Đào Nhạc đã quen với sự thay đổi sắc mặt của Tô Dịch Văn, cần
phải biết là hiện tại ai có thể bình tĩnh hơn người đó mới thắng, lúc này cô
không thể bị anh chọc tức được
Thấy Tô Dịch Văn nhìn vào xấp giấy, giống như chuẩn bị phê
bình, Đào Nhạc vội vàng mở miệng trước, “Thầy tô à, các đề tài luận văn em đã
tập hợp xong rồi.”
“Ồ, thế sao.” Tô Dịch Văn ngẩng đầu lên, nhận lấy xấp giấy từ
tay Đào Nhạc, mỉm cười nói, “Tôi xem sơ qua một chút, không đạt tiêu chuẩn đợi
lát nữa trở về em bảo các bạn sửa lại.”
Ý của những lời này rất rõ ràng, Đào Nhạc muốn bỏ chạy chẳng
phải là mơ giữa ban ngày sao, cô vẫn phải tiếp tục chịu đựng sự tra hỏi của anh
ta ở cái nơi quái quỷ này.
Ý của những lời này rất rõ ràng, Đào Nhạc muốn bỏ chạy chẳng
phải là mơ giữa ban ngày sao, cô vẫn phải tiếp tục chịu đựng sự tra hỏi của anh
ta ở cái nơi quái quỷ này.
“Không cần gấp, thầy cứ chậm rãi mà xem.” Cô chỉ có thể nói như
vậy.
Tô Dịch Văn nhìn cô một cái, không nói gì nữa, liền di chuyển
ánh mắt đến mấy bài luận trên giấy.
Trong thời gian anh xem các bài luận, Đào Nhạc vẫn đứng, thậm
chí có chút rãnh rỗi, cô cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói thì Tô Dịch Văn sẽ đề
cập đến chuyện vừa xảy ra trên đường lúc nãy, tại sao bây giờ một chút động tĩnh
cũng không có, còn có chuyện cuộc gọi và cái tin nhắn hôm qua, trí nhớ của anh
ta không phải là kém như vậy chứ.
Quả thật, bầu không khí trong căn phòng này có vẻ không bình
thường, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy âm thanh ma sát giữa các tờ giấy, nhưng
Đào Nhạc nghe ra khó tránh khỏi tinh thần không yên. Cô có chút nôn nóng, miệng
không thể hỏi buộc lòng phải nhìn xung quanh. Mà nói lại, cái nhà tù nhỏ bé lần
trước cũng thấy qua rồi, chất lượng không khí thì kém, ánh sáng thì ít, đãi ngộ
của phó giáo sư cũng chỉ là như vậy. Cô lại len lén nhìn bàn làm việc của Tô
Dịch Văn, sự bừa bộn còn dễ sợ hơn lần trước, quả thực là cuộc sống của một tên
ngốc mà..
“Làm vợ của anh ta cũng chẳng dễ dàng.” Đào Nhạc nhỏ giọng nói
một câu.
Tô Dịch Văn ngẩng đầu lên, “Em nói cái gì?”
Đào Nhạc ý thức được mình đã quá lắm lời rồi, hết cách, cô
không thể khống chế được.
“Không có gì, em cảm thấy làm một thầy giáo thật không dễ dàng
gì.” Cô đúng là không phải thông minh một cách tầm thường mà, cú vỗ mông ngựa (
nịnh bợ)này thật đúng lúc.
Tô Dịch Văn không lập tức trả lời, tầm mắt hạ xuống trên mấy tờ
báo cáo, một lúc rất lâu sau mới nói một câu, “Điều kiện trong phòng làm việc
của tôi rất kém sao?”
“Cũng không phải vậy, thông gió hay lấy ánh sáng cũng quá tệ,
ngục tù còn tốt hơn chỗ này, hơn nữa thầy cũng không quét dọn, nếu như là em——”
Đào Nhạc vội thắng lại, cô đang nói cái gì vậy, chỉ một câu của anh ta đã khiến
cô đem những lời thật lòng nói ra hết, lần này là chết chắc.
Tô Dịch Văn nhìn cô, đôi mắt phía sau cặp kính kia đầy suy tư,
“Sao không nói tiếp, lời của em rất đúng.”
“Không cần không cần, thầy Tô à em nói bậy thôi, thầy đừng để
bụng.” Đào Nhạc khua khua tay, cô hận không tát được hai cái vào cái miệng của
mình, ngoan ngoãn đứng im không phải là không có việc gì rồi
sao!
Tô Dịch Văn nhíu mày, ý tứ sâu xa nhìn cô một cái, lại tiếp tục
vùi đầu xem báo cáo.
Đào Nhạc thầm thở ra, cũng may anh ta không tiếp tục hỏi tới,
nếu không cô cũng không biết trả lời thế nào. Nói đến cũng lạ, cô tự nhận mình
có tài ăn nói, phản ứng cũng nhanh, tại sao vừa đụng đến người này liền không có
cách, nói gì cũng không chiếm được ưu thế. Đương nhiên, nếu trừ ra thân phận
thầy giáo của Tô Dịch Văn, kiến thức cũng như sự từng trải của anh chắc chắn
cũng phong phú hơn cô, lời nói cũng có trọng lượng hơn cô. Nhưng cũng không biết
tại sao, Đào Nhạc cảm giác như Tô Dịch Văn cố ý xoi mói, nhắm vào
cô!
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe người nào đó bắt đầu đặt câu hỏi, lần
này cũng không thèm ngẩng đầu lên.
“Đào Nhạc, em nói về điều thứ 234 trong hình pháp một
chút.”
Anh ta nói cái gì! Đào Nhạc thật sự mơ hồ rồi, tuy rằng cô
thiên về môn hình pháp hơn, nhưng lại không nhớ và am hiểu các điều luật, càng
đừng nói tới việc anh ta đột nhiên hỏi cô điều thứ mấy là gì
nữa.
Tô Dịch Văn chờ hồi lâu không nghe được câu trả lời, cũng không
gấp gáp hỏi tiếp, anh chỉ híp mắt lại nhìn cô, thấy vẻ mặt cô lúng túng, ý cười
trong đôi mắt hoa đào càng tràn đầy.
Trên trán đào Nhạc lo lắng đổ đầy mồ hôi, đừng nói điều thứ 234
là gì, điều thứ nhất trong hình pháp cô cũng không nhớ. Được thôi, rốt cuộc anh
ta bị điên chỗ nào mà lại hỏi cô vấn đề này!
“Trả lời không được sao?” Tô Dịch Văn hỏi.
Đào Nhạc ngập ngừng một chút, trong giọng nói mang theo điệu bộ
đáng thương, “Thầy Tô à, thầy đổi một câu hỏi khác có được không,
em…”
“Nếu như bây giờ là thi vòng hai, vậy em thấy mình có thể đạt
mấy điểm?” Anh không nhanh không chậm mà hỏi một câu, đồng thời cũng hoa lệ( *)
mà đạp nát lòng tự trọng của người nào đó.
Đào Nhạc không lên tiếng, cô thật muốn tìm một cái lỗ để chui
xuống, bình thường việc nhỏ đều có thể qua loa, nhưng tuyệt đối với chuyện học
tập lại rất để tâm. Từ nhỏ mẹ cô đã truyền cho cô một tư tưởng: đàn ông đều là
lưu manh, phụ nữ phải tự mình vươn lên! Đương nhiên điều đó không có ý nói gia
đình Đào Nhạc có vấn đề, chỉ là mẹ cô đã trúng phải kịch độc của Quỳnh Dao quá
nặng, đàn ông và v.v.., ở thời đại này không đáng tin cậy, bà cho rằng con gái
nhà mình cho dù không thể học theo phụ nữ nước ngoài đi tranh cử tổng thống,
nhưng ít nhất trong công việc sau này cũng phải làm một người mà lời mỗi lời nói
ra đều có trọng lượng. Vì thế Đào Nhạc rất tin tưởng lời mẹ nói, cô cũng cảm
thấy tính cách của phụ nữ thời đại mới là chỉ dựa vào chính mình, đàn ông nhiều
lắm cũng chỉ là công cụ để sinh em bé thôi! ( ak ak)
Đề tài đã đi quá xa, Đào Nhạc lấy lại tinh thần, trên mặt có
chút đỏ, nhỏ giọng lên tiếng, “Thầy Tô à, em như vậy… có phải sẽ không qua được
vòng hai không?”
Tô Dịch Văn thật sự có chút không thích ứng với bộ dạng ngoan
ngoãn thật thà của Đào Nhạc, nghĩ ngợi chẳng lẽ mình đã đâm trúng tử huyệt của
cô?”
“Em không cần khẩn trương như vậy, thi vòng hai sẽ không hỏi
những câu hỏi dạng này, hơn nữa trường chúng ta chủ yếu là thi viết.” Anh dùng
giọng điệu nhẹ nhàng cố gắng giải thích.
“Đúng vậy không, vậy thì tốt quá.” Lúc này Đào Nhạc mới yên
tâm, nhưng mà việc cô trả lời không được cũng là sự thật, vậy cũng quá mất mặt
rồi.
“Nhưng mà ——”Tô Dịch Văn cố ý kéo dài
giọng.
Đào Nhạc vừa mới thả lỏng tinh thần giờ lại bị kéo căng rồi,
“Sao ạ?”
“Làm thế nào mà ngay cả đề tài luận văn mình đã chọn mà em cũng
không rõ?”
Đề tài luận văn? Đào Nhạc nhớ đến đề mình chọn là ‘phân tích
tình hình gia tăng, hậu quả của tội cố ý gây thương tích’, chọn đề loại này là
thế mạnh của cô, nhưng Tô Dịch Văn nói cô không hiểu rõ đề tài của mình, làm sao
có thể như vậy chứ!
(*): Từ gốc là 华丽 nghĩa là hoa lệ, rực rỡ, tráng lệ, tớ không
biết nên dùng nghĩa nào cho chính xác, các bạn thấy nghĩa nào thích hợp thì chọn
giúp tớ nhé ^ ^!
Chương 7.2
Dịch + Edit: Hai chị em nhà Mit
“Thầy Tô à, bài luận của em chẳng lẽ không đúng sao?” Đào Nhạc nghiêm
mặt hỏi.
Tô Dịch Văn trực tiếp trả lời, mà cười cười, “Điều thứ 234 trong bộ
luật hình pháp của nước ta quy định, cố ý gây thương tích cho thân thể người
khác, có thể bị phạt tù từ ba năm trở xuống, bị tạm giam hoặc bị quản chế, nếu
có tiền án, gây trọng thương cho người khác, phạt tù từ ba cho đến mười năm; gây
tử vong hoặc là sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn làm người khác bị thương nghiêm trọng,
phạt tù trên mười năm, cũng có thể phạt tù chung thân hoặc bị tử
hình.”
Đây là điều luật 234 chết tiệt đó sao— Tội cố ý gây thương tích,
chẳng trách anh ta đánh một vòng lớn như vậy, trí nhớ của cô bị gì thế này, ai
đã quy định viết luận văn nhất định phải nhớ rõ điều luật, cô chỉ viết một vấn
đề nhỏ trong đó thôi, anh ta có cần phải khó khăn với cô như vậy
không!
Trong lòng Đào Nhạc không phục, nhưng nghĩ chút quyền lực nào đó đang
ở trong tay đối phương, cô vẫn là nhịn.
“Thầy nói như vậy, khi nào về em sẽ xem lại cho thật tốt các điều
luật.”Cô không cam lòng mà trả lời.
Nhưng Tô Dịch Văn lại không có ý này, rút bản báo cáo của Đào Nhạc
rồi mở ra đi đến trước mặt cô, “Tôi nghĩ đề tài luận văn này em đã làm rất đầy
đủ, vốn không cần thiết phải viết lại…”
Đào Nhạc không hiểu, càng thấy tức, tại sao lại bắt cô làm lại đề mục
khác, thời gian viết luận văn vốn không dài, tư liệu cô cũng đã chuẩn bị tốt cả
rồi, chỉ một câu của anh lại làm cô uổng hết công sức. Còn nữa, cô đã đi thực
tập bao giờ đâu, theo như ý anh thì cô đã học qua một lần rồi, nhưng mà cô đã cố
ý gây thương tích cho ai rồi chứ!
“Thầy Tô à, ý thầy là gì ạ?” Đào Nhạc bình tâm lại, cô hình như đã bỏ
sót điều gì quan trọng rồi sao?
“Tôi vừa nghe em Phàn Kiến nói một số chuyện, cân nhắc một chút, cảm
thấy có lẽ em đã không nắm kĩ đề tài này cho lắm.” Tô Dịch Văn giọng điệu bất
đắc dĩ.
Đào Nhạc nghe xong thiếu chút nữa nhào tới đánh anh, cô biết ngay anh
ta không tốt bụng gì mà, vốn tưởng rằng anh ta sẽ không nhắc tới chuyện vừa xảy
ra trên đường, ai biết được vừa mất cảnh giác, anh ta liền sống chết mà chèn ép
cô. Còn cái tên đê tiện Phàn Kiến kia, tự nhiên đứng trước mặt Tô Dịch Văn lại
kể chuyện ngày xưa cô đánh người, cho dù lúc nãy cậu ta có bị Tô Dịch Văn mưu
sát, cũng không thể nào tiêu tan mối hận trong lòng cô!
“Thưa thầy Tô, là Phàn Kiến nói xấu em, tuyệt đối là nói xấu, em đã
đánh người khi nào chứ, cho dù có đánh qua cũng chưa đến trình độ cố ý gây
thương tích, ngay cả vết thương nhỏ cũng không có!” Đào Nhạc kích động
nói.
“Tôi nói em đánh người hay sao?” Tô Dịch Văn hỏi vặn
lại.
Đến nước này Đào Nhạc hòan tòan không còn gì để nói, cái gì Tô Dịch
Văn cũng chưa nói qua, trái lại tòan bộ đều do cô tự phân bua, hơn nữa càng tô
càng đen, vốn chỉ là một việc nhỏ, bây giờ lại lên cấp thành vấn đề vi phạm pháp
luật rồi.
Tô Dịch Văn vừa xoay người cầm túi công văn, vừa nói, “Nói tóm lại em
vẫn nên về đổi một đề tài luận văn mới, nhưng mà phải nắm chắc thời gian
đó.”
Đào Nhạc có miệng nhưng khó trả lời, cô cảm thấy thật oan uổng, Tô
Dịch Văn nói đổi đề thì cô phải đổi đề, một chút linh động cũng không có. Nếu
không phải là cười nhạo tiếng nhạc chuông của anh, sau đó lại gửi một tin nhắn
điên rồ, lại còn để anh biết được oán thù với tên đê tiện kia, anh ta còn kiêu
ngạo như vậy trước mặt cô nữa chứ! Anh ta bây giờ mới là một phó giáo sư, nếu
trở thành giáo sư chắc bay lên trời rồi.
“Đương nhiên, nếu em gặp khó khăn tôi có thể giúp em chọn đề
tài.”
Đào Nhạc thực sự nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề rồi, Tô Dịch Văn muốn
giúp cô?
“Thầy Tô à, không phải thầy nói đùa chứ?” Cô e dè hỏi
lại.
Tô Dịch Văn sau khi sắp xếp xong một phần tư liệu, cầm túi lên, “Em
cảm thấy tôi giống như nói đùa sao?”
Đào Nhạc muốn trả lời ‘dạ’, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh lại
không thể không tin, bởi vì con người này thực sự có chút khó nắm bắt, ai biết
được đây có phải là cái bẫy hay không chứ.
“Xem ra là tôi đã quá bận tâm rồi, ngày kia tôi muốn thấy đề tài luận
văn và đề cương của em.” Tô Dịch Văn ném một câu rồi đi ra cửa.
Đào Nhạc vội đuổi theo, “Thầy ơi, thầy đi đâu vậy?”
“Hết giờ làm, ăn cơm.” Tô Dịch Văn cúi đầu, nhìn thấy cánh tay của
mình bị hai bộ vuốt ( ghê quá >.
Đào Nhạc có chút xấu hổ mà rụt tay lại, tha thứ cho cô trong lúc kích
động, thấy Tô Dịch Văn muốn đi, cô không nghĩ ngợi gì liền nắm chặt tay anh
không buông.
“Thầy Tô à, thầy muốn ăn cơm ở đâu vậy?” Nụ cười của cô có chút nịnh
nọt, người sáng suốt vừa nhìn biết ngay không không có ý tốt.
“Em có việc sao?”
“Em thấy thầy quá vất vả rồi, vừa phải đi dạy vừa phải kèm luận văn
giúp tụi em, làm sinh viên dù gì cũng phải có biểu hiện, thầy thấy sao ạ?” Đào
Nhạc không nói rõ ràng, cô là muốn mời Tô Dịch Văn ăn cơm, ngược lại trong lòng
anh cô đã phạm tôi cố ý gây thương tích rồi, bây giờ lại thêm một tội hối lộ. (
hố hố, tội nghiệp em Đào Nhạc, trong mắt ksv đâu đâu cũng có tội.)
“À, là vậy sao…” Tô Dịch Văn đẩy đẩy gọng kính, tròng kính lấp
lóa.
Đào Nhạc biết Tô Dịch Văn lúc này là nguy hiểm nhất, bề ngoài thì
tươi cười, thực tế trong lòng chắc chắn đang tính tóan điều gì đó. Nhưng, vì
luận văn của cô, chuyện vòng thi thứ hai vẫn còn chưa hỏi được, bữa cơm này nói
thế nào cũng không thể tiết kiệm được rồi.
“Em biết có một quán ăn rất ngon, thầy xem…”
Khóe miệng Tô Dịch Văn cong lên, “ Nếu đã như vậy thì chúng ta đi
thôi.”
Đào Nhạc vừa nghe thấy, à há, có hy vọng rồi đây, rốt cuộc vẫn là có
tiền thì có thể sai khiến ma quỷ được, bữa cơm này không chừng còn có thể mang
đến cho cô một chút vận may.
Tô Dịch Văn mở cửa, nhưng không vội đi, “Đúng rồi, nếu là hàng quán
ven đường thì không tính nhé.”