Liên tục trong những ngày tiếp theo, ngày nào nàng cũng giặt ủi sạch sẽ quần áo mang đến biệt thự của Anh Khôi. Nàng tự tay vệ sinh cơ thể và chăm
sóc cho Trung, sau khi hoàn thành tất cả mọi việc, nàng lại yên lặng
ngồi bên giường bệnh, luồn tay vào tay hắn, và cứ thế ngồi lặng yên nhìn hắn hàng giờ liền.
Đến tối, nàng lại quay về chung cư của mình. Anh Khôi cũng biết điều đó, nên trừ ngày đầu hắn ra mở cửa cho nàng với khuôn mặt không mấy vui vẻ, những ngày sau khi nàng đến, luôn có sẵn
người giúp việc mở cửa cho nàng. Hai người ít khi chạm mặt nhau, nhưng
như thế nàng càng thích.
Có một ngày, khi nàng đi ngang qua phòng khách để đến phòng bệnh của Trung. Nàng thấy hắn đang ngồi sẵn trên sô
pha, tay cầm tờ báo, trên bàn là một tách cà phê đang tỏa hơi nóng. Hắn
gọi nàng dừng lại nói chuyện.
…
“Chuyển đến đây?”
An Nhiên kinh dị nhìn người đàn ông trước mặt mình. Hắn không phải uống lộn thuốc rồi đi?
Anh Khôi cố nén xúc động nổi cơn thịnh nộ với cô gái đang ngẩn người kia.
Thái độ của nàng giống như hắn vừa kích nổ một quả bom gây chấn động địa cầu.
“Tình trạng của người đàn
ông mà cô đem đến thì cô cũng biết rồi đó. Hắn hiện tại không thích hợp
để di chuyển đến một nơi khác. Cho dù chuyển về căn chung cư cô đang ở
cũng không thuận tiện. Tôi không rảnh chạy tới chạy lui để xử lý bất kỳ
khi nào sức khỏe anh ta gặp vấn đề. Hơn hết, việc chăm sóc vệ sinh
thường ngày của anh ta, cô không nghĩ để tôi làm đấy chứ?”
Nói đến câu cuối, hắn nhướn mày nhìn nàng, nhấn mạnh từng chữ.
An Nhiên khẽ lắc đầu: “Cái đó em biết. Em sẽ không làm phiền anh. Nhưng là…”
Nàng suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy được đây là biện pháp tốt nhất đối với
tình trạng sức khỏe của Trung. Việc chăm sóc cho hắn là trách nhiệm của
nàng, cũng là điều nàng mong muốn. Dù ở đâu với nàng cũng không thành
vấn đề. Chỉ là cái gã Trần Anh Khôi này…An Nhiên trầm ngâm nhìn hắn,
chẳng phải hắn ghét nhất là thấy nàng xuất hiện trước mắt hắn sao? Hắn
đây là não động kinh, hay thực sự là do lương tâm bác sĩ thức tỉnh?
(゜∀゜)!!!
Thấy nàng đang đánh giá mình, hắn đột nhiên cảm thấy cả
người không thoải mái. Nếu quả thật không muốn, hắn còn rất nhiều cách
để giải quyết vấn đề đi hay ở của Trung, nhưng không biết vì sao, hắn
lại lựa chọn quyết định này. Anh Khôi tự nhắc nhở mình, hắn chỉ là muốn
tìm hiểu kỹ hơn sự thay đổi của nàng mà thôi. Ngoài ra không còn lý do
nào khác. Anh Khôi bác sĩ thân mến, cái này người ta gọi là chột dạ mà
còn kiếm cớ.
Hắn tỏ vẻ không kiên nhẫn, muốn phẩy đi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu: “Nhưng nhị cái gì? Rốt cuộc là cô có muốn hay không?”
Anh Khôi chán ghét nàng, nàng thực ra cũng không muốn nhìn thấy hắn. Nhưng
giáp ở giữa hai người còn có Trung, nàng không muốn vì tâm tình của bản
thân mà ảnh hưởng đến việc cứu trị. Dù sao sau khi Trung khỏe lại, nàng
lại dọn ra khỏi ngôi nhà này là được. Nghĩ đến đó, An Nhiên mím môi một
lát, rồi gật đầu: “Được. Cám ơn ý tốt của anh.”
Anh Khôi xoay người đi vào phòng, vừa đi hắn vừa nói: “Hôm nay tôi có ca trực tại bệnh viện. Cô quay về chung cư dọn đồ đạc qua
đi. Nơi này của tôi có dư phòng cho khách, nên cô chỉ cần đem theo quần
áo và vật dụng cá nhân qua là được. Nhớ đừng đem đến những thứ không cần thiết. Tôi mà thấy chúng làm chật nhà là tôi vất hết chúng ra đường.
Còn nữa, tôi đã gọi nhân viên chuyển nhà tới hỗ trợ, có lẽ một lát nữa
họ sẽ đến. Cô nhớ dặn họ không được làm dơ nhà của tôi…”
Nàng giật giật khóe miệng, đại ca, ngài cũng quá thần tốc đi. Mà khoan, có
gì đó không đúng, đã gọi nhân viên tới? Hắn làm sao biết chắc chắn nàng
sẽ đồng ý chuyển qua? An Nhiên cảm thấy mình vừa phát hiện một bí mật
mới, gã không lương tâm này còn có tính cách bà thím ẩn hình?
♪Remember when old ones died
and new were born
And life was changed,
disassembled, rearranged
We came together, fell apart
And broke each other's hearts
Remember when…♪
An Nhiên nhìn vào màn hình điện thoại, đôi mắt nàng thoáng động, liền sau
đó có một tia ảm đạm lướt qua. Nàng bước ra ban công, quẹt tay lên màn
hình.
“Con đây, thưa ba…”
…
…
Anh Khôi không biết từ lúc nào lại quay lại, hắn tựa lưng vào tường, nhìn
về bóng lưng nàng đứng đối diện ánh sáng. Dáng người nhỏ nhắn như mờ đi
trong tia nắng chói chang của mặt trời. Gió thổi qua khẽ tung nhẹ lên
những sợi tóc mềm mại. Hắn không biết từ lúc nào, nàng trở nên kỳ lạ như thế. Nàng im lặng hơn, mạnh mẽ hơn, và cũng vô thức hấp dẫn ánh mắt
người khác hơn.
Hắn lúc này thừa nhận, nàng không quá đáng ghét
như trước đây. Nhưng chỉ thế thôi, không hơn. Anh Khôi tự nhủ với chính
mình điều đó. Nhưng hắn không biết rằng, càng như thế hắn lại càng giống như đang chạy trốn điều gì.
Suy nghĩ mông lung, không biết khi nào An Nhiên đã đến trước mặt hắn. Nàng nói: “Ba gọi em về nhà. Mấy ngày sắp tới, em sẽ không đến đây được.”
“Cho nên?” Hắn cố tỏ vẻ lạnh lùng, nhằm che giấu sự thất thần của mình, nhưng
không hiểu sao trong lòng có chút vui vẻ nhảy nhót khó hiểu khi nàng nói cho hắn.
“Nhờ anh chăm sóc anh ấy những ngày này giúp em. Em rất nhanh sẽ quay lại.” Nói rồi, An Nhiên cúi đầu thật sâu trước mặt hắn.
Đột nhiên, hắn mất hứng. An Nhiên nhờ vả hắn, thái độ của nàng rất chân
thành. Chân thành đến mức khách sáo. Lúc này, Anh Khôi cũng nhận ra một
điều: nàng từ đầu đến cuối đều dùng tư thái một người xa lạ đối với hắn. Trong mắt nàng, hắn dường như chỉ là một người lạ nàng cần nhờ vả để
được giúp đỡ, sợ làm hắn mất lòng nên cố gắng không làm những gì hắn
không vui. Lúc trước hắn rất thích điều này, nhưng bây giờ, hắn lại
không còn thấy vui vẻ gì nữa.
--- ------ ------ ------ --------Ta là dải phân cách đi về nhà--- ------ ------ ------ ------ --------
“Con đã về, thưa ba.”
An Nhiên đứng trước bàn làm việc của một người đàn ông trung niên. Từ lúc
nàng mở cửa bước vào, người kia vẫn không rời mắt khỏi màn hình laptop.
Nàng tự hỏi, bao lâu rồi nàng chưa gặp mặt ông ta. Có lẽ là quá lâu, lâu đến nàng ngỡ như đã quên mất ông ta trông ra sao. Bây giờ nhìn lại, thì
hình ảnh hiện lên trong ký ức của nàng rõ nhất, chính là bộ dáng ông
thẳng thừng đuổi nàng ra khỏi nhà và bình thản rời đi mộ nàng kiếp
trước…
Chỉ vài phút, mà nàng ngỡ như mình lật qua lật lại ký ức
về nàng đối với người kia mấy lần trong đầu. Cho đến khi ông lên tiếng,
nàng mới hồi thần lại.
“Đã về, thì ở lại mấy ngày đi.”
“…Vâng.”
Ông đưa tay chỉnh gọng kính trên sống mũi. An Nhiên nhận ra đó là dấu hiệu
khi ông muốn kết thúc cuộc nói chuyện. Khẽ nhún vai, nàng gật đầu chào
rồi xoay người ra khỏi phòng. Cuộc nói chuyện của hai người cha và con
gái lâu ngày gặp lại, nha, chưa tới 20 chữ. Mà thôi, nàng cũng quen rồi. (*・_・)ノ⌒*