếp.”

Đào Nhạc nghe xong mấy lời này trong lòng cũng chẳng thoải mái, chỉ càng thêm nặng trĩu, cô rất rối trí, không biết nên nói gì mới được, cuối cùng đành khẽ đáp lại một tiếng.

Bữa cơm ăn không vui vẻ như mong đợi, Tô Dịch Văn tính tiền xong đã thấy Đào Nhạc đứng trước cửa thang máy, vẫn còn cúi đầu. Anh biết lần này mình đã quá vội vã, ở vị trí cô mà nói, bây giờ kết hôn đúng là hơi sớm, nhưng mà anh ích kỉ vậy cũng là vì muốn chiếm trọn vẹn quả Đào bé nhỏ này thôi, đồng thời còn xây dựng nên một gia đình ấm cúng.

Cửa thang máy mở ra, Đào Nhạc không chú ý tới đám người đang từ đó đi ra, chỉ biết cắm cúi hướng về phía trước.

“Nhạc Nhạc, nhìn đường kìa!” Tô Dịch Văn muốn kéo cô thì cũng đã muộn, bởi vì đầu cô đã va trúng người ta.

Đào Nhạc xoa xoa cái trán, vì mình hấp tấp nên cô vội vàng xin lỗi người kia, “Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ?”

“Không sao.”

Là giọng phụ nữ, nhàn nhạt, không nghe ra tí ngữ điệu nào. Đào Nhạc ngẩng đầu, thấy gương mặt chị này xinh đẹp, trên người chỉ là một bộ đồ màu xám đơn giản nhưng lại có khí chất hàm súc uyển chuyển. Đây chính là người phụ nữ trong truyền thuyết.

“Đã bảo em phải xem đường rồi mà!” Tô Dịch Văn ở bên cạnh trách cứ.

Đào Nhạc tức tối, quay đầu lại nhỏ giọng trách cứ, “Anh chỉ biết nói em thôi!”

Tô Dịch Văn đang định nói xin lỗi với người kia thì bên tai vang lên giọng nói có phần quen thuộc , nhưng có chút khó xác định.

“Dịch Văn?”

Tô Dịch Văn ngẩng đầu, đối diện với người phụ nữ trước mặt, anh hơi bất ngờ, “Lệ Chi?”

Người phụ nữ áo xám đảo mắt nhìn, “Khi nãy em không dám nhận, không ngờ đúng là anh.”

Tô Dịch Văn mỉm cười, “Tại sao em lại ở đây, về được bao lâu rồi?”

“Em tới đây có việc.”Chị ta nhìn đồng hồ, “Ngại quá, em có hẹn khách, khi nào rảnh rỗi chúng ta liên lạc.” Nói xong chị ta hấ p tấp rời đi.

Chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, Đào Nhạc vẫn đứng bên cạnh quan sát, dùng linh tính của phụ nữ xem xét, từ khi người phụ nữ kia gặp Tô Dịch Văn thì từ vẻ mặt cho đến giọng nói có sự thay đổi, từ đó cho thấy quan hệ giữa người phụ nữ này và Tô Dịch Văn không hề đơn giản, thậm chí—-

“Lão Tô, chị ta là ai!” Đào Nhạc hung dữ bật ra một câu.

Tô Dịch Văn nắm tay Đào Nhạc đi vào thang máy, vừa nhấn nút xuống lầu vừa thờ ơ trả lời, “Bạn thời đại học.”

“Thật sao?” Đào Nhạc nhìn anh vẻ nghi ngờ, cô không tin chỉ chỉ đơn thuần là bạn thời đại học.

Tô Dịch Văn xoay người, cuối cùng thở dài, “Cô ấy tên Chu Lệ Chi, là bạn gái trước đây của anh.”

Trái vải (*), em, sắp tới còn có trái nhãn nữa chứ gì!

Bây giờ Đào Nhạc mới nghĩ tới khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên anh, từ trước giờ cô chưa từng hỏi qua chuyện anh có bạn gái cũ hay không, rõ ràng là thất sách mà. Chả trách anh hôn lại có kĩ thuật còn cả mấy chuyện kia nữa kinh nghiệm rất dày dạn, hóa ra anh đã từng…Hay lắm, lão Tô nhà cô là đàn ông cực phẩm, nếu không bị người khác nhúng chàm, vậy cũng không bình thường, điều này miễn cưỡng chấp nhận trước đã.

Nhưng mà —-

Trong lòng Đào Nhạc muốn bốc lửa, tại sao ông trời lại tạo ra một người bạn gái cũ xinh đẹp, lại còn đễ cô đụng phải chị ta, uổng công Đào Nhạc có ấn tượng tốt với chị ta, thì ra là tình địch.

Không đúng, Đào Nhạc ngẫm nghĩ, tại sao cô phải kích động như vậy, người ta cũng không có biểu hiện gì với Tô Dịch Văn, chỉ là đi ngang qua rồi thôi. Bọn họ ngay cả nói chuyện cũng chỉ có vài câu rồi người phụ nữ kia rời đi, không hề uy hiếp tới vị trí của cô. Bây giờ cô nhỏ nhen với người ta như vậy, chỉ có một vấn đề —- Đào Nhạc cô đang ghen tị! Bởi vì người ta vóc dáng xinh đẹp, khí chất tao nhã, giọng nói dễ nghe, nhìn ngang nhìn dọc đều chính là mục tiêu đàn ông theo đuổi, hơn nữa khi đứng cạnh cô lại là sự chênh lệch giữa một con cá hố với một đóa hoa hồng.

Ra khỏi thang máy, Tô Dịch Văn nhận thấy Đào Nhạc nãy giờ không nói gì, “Em lại làm sao vậy?”

Đào Nhạc quyết định tạm thời không xoắn xít với vấn đề chênh lệch này nữa, bình tĩnh nhìn vào mắt Tô Dịch Văn, “Em nói này, anh gặp lại bạn gái cũ sao không có động tĩnh gì hết vậy?” Đào Nhạc cảm thấy dựa theo tiểu thuyết ngôn tình thì khi gặp lại nhau chính là giai đọan bắt đầu ngược tâm.

“Vậy em nghĩ anh phải như thế nào?” Tô Dịch Văn hỏi ngược lại.

Trong một khắc Đào Nhạc không thể trả lời, sau khi chấn chỉnh lại mạch suy nghĩ thì bắt đầu bịa, “Đầu tiên, khi hai người gặp lại phải có loại cảm giác vô cùng xúc động, tiếp đó thì nhìn nhau với đôi mắt ngấn lệ, cuối cùng là bỏ em rồi đi với chị ta, tiếp theo thì chúng ta bái bai. Nhưng mà, sao em thấy chẳng giống như suy nghĩ của em vậy kìa?”

Tô Dịch Văn ra sức gõ đầu cô, “Em ăn no rảnh rỗi quá!”

Đào Nhạc xoa xoa trán rồi quệt miệng, “Trong TV đều diễn như vậy mà.”

“Sau này em bớt xem mấy bộ phim đó đi!” Tô Dịch Văn vò đầu, “Anh làm sao em mới vừa lòng đây, phải giống như lời em nói là bỏ đi chung với cô ta thì em mới vui phải không?”

Đào Nhạc không trả lời, nhưng liên tục lắc đầu, đứa ngu mới thấy vui á.

“Thế là được rồi, em đúng là kiếm chuyện!” Tô Dịch Văn tức giận nhanh chân ra khỏi nhà hàng.

Đào Nhạc chạy đuổi theo sau, “Lão Tô, anh đợi em với, chân anh dài em theo không kịp.”

Tô Dịch Văn đi được một đoạn rốt cuộc cũng dừng lại, xoay người nhìn cô chạy tới, cười nham hiểm, “Em biết sai chưa nào?”

Đào Nhạc nắm chặt lấy tay anh, vừa gật đầu lại vừa lắc đầu.

“Em có ý gì hả?” Tô Dịch Văn hỏi.

Đào Nhạc nghiêm túc, “Đây không phải là vấn đề đúng hay sai, em vẫn cản thấy anh quá bình tĩnh, lòng em lo sợ, ai biết được anh thật sự nghĩ thế nào, có phải đang nhớ tới người ta hay không!”

“Em nghĩ anh là lọai người đó hả!”Tô Dịch Văn nổi nóng.

“Vậy anh nói em biết lý do anh chia tay với trái vải kia đi.”

Tô Dịch Văn chịu không nổi cô, “Tên người ta mà em cũng dám sửa.”

“Sao? Không được à! Em còn chưa gọi chị ta là trái nhãn là may rồi đó!.” Đào Nhạc tức tối,

Tô Dịch Văn buồn cười bật thật tiếng, “Em đó, cả ngày chỉ biết nhỏ nhen, anh chẳng thèm nói với em.”

“Anh đừng có ngắt lời, nói rõ ràng chuyện của hai người cho em nghe!”Đào Nhạc cực kì cương quyết, nhất định hôm nay cô phải làm cho rõ ràng mọi chuyện.

Tô Dịch Văn thở dài, “Thật sự chẳng có gì đáng nói cả, anh và Lệ Chi mấy năm trước đã không còn gì rồi, lúc đó cô ấy muốn đi đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài, còn anh thì muốn phát triển sự nghiệp ở trong nước, hai người không cùng chí hướng thì chia tay thôi. Sau đó anh nghe nói cô ấy sau khi tốt nghiệp tiến sĩ ở nước ngoài thì cũng đã kết hôn, từ đó không có liên lạc gì, cho đến khi đụng mặt nhau ở nhà hàng hồi nãy, chuyện chính là như vậy.

Đào Nhạc tạm tin, hai ta chống nạnh bắt đầu ra chỉ thị, “Nếu đã không còn liên hệ, thì anh phải tiếp tục duy trì tình trạng này, không được lại dây dưa như hồi trước, ngay cả nhắc cũng không được nhắc đến, bây giờ anh là người của em, có biết chưa!”

“Vâng, xin tuân lệnh, bà cô à.”Tô Dịch Văn nói xong ôm eo cô rồi đi thẳng về hướng bãi đỗ xe.

Đào Nhạc nói, “Anh lại bắt đầu giở trò lưu manh trước mặt công chúng rồi phải không!”

“Tùy em muốn nói thế nào cũng được, anh cũng đã nói chuyện với ba mẹ em, sau này em không cần phải về nhà mỗi ngày nữa, họ còn bảo anh quan tâm em cho tốt.”Tô Dịch Văn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘quan tâm’.

Đào Nhạc biết ba mẹ cô đã làm kẻ phản bội đã hoàn toàn đầu hàng, dù gì cô cũng chỉ là miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho anh băm vằm rồi.

Đào Nhạc không phản kháng nữa, còn dựa vào cổ anh, chỉ cần nghĩ đến bạn gái cũ của anh có học vị trên tiến sĩ, cô lập tức co quắp, bản thân cô nói thế nào thì cũng mới chỉ ở đẳng cấp của Lý Mạc Sầu, nhưng người ta thì đã đạt đến đẳng cấp của Đông Phương bất bại rồi.

“Lão Tô, thực sự trái nhãn kia rất là đẹp.”

“…”

“Cô ấy bao nhiêu tuổi?Chồng cô ấy làm gì, đã có con chưa?”

“…”

Thấy Tô Dịch Văn vẫn không trả lời, côđấm vào vai anh, “Nói đi mà!”

Tô Dịch Văn liếc nhìn cô một cái, “Là em không cho anh nhắc đến chuyện quá khứ, anh chỉ làm theo thôi.”

“À.”

Lần này Đào Nhạc hoàn toàn phải ngậm miệng, cô cảm thấy nếu Tô Dịch Văn đã không để ý, vậy thì cô cũng không cần phải quan tâm làm gì, dù sao đó cũng chỉ là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, quan trọng nhất với cô bây giờ là chuyện của hiện tại và tương lai thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.