Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 1: Chương 1




Công ty trò chơi Trí Thông, 5 giờ 58 phút chiều.

Đào Tri Việt lại kiểm tra số hiệu đã viết xong xuôi hôm nay một lần nữa, thuận tay click mở các tin nhắn mới đang được hiển thị phía trên.

[ Phác họa kế hoạch - Vương Hằng: OK, không có vấn đề gì hết, Đào ca thật trâu bò. ]

[ Phác họa kế hoạch - Vương Hằng: Bữa nay cũng không tìm ra một bug nào hết.jpg]

[ Front-End* - Đào Tri Việt: Ok, vậy tôi tan làm nhé ~]

*Lập trình viên giao diện website.

Hai phút nhanh chóng trôi qua, đúng 6 giờ, Đào Tri Việt tắt máy tính, vặn nắp ly nước, cầm lấy túi đồ trên bàn, vui vẻ tan làm.

Lập trình viên Tiết Hoa Xán ngồi ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn cậu: “Tiểu Đào, cậu về à?”

Đào Tri Việt mỉm cười: “Đúng vậy, đến trễ thì siêu thị sẽ không còn đồ ăn nữa.”

“Buổi tối còn phát bao* đó, cậu không ở lại thì sao mà làm.” Tiết Hoa Xán nhíu mày.

*Nguyên văn (发包): Phát hành nhiệm vụ hợp đồng.

Đào Tri Việt vẫn kiên nhẫn: “Tôi đã xác nhận phần mà tôi phụ trách rồi, cũng không hề liên quan gì đến mô-đun mà anh đang làm, không dính líu gì đến tôi cả.”

Chân mày của Tiết Hoa Xán càng nhíu chặt hơn, “Lần phát bao này rất gấp, còn có không ít công năng cần chỉnh sửa, ở lại làm thêm giờ đi, tôi sẽ gửi yêu cầu mới cho cậu ——”

Đào Tri Việt đánh gãy lời hắn nói, biểu tình thật khó hiểu, “Thời gian rất gấp sao? Vậy sao chiều nay tôi thấy anh lướt xem video ở D trạm......”

Tiết Hoa Xán: “Khụ! Đó là tôi đang học tập giao diện người khác làm!”

Vì thế Đào Tri Việt nhìn về phía hắn với khuôn mặt tràn ngập sự cổ vũ, “Anh thật là chăm chỉ, mỗi việc học tập thôi mà gần hết nửa buổi chiều, vậy nhất định là anh có ý tưởng về công năng mà mình muốn sửa đổi rồi.”

Tiết Hoa Xán chỉ có thể mạnh miệng nói, “Đương, đương nhiên.”

“Vậy anh cố lên nha, tạm biệt.”

Đào Tri Việt không cho hắn cơ hội nói năng gì nữa, xoay người nghênh ngang rời đi, để lại một bóng lưng tiêu sái.

Những nhân viên xem náo nhiệt cách đó không xa không nhịn được mà thốt ra âm thanh ước ao.

“Vua giao việc cuối cùng cũng gặp phải đối thủ rồi, ối chà, hâm mộ Đào Tri Việt quá đi thôi, mới đến làm chưa được hai tháng mà đã cứng cựa như vậy, ngay cả phát bao cũng không tăng ca.”

“Nếu cậu là Đào Tri Việt thì cậu cũng làm được, người ta viết số hiệu vừa nhanh vừa giỏi, còn không cần phải làm lại, một trong ba người đứng đầu, nghe nói không muốn đến công ty lớn vì không muốn tăng ca, từ sau khi cậu ta đến, tôi thấy đầu tóc của lão Lý chủ trình cũng bớt rụng rồi.”

“Nói đến tóc, mái tóc của Đào Tri Việt cũng thật dày nha, cũng rất đẹp trai nữa...... Thiệt chua chát mà.”

“Đừng nghĩ nữa, thế giới của soái ca không giống với chúng ta đâu, nghe nói ở công ty bên cạnh có rất nhiều em gái đến rủ cậu ta đi chơi, nhưng mà cậu ta chẳng đáp ứng một ai hết.”

“...... Tôi kiến nghị thủ tiêu lập trình viên Đào Tri Việt QAQ”

Đào Tri Việt hoàn toàn không biết gì chuyện này cả, cậu ngồi xe buýt đến siêu thị gần nhà, trong đầu nghĩ về món ăn cho bữa tối.

Sắc trời đã tối, siêu thị chật cứng người, trước mặt là rau củ thịt cá đủ loại màu sắc, từ bột mì đến cà chua chín, rau xanh mướt đẫm nước, ớt màu vàng óng ánh, tôm sống xanh bắn ra khỏi bể, thức ăn nấu chín có nước sốt đỏ tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, Đào Tri Việt hít một hơi thật sâu.

Thật tốt khi được sống.

Không ai biết rằng, Đào Tri Việt đã từng chết một lần.

Cậu của trước kia cũng tên là Đào Tri Việt, trẻ tuổi an tĩnh hiểu chuyện, thành tích xuất sắc, gia đình hòa thuận, sau khi tốt nghiệp chuyên ngành máy tính số một cả nước thì thuận lợi tiến vào một công ty internet đáng mơ ước làm một mã nông*, chăm chỉ làm việc liều mạng kiếm tiền, muốn an cư lạc nghiệp ở thành phố lớn, khiến bố mẹ tự hào.

*Mã nông (Coding Peasant): các gọi hài hước về các chuyên viên lập trình dữ liệu máy tính.

Kết quả tiền còn chưa kiếm đủ, cậu đã ngoài ý muốn mà chết bất đắc kỳ tử.

Ngoại trừ điên cuồng làm việc, Đào Tri Việt không có sở thích nào khác, cũng bởi vì vấn đề tính hướng nên cũng chưa từng yêu đương, vướng bận duy nhất của cậu chính là cha mẹ, cũng may trước khi cậu qua đời, mẹ cậu đã tình cờ mang thai đứa con thứ hai, cho dù không còn cậu nữa thì nửa đời sau bọn họ cũng có thể an ủi.

Đào Tri Việt đối với cái chết đột ngột của bản thân cũng rất thoải mái, cho nên khi cậu mở to hai mắt ra, phát hiện bản thân đã sống lại trong một thế giới tiểu thuyết, trong lòng đều ngập tràn dấu chấm hỏi.

Đặc biệt là sau khi cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này hiện lên trong đầu, cả người cậu như bị xé toạc làm đôi.

Đây là một tiểu thuyết đam mỹ máu chó có tên là 《 Được đại lão tàn tật lãnh khốc sủng lên tận trời 》, vai chính tên là Thẩm Niệm, tính tình nhu nhược, thân hình hút mắt, bị cha mẹ nuôi khi dễ hơn hai mươi năm, mãi cho đến khi ngẫu nhiên gặp được tổng tài Hoắc Nhiên lạnh nhạt tàn bạo tàn tật, từ đó Hoắc Nhiên trở thành chỗ dựa cho Thẩm Niệm và Thẩm Niệm trở thành điểm yếu duy nhất của Hoắc Nhiên.

Dưới sự trợ giúp của Hoắc Nhiên, Thẩm Niệm thoát khỏi tay của cha mẹ nuôi, đồng thời khám phá ra thân thế của bản thân, hóa ra hắn là tiểu thiếu gia bị thất lạc của hào môn Thẩm gia, Thẩm Niệm lập tức được nghênh đón trở về Thẩm gia, một đám đã từng coi thường hắn bị vả mặt chan chát, trai gái đùm đề ái mộ hắn, kết quả là chuyện tình cảm của Thẩm Niệm và Hoắc Nhiên cũng xuất hiện nguy cơ.

Sau đó Thẩm Niệm đã sử dụng tài năng y khoa của mình để chữa lành chân cho Hoắc Nhiên, chứng minh được tấm chân tình này, không lâu sau đó hai người ra nước ngoài đăng ký kết hôn, sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Đào Tri Việt không thể chấp nhận nỗi cái cốt truyện đầy hương vị khổ tình của mấy bộ phim truyền hình thời Napoleon này, nhưng mà điều đáng sợ vẫn đang nằm phía sau.

Trong sách còn có một nhân vật tên Đào Tri Việt, mồ côi từ nhỏ, trở thành mối tình đầu của Hoắc Nhiên lúc còn đại học, ai ngờ trời mưa gió thất thường, chuyến du lịch tình yêu cuồng nhiệt của hai người gặp phải tai nạn xe cộ, Hoắc Nhiên vì bảo vệ hắn mà dẫn đến hai chân tàn tật.

Nhưng sau khi Hoắc Nhiên cũng bởi vì nguyên nhân đó mà bị gia đình xa lánh trở nên thất thế, Đào Tri Việt đã rời khỏi hắn mà không hề ngoảnh đầu lại. Từ đó tính tình của Hoắc Nhiên biến đổi lớn, mãi đến khi Thẩm Niệm xuất hiện và chữa lành trái tim băng giá tan vỡ của hắn.

Đào Tri Việt bạc tình sau khi biết được Hoắc Nhiên kế thừa tập đoàn ấy vậy mà còn quay về tìm hắn, muốn tái hợp lại, Thẩm Niệm nhu nhược yếu ớt thế mà chắn trước mặt Hoắc Nhiên chỉ trích hắn một trận, nhất cử nhất động này còn khiến cho Hoắc Nhiên yêu Thẩm Niệm hơn, cũng khiến cho Hoắc Nhiên hoàn toàn thất vọng về Đào Tri Việt.

Hoắc Nhiên bắt đầu điên cuồng trả thù Đào Tri Việt, hắn dàn xếp tai nạn xe cộ, khiến Đào Tri Việt phải nếm chịu cay đắng của hắn, Thẩm Niệm trong lúc vô tình đã vạch trần hành vi máu lạnh của Đào Tri Việt trước ánh sáng, khiến các cư dân mạng lòng đầy căm phẫn điên cuồng nhục mạ Đào Tri Việt, khiến hắn thân bại danh liệt, mất đi công việc, lại bởi vì bị thương mà đánh mất khả năng chăm sóc bản thân, cuối cùng thảm đạm tự sát.

Con ngươi của Đào Tri Việt liên tục run rẩy:...... Sợ hãi quá.

Đào Tri Việt không biết thế lực nào đã cho cậu cơ hội sống lại. Cậu cũng không có quá nhiều tiếc nuối về cái chết của mình, khả năng duy nhất là cậu hy vọng kiếp sau mình sẽ không tăng ca nữa, cậu phải ăn cơm đúng giờ, rèn luyện thân thể, tranh thủ sống đến 99 tuổi.

Là một nô lệ công ty bình thường chưa bao giờ thấy qua cảnh đời và mỗi ngày chỉ luôn chạy giữa hai nơi, bây giờ phải đối mặt với vận mệnh lên xuống phập phồng như thế, thật sự là kích thích quá mức rồi.

Sau khi Đào Tri Việt bình tĩnh lại, cậu phát hiện mình đang học năm thứ hai, trong trí nhớ vẫn chưa có người nào tên là Hoắc Nhiên, trong tiểu thuyết cũng không miêu tả tỉ mỉ câu chuyện giữa hắn và Hoắc Nhiên, chỉ nói là bọn họ quen biết lúc học đại học, Hoắc Nhiên đã nhất kiến chung tình với hắn.

Lúc đó Đào Tri Việt đã tràn ngập sự kiêng kị đối với một Hoắc Nhiên tàn nhẫn độc ác, cũng rất sợ hãi đối với thế giới tiểu thuyết đầy xa lạ này, cậu cảm thấy chỉ cần ngốc ở đây một giây thôi, nói không chừng sẽ bị cuốn vào câu chuyện máu chó khủng khiếp này mất.

Vì thế Đào Tri Việt trực tiếp thôi học, mang theo chứng minh thư và thẻ ngân hàng chạy trốn suốt đêm, kiếp trước cậu đã học đủ rồi, mà cũng không có hứng thú gì với chuyên ngành của “Đào Tri Việt” này hết, không cần phải lãng phí thêm hai năm đèn sách nữa.

Huống chi cậu có trình độ lập trình xuất sắc và kinh nghiệm làm dự án phong phú, như vậy là cũng đủ để cậu vượt qua rào cản về trình độ học vấn này rồi, có thể tìm được bất kỳ công việc nào mà mình muốn.

Sau khi khảo sát đơn giản, Đào Tri Việt đã thuê một căn phòng ở thành phố Tấn Bắc với khí hậu dễ chịu và đồ ăn hợp lòng ngời, tìm công việc, bắt đầu vì một căn nhà riêng mà tiết kiệm tiền.

May mắn thay, thế giới này về cơ bản cũng giống với thế giới mà cậu từng sống, tập tục văn hóa và trình độ phát triển cũng tương tự, chỉ hơi khác biệt ở một số chi tiết, cho nên Đào Tri Việt rất nhanh chóng thích nghi với cuộc sống, cậu nỗ lực loại bỏ những thói quen xấu làm tổn thương cơ thể và lá gan của mình kiếp trước, trở thành một người chăm sóc sức khỏe trẻ tuổi vinh quang.

Đào Tri Việt mỗi ngày đi làm hay tan làm đều đúng giờ, làm bữa sáng nấu bữa tối cho bản thân, cuối tuần đọc sách chơi game, trời nắng thì đi tản bộ ngoài công viên, ngày mưa thì ở nhà nấu lẩu, thời gian một năm như nước chảy nhanh chóng trôi qua.

Đếm ngày đếm tháng, còn hai năm nữa Hoắc Nhiên và Thẩm Niệm mới tình cờ gặp nhau, Đào Tri Việt cảm thấy, chỉ cần hai nhân vật chính này gặp nhau rồi yêu nhau, như vậy thì pháo hôi công cụ hình người là cậu đây sẽ hoàn toàn an toàn, cậu có thể giải thoát bản thân khỏi âm mưu có thể ập đến bất cứ lúc nào, hoàn toàn sống một cuộc đời trọn vẹn thuộc về bản thân.

Mặc dù thế giới này dường như không có bất kỳ yếu tố siêu nhiên nào, nhưng Đào Tri Việt đã cảm nhận được uy lực của vị thần cốt truyện này rồi.

Trước đó cậu nhận một công việc, là một công ty game mới nổi hiếm hoi không cần đến 996*, phúc lợi rất tốt, ông chủ thì thấu tình đạt lý, Đào Tri Việt vô cùng hài lòng với công việc này, thế nhưng vào một ngày cậu đột nhiên biết được, khoản đầu tư series A của công ty là của công ty vốn dưới sự điều hành của Hoắc thị.

*Văn hóa làm việc bên Trung Quốc, đi làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối trong 6 ngày.

Hơn nữa khoản đầu tư này là do Hoắc thị chủ động đến liên hệ, với lý do vô cùng chính đáng, nói là rất xem trọng phương hướng phát triển trong tương lai của công ty, sẵn sàng cử các giám đốc cấp cao của công ty mẹ sang, và trong tương lai sẽ bắt đầu hợp tác chuyên sâu với các ngành giải trí khác của tập đoàn Hoắc thị.

Ngay cả ông chủ của công ty cũng rất kinh ngạc, cảm thán sao mà một công ty nhỏ này lại được đại gia nghiệp như Hoắc thị coi trọng chứ, Đào Tri Việt thì trợn mắt há mồm, vội vàng từ chức trốn chạy.

Trước khi gia nhập công ty hiện tại, Đào Tri Việt khác với những ứng viên thông thường, cứ luôn xác nhận liệu công ty có kế hoạch góp vốn không.

Bởi vì có kỹ thuật rất tốt, nên khi nhắc đến lĩnh vực chuyên môn của mình thì khí chất của cậu rất mạnh mẽ, hơn nữa ngoại hình rất ưa nhìn, khiến CEO đã phải xác nhận thật cẩn thận liệu cậu có thực sự tới đây để làm lập trình viên hay không, trong lòng cho rằng đây một tiểu thiếu gia nhà giàu tài hoa hơn người nào đó mai danh ẩn tích chạy tới đây tìm dự án gì để chơi.

Đào Tri Việt lại giải thích nửa ngày mới khiến cho ông chủ mới có quá nhiều sự bổ não miễn cưỡng tin rằng, cậu chỉ là một người làm công tầm thương bỏ học để kiếm tiền thôi.

Hôm nay, Đào Tri Việt vẫn như thường lệ, nhai kỹ nuốt chậm hoàn thành bữa ăn, rửa chén, đứng trước bức họa chân dung của thần Cupid, thành kính cầu nguyện Hoắc Nhiên và Thẩm Niệm sẽ sớm ngày rơi vào lưới tình.

Sau đó cậu ngồi trước máy tính, bắt đầu khoảng thời gian lướt web vui vẻ nhất trong ngày.

Ngoại trừ công ty và công viên siêu thị xung quanh tiểu khu, Đào Tri Việt gần như không đi đến nơi nào khác, cũng không tham gia các hoạt động xã giao, sợ đụng phải nhân vật trong nguyên tác, cho nên vòng giao tiếp của cậu rất hẹp, cơ bản chỉ có đồng nghiệp, mà đồng nghiệp thì thường rất khó trở thành bạn của nhau.

Một người sống trong cuộc đời này khó tránh khỏi cảm giác cô đơn, nhưng còn may là có internet kết nối bốn phương.

Đào Tri Việt chỉ lẻ loi một mình trong thế giới này, mỗi khi thấy trên màn hình có rất nhiều cư dân mạng sa điêu cùng cậu ha ha ha ha ha, cậu đột nhiên cảm thấy có một loại ấm áp truyền từ chân trời tới vào lúc này.

Cậu mở diễn đàn Thiên Không mình thường xuyên ghé thăm, lướt một lần từ cuộc sống hàng ngày của gia đình đến những chuyện cười toe toét, khi thì cao huyết áp, khi thì ha ha ha, khi thì???, cuối cùng tầm mắt cậu dừng ở một bài đăng đang hot đứng đầu trong mục đời sống tình cảm.

【 tiêu đề 】 Được bốn người đồng tính cùng nhau theo đuổi, nhưng tôi là thẳng nam, phải làm sao để từ chối cho lịch sự và nhã nhặn đây? [hot]

Đào Tri Việt nhìn cái này với vẻ mặt tràn đầy hoài nghi, quả nhiên, nội dung của chủ thớt này có hơi thở khá ATSM, đại khái chính là chủ thớt này nói mình rất đẹp trai giàu có, nhưng từ nhỏ đã không giỏi từ chối người khác, gần đây không biết vì sao lại được đồng tính ưu ái hết người này đến người khác, hơn nữa bọn họ đều là nghiệp giới tinh anh, thậm chí còn có người là minh tinh thần tượng, chủ thớt thẳng nam rất khó mở lời từ chối thẳng thừng, sợ khiến người ta tổn thương, nhưng thực sự thì hắn không thích đàn ông.

Phía dưới bình luận cơ bản đều là nói chủ thớt hay ngừng ngay những phán đoán quá mức tự luyến này đi, nếu đẹp trai thì nổ hình lên đi, nếu không thì sẽ gửi chiến thư xử lý người câu cá này.

Đào Tri Việt độc thân từ trong bụng mẹ âm thầm đồng ý, là một tên gay bẩm sinh, cậu cũng không dám tưởng tượng ra những tình tiết nhiệm màu như thế, hiện tại lại không ngờ rằng một thẳng nam câu cá thế nhưng đã nhận được một mưa bom trả lời như vậy.

Dưới cái nhìn chăm chú của vị thần Cupid trong khổ giấy A4, Đào Tri Việt có ID sa điêu đỉnh cấp cười nhạo rồi đánh ra câu trào phúng vô cùng điêu luyện.

[ Giám đốc Đào của bệnh viên tâm thần thứ bảy thành phố Tấn Bắc: Xin chào, tình huống như thế đã kéo dài bao lâu rồi? ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.