Dịch & Edit: ◊♥◊Mọi vằn giang hồ và
chị ◊♥◊
Nếu như bạn muốn hỏi là Tô Dịch Văn đã thích Đào Nhạc từ khi nào, câu
hỏi này anh cũng không biết làm sao mà trả lời, nếu như cần phải có một đáp án,
vậy thì sẽ ứng với một câu châm ngôn– Ở đúng thời điểm gặp đúng đối
tượng.
Mọi chuyện trở về với ba năm trước.
Khoa pháp luật của đại học F và đại học B hàng năm đều cử một nhóm
sinh viên đến trường của nhau cùng nghiên cứu và thảo luận. Năm nay vừa khéo đến
phiên đại học B phải đến trường bạn, lúc đó Tô Dịch Văn đang nhậm chức, vừa trở
thành giảng viên.
Hơn nữa anh và cô còn có lần găp mặt đầu tiên.
Tô Dịch Văn lật xem bản ghi chép, chiều hôm đó diễn ra một buổi giao
lưu, anh cũng không phải là người tham gia diễn thuyết, chỉ vì thân là một thầy
giáo khoa luật, anh nhất thiết phải đi.
Không may là bài luận văn tiến sĩ của anh có chút sai sót, đợi đến
khi anh đến hội trường, thì buổi diễn thuyết đã bắt đầu, anh nhìn các hàng ghế,
đã chật kín người. Bây giờ mà đi qua không tránh khỏi việc ảnh hưởng đến mọi
người, anh bất đắc dĩ, đành phải ngồi ở phía sau, dự định là đến lúc giải lao sẽ
qua chào hỏi mấy vị giáo sư.
Ngồi xuống chưa được bao lâu, có người vỗ vào vai anh, anh quay lại
nhìn, là một sinh viên nữ, còn đang mang đồng phục, chắc đã chạy tới đây nên
trán toát đầy mồ hôi. Dù vậy, khí chất gọn gàng của cô bé cũng để lại cho anh
một ấn tượng tốt đẹp.
Cô cúi đầu, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh anh, “Bên đó có ai ngồi
không?”
Tô Dịch Văn thờ ơ trả lời, “Không có.”
Cô liền cười một cách thoải mái, ngồi xuống bên cạnh
anh.
Anh vốn không phải là người hay chú ý đến người khác. Duy chỉ có cô
bé sinh viên ngồi bên cạnh, lần đầu tiên khơi gợi niềm hứng thú trong
anh.
Thấy cô vừa ngồi xuống xong, liền lôi một đống đồ trong balô ra. Nào
là giấy là bút, bày các thứ linh tinh lặt vặt đầy cả bàn, đã thế mà khi tay còn
chưa rảnh rỗi, cô lại còn lôi ra một chiếc máy chụp hình, hướng về phía vị khách
đang bắt đầu diễn thuyết trên bục.
Anh cảm thấy thật buồn cười, cô ấy đến đây để làm gì thế này, theo
đuổi thần tượng?
“Cô chụp anh ta để làm gì?” Tô Dịch Văn nhịn không được mới hỏi một
câu.
Cô bé quay sang nhìn anh, không biết có phải do mắc cỡ hay vì nguyên
nhân khác nữa mà gương mặt cô ửng hồng, giọng nói không để người khác khinh
thường, “Là tôi cam tâm tình nguyện làm!”
Tô Dịch Văn lại tiếp tục quan sát cô một hồi, hỏi một câu thăm dò,
“Cô không phải sinh viên trong trường chúng tôi đúng không?” Dựa theo sự tường
tận về khoa pháp luật thì vẫn chưa đến mức có một sinh viên giống cô thế
này.
Quả nhiên anh nói trúng rồi, thấy cô sửng sốt, sắc mặt thay đổi, “Dù
sao cũng là tôi đến đây học hỏi.”
Tô Dịch Văn cũng không lật tẩy cô, nhìn vị khách quý trên bục diễn
thuyết, thờ ơ mà hỏi cô, “Cô biết anh ta chứ?”
“Làm sao lại không biết chứ!” Dường như cô có chút kích động, “Nếu
không phải anh ta có bài phát biểu này, tôi chịu vượt ngàn dặm xa xôi tới Bắc
Kinh sao, còn phải tham gia cái hội giao lưu gì gì đó.”
Xem ra chắc là sinh viên của đại học B, Tô Dịch Văn có thể đoán ra
được.
“Chẳng qua anh ta cũng chỉ là một luật sư mà thôi.” Anh tùy tiện nói
một câu.
“Luật sư thì làm sao? Người ta làm luật sư đã được lên đài truyền
hình trung ương, giàu có, hơn nữa còn rất trẻ tuổi.” Trong lời cô nói hình như
tất cả đều là sự tôn thờ.
Tô Dịch Văn không phát biểu lời nào, cần phải nói thêm là anh cũng
quen biết người đàn ông ở trên bục kia, cùng học chung một trường, người kia
thấp hơn anh một lớp, hơn nữa lại không cùng chuyên ngành nên cũng chỉ là quan
hệ xã giao.
Cô bé chợt chuyển đề tài, “Mà cũng phải nói lại, thế anh là ai vậy?”
Người đàn ông lải nhải đủ điều, bọn họ cũng chưa đến mức thân thiết để nói
chuyện nhiều với nhau như vậy, vừa nhìn là biết ngay chẳng phải loại người tốt
lành gì.
Anh cười cười, “Cũng đến nghe tọa đàm giống cô thôi.”
Vẻ mặt cô hoài nghi, con người này là điển hình rõ ràng cho loại
người nham hiểm, cô không đáp lại, lập tức thu dọn mấy thứ linh tinh chuyển lên
ngồi ở chiếc ghế phía trước.
Không ngờ có người ở trước mặt anh mà lại có vẻ mặt ác cảm với anh,
cứ như Tô Dịch Văn anh là ôn thần vậy. Tô Dịch Văn nhíu mày, nhìn thân hình nho
nhỏ bị vùi lấp giữa sóng người, trong lòng có chút khó chịu.
Lúc buổi diễn thuyết kết thúc, anh vì có việc phải đi gấp, chẳng qua
trước khi đi còn liếc mắt nhìn phía cô bé kia, thấy cô ấy cũng vội ùa theo đám
đông tiến lên phía bục trên cao, tay còn cầm theo cuốn vở, lẽ nào cô ấy đến xin
chữ kí?
Anh không nói gì thêm mà cũng chẳng chú ý nữa, vội vã ra khỏi hội
trường. Anh nghĩ thầm đây chẳng qua chỉ là một chuyện xen ngang, anh và cô sẽ
không gặp lại nữa.
Thế mà, Tô Dịch Văn không thể dự đoán trước tình huống này, lần thứ
hai gặp lại chính là ngày đại học B và F tham gia thi biện luận. Anh giữ nhiệm
vụ làm giám khảo, còn cô lại là thí sinh thứ ba bên phía đại học B.
Là cô bé mang theo máy ảnh, Tô Dịch Văn vừa nhìn là nhận ra ngay. Nội
dung cuộc thi không để lại cho anh nhiều ấn tượng, hoặc có thể nói việc cô xuất
hiện đã thu hút toàn bộ chú ý nơi anh, thế nên biểu hiện của cô trên sân thi đấu
cũng là chuyện anh quan tâm nhất.
Sự thật chứng minh, biểu hiện của cô ngoài dự tính của anh, ngày hôm
đó khi cô ngồi kế bên anh, nói chuyện rất ít, nhưng anh cũng đã lĩnh giáo sự
nhanh mồm nhanh miệng của cô bé, hơn nữa đầu óc cô nhanh nhẹn, từng từ từng chữ
đều hoa mỹ, bám sát đề tài, làm cho đám sinh viên năm nhất trường đại học F một
phen náo loạn.
Anh rất ít khi để ý đến người khác, nhưng cô bé này thực sự đã làm
anh lưu tâm. Trong mắt từ từ hiện lên ý tán thưởng, anh có chút khó hiểu về
nguyên nhân tại sao cô lại sùng bái người đàn ông kia.
Cuộc thi kết thúc, ban giám khảo ngoại trừ trao giải cho trường xuất
sắc, còn chọn ra người có tài biện luận hay nhất. Tô Dịch Văn không chút do dự
liền chọn cô, nói cô rất có tố chất, anh cảm thấy giải thưởng nên thuộc về
cô.
Cứ như vậy, thông qua sự nhất trí của các giám khảo khác, cô bé cùng
với một sinh viên nam khác đứng trên bục, khoảnh khắc khi Tô Dịch Văn ngồi bên
dưới, anh nhìn theo ánh mắt từ con ngươi đen láy của cô, có lẽ cảm nhận được sự
chú ý của toàn trường, gương mặt cô hồng hồng, ngại ngùng mỉm cười, còn anh lại
không nhìn ra tầm mắt hớnn hở kia đang nhìn về đâu.
Khách mời lên trao giải có chút vấn đề, đáng lẽ là một vị tiến sĩ
kiêm giáo sư sẽ lên bục, nhưng vì xảy ra một số chuyện nào đó mà Tô Dịch Văn
phải thay thế, người còn lại chính là vị luật sư chung trường với anh, cũng là
thần tượng cô sùng bái.
Thế nhưng, ngay lúc anh trao giải có thể cảm nhận được sự hụt hẫng
của cô. Anh không hiểu, đạt giải mà lại không vui? Quay đầu nhìn lại mới phát
hiện, ánh mắt cô bé hướng về phía giải thưởng trên tay vị luật sư
kia.
Tô Dịch Văn tỉnh ngộ, thì ra cô ấy hy vọng do người kia chứ không
phải anh trao giải. Tô Dịch Văn chưa từng bị đối xử thế này bao giờ, cô lại còn
không nhận ra anh. Giải biện luận xuất sắc này cũng do anh đề xuất, vậy mà cô
lại một lòng một dạ nghĩ tới người khác!
Từ đầu tới cúi cô cũng không nghiêm túc nhìn anh một lần, lúc nhận
giải chỉ nói bâng quơ câu cảm ơn thầy, sau đó ánh mắt lại tiếp tục lãng vãng
trên người vị luật sư kia.
Tô Dịch Văn tự nhiên nổi nóng, tốt xấu gì hôm đó cũng tính như một
buổi trò chuyện, cô lại không nhận ra anh, anh vốn định nói vài câu với cô nhưng
cấp lãnh đạo phía trường bạn lên tiếng nên bọn họ đều xuống khỏi bục trao
giải.
Cứ như vậy, cô trở lại với hàng ngũ của mình, còn anh ngồi lại ghế
giám khảo. Hai người một lần nữa bỏ lỡ.
Tô Dịch Văn cuối cùng cũng nghĩ qua hết lần này bọn họ sẽ không gặp
lại nhau, tuy trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng anh đã nhớ kĩ về cô bé không biết
cảm kích kia.
Trong vài năm, công việc của Tô Dịch Văn có thay đổi. Tốt nghiệp tiến
sĩ xong trở về thành phố A làm việc, bởi vì chút nguyên nhân ngoài ý muốn nên
chỉ làm được hai năm liền xin chuyển công tác, cứ như vậy mà đến viện kiểm sát ở
thành phố B.
Cũng là tình cờ có một lần, anh ngồi trong phòng gặp lại cô, là cô bé
được anh trao giải.
Qua ba năm, cô đã thay đổi, trút bỏ vẻ ngây ngô trước đây, người cũng
đã trưởng thành hơn.
Hôm đó hình như là cô đến đưa đồ gì đó cho kiểm sát Hứa, vội vội vàng
vàng ra về, tự nhiên cũng không nhận ra anh.
Tô Dịch Văn đột nhiên nhận ra lý do anh chọn đến thành phố B, luẩn
quẩn suy nghĩ cả nửa ngày, anh cảm thấy vẫn nên gặp cô. Mặc kệ trong lòng suy
nghĩ thế nào, lần này nhất định không dễ dàng buông tha cô.
Trong lúc vô tình hỏi thăm kiểm sát Hứa, mới biết được cô là cháu gái
của ông ấy, tên là Đào Nhạc, hiện là sinh viên khoa pháp luật trường đại học B,
vừa khéo lúc đó anh phải tìm nơi để tạm nhậm chức, không chút do dự, anh chọn
ngay trường đại học B, bây giờ nghĩ lại tất cả đều vì cô.
Tô Dịch Văn thừa nhận trong chuyện chọn giáo viên hướng dẫn anh có
dùng tí xíu thủ đoạn, như vậy mới biến cô trở thành sinh viên của anh một cách
hợp tình hợp lý.
Đợi đến khi mọi việc được sắp xếp xong xuôi, cuối cùng anh xuất hiện
trước mặt cô với thân phận là thầy giáo.
Chỉ là lần đó gặp lại trong phòng làm việc cô vẫn chưa nhận ra anh,
có lẽ là đã thực sự quên rồi, dù sao bọn họ cũng ít gặp mặt, có chăng cũng chỉ
mình anh đơn phương để ý.
Dáng vẻ cô bé đã thay đổi, nhưng tính nóng nảy càng tăng thêm, lần đó
lại dám cười trộm nhạc chuông của anh, còn nghĩ rằng không ai phát hiện ra. Tô
Dịch Văn tuy không nổi giận, mà chỉ nhìn xem cô sẽ giải thích thế nào. Nhìn bộ
dạng tức mà không dám nói ra của cô, cho nên anh quyết định chỉnh cô chút chút,
vì vậy sau đó mới có chuyện anh cố ý cho cô làm tổ trưởng.
Bởi vì Tô Dịch Văn biết, kể từ giây phút đầu tiên Đào Nhạc xuất hiện,
anh đã quyết tâm cả đời này phải có cô, thì ra cái bóng dáng bé nhỏ này đã khắc
sâu vào tim anh từ ba năm trước, cũng không thể nào quên được nữa.
Cho nên anh phải kiên nhẫn hơn ai hết, hành động thận trọng, từng
bước từng bước dụ cô bước vào thế giới của anh, khoảng thời gian này cũng rất
khó khăn trắc trở.
Chỉ là anh không nghĩ tới sự xuất hiện của Hàn Húc lại đe dọa tới mối
quan hệ của bọn họ.
Tô Dịch Văn vẫn luôn cho rằng đây là do hai đứa nhóc xấp xỉ tuổi nhau
dễ nảy sinh rung động, cũng giống như cô nói, anh đã không phải là người cùng
thời đại với bọn cô rồi, cho dù có đuổi theo thế nào cũng không thể cùng chung
nhịp bước. Cho nên lần đó anh rất kích động, buột miệng mà nói ra câu ‘Tôi nghĩ
rằng tôi là người đàn ông của em’, anh chỉ muốn dùng cách thức chuyên quyền này
để giữ cô lại, không muốn đổi lấy sự ra đi của cô.
Sau đó kiểm sát Hứa tìm người mai mối cho anh, cũng xuất phát từ sự
cố ý để hả giận, thế nên anh đã đồng ý.
Khi Tô Dịch Văn còn đang trên đường lái xe đến Starbuck cũng đã thấy
hối hận rồi, nghĩ mình cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi sao lại không biết cách
khống chế như vậy chứ, anh sẽ từ chối cô gái kia, sau đó sẽ đi tìm cô bé nói cho
rõ ràng.
Bất ngờ anh nhìn thấy cô, lúc thì trang điểm thật đậm lúc lại thuê
người đến gây rối, nói tóm lại cuộc gặp gỡ ấy đã bị cô phá loạn lên
rồi.
Cô làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản là đã để ý đến
anh.
Cho nên dù anh đã chịu một bạt tai của Hứa Lăng, anh cũng cam tâm,
cuối cùng anh cũng cầm lấy được quả Đào bé nhỏ này.
Tô Dịch Văn nghĩ lúc đầu để tâm đến chuyện cô đã quên anh đến như
vậy, nhưng bây giờ mới phát hiện điều đó không còn quan trọng, cứ xem như tất cả
đều bắt đầu lại từ đầu cũng tốt, cô vẫn là cô bé nhận lấy giải thưởng anh trao
lúc đầu.
Nhưng khi Tô Dịch Văn đổi công việc với đồng nghiệp, cùng đi Bắc Kinh
công tác với cô, trong khoảnh khắc xe dừng trước đại học F, cô hưng phấn mà nói
mình cực kì sùng bái người đàn ông kia, còn nói về những gì đã trải qua trong ba
năm trước, chỉ duy nhất không nhắc đến anh.
Trong mắt Tô Dịch Văn hiện lên chút thất vọng, cô bé kia sao lại nhẫn
tâm như thế, nhưng anh cũng đã quen rồi.
Nói đến đó, Đào Nhạc quay sang, nâng khuôn mặt anh lên hỏi, “Tô Dịch
Văn trước đây chúng ta có gặp nhau chưa nhỉ?”
Anh cười khẽ, thuận thế ôm cô vào trong lòng mình, giống như đã loại
bỏ được gì đó, nhẹ nhàng trả lời, “Chưa, từ trước đến giờ chưa có gặp
qua.”
Cô ngẩng đầu lên, vẻ không tin lắm, “Thật chứ?”
“Ừ.”
“Vậy có thể là em đã nhớ nhầm.” Đào Nhạc vẫn còn hơi rối
rắm.
Tô Dịch Văn không nói tiếp, đối mặt với cô một hồi thật lâu, sau đó
chậm rãi hôn lên đôi môi cô, đôi tay ôm lấy người cô thêm chặt hơn, cuối cùng
con người nhỏ bé này cũng thuộc về anh, có trải qua bao nhiêu năm cũng là như
vậy.
Còn về chuyện vì sao anh lại nói là chưa thấy qua, rất đơn giản, với
tính cách của Đào Nhạc nói không chừng sẽ gây náo loạn thế nào, hoặc là cuộc
sống sau này của cô sẽ càng thêm phiền phức, cho nên anh nghĩ vẫn nên bỏ qua đi
vậy.
Bây giờ chỉ cần cô ở bên cạnh anh là đủ, những chuyện khác cứ để thời
gian xóa đi vậy…