Hoàng hôn hôm nay đẹp vô cùng, người trước mắt cũng trở nên rất loá mắt.
Vì thế Đào Tri Việt hoảng hốt một chút, mới ứng tiếng nói: "Chào buổi tối."
Trong mắt Hoắc Nhiên chớp động ý cười, tựa như muốn nói gì, nhưng bận tâm đến sự có mặt của người ngoài, lại nhịn xuống.
Sau đó hắn nhìn về phía những đồng nghiệp sau lưng Đào Tri Việt phía, rất lịch sự lên tiếng chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là bạn trai của Tri Việt, tôi tên Hoắc Nhiên."
Thông qua khoảng thời gian ở chung này, Đào Tri Việt đã có thể phán đoán dựa trên những biểu tình rất nhỏ của hắn, khi nói những lời này, cái đuôi mà hắn đang che dấu nhất định đang vểnh lên trời cao.
Đào Tri Việt quay đầu, vốn dĩ muốn giới thiệu với các đồng nghiệp một chút, kết quả nhìn thấy mấy người phía sau đứng thành một hàng, đang kích động véo cánh tay lẫn nhau.
Tiểu Tống ôm mặt: "Tại sao chỉ hai câu chào buổi tối đơn giản, mà lại giống như phim thần tượng vậy chứ a a a a! Mặt tôi đỏ hết trơn luôn rồi!"
Tiểu Hoàng bị cô nhéo đến sắc mặt vặn vẹo, còn không quên nghiêm cẩn tiến hành tổng kết: "Tôi đã học được rồi, nhưng lại không học được hoàn toàn, ôi chao, mấu chốt còn phụ thuộc vào phần cứng."
Không mất bao lâu Tiểu Quan mới tiếp nhận được hình ảnh một quản gia nam mặc tạp dề, lúc này đột nhiên lại đổi mới thành phim thần tương lãng mạn, số liệu quá tải, đại não trực tiếp bị loạn mã: "Uây uây uây tạp dề......"
Phương Thời Võ nhiều tuổi nhất ở đây yên lặng đi về phía trước một bước, cố gắng khôi phục tôn nghiêm cho đám người thất thố này: "Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Tiểu Đào, Phương Thời Võ."
Nói, hắn vô cùng bình tĩnh vươn tay ra.
Hoắc Nhiên mỗi ngày đều tiếp xúc với đủ loại giao tiếp nên vô cùng quen thuộc với động tác này, phản xạ có điều kiện mà cùng hắn bắt tay: "Hân hạnh được gặp mặt."
Cảnh này ngay lập tức được tua nhanh từ phim thần tượng sang phim truyền hình công sở.
Đào Tri Việt chứng kiến hết tất cả những điều này, vô cùng nỗ lực khiến cho chính bản thân mình không cười thành tiếng.
"Nếu không...... Bây giờ xuất phát đi?"
Cách khu biệt thự mười phút đi bộ có một khu mua sắm lớn và phố ẩm thực, trong đó có đủ loại nhà hàng lớn nhỏ cái gì cũng có bao gồm cả Vớt Ánh Trăng, cho nên nhóm nhân viên Nhất Khỏa Thụ mới có thể gian lận trong các bữa ăn.
Cũng may là có thể đi bộ tới, không cần ngồi xe, bằng không sẽ rất khó tưởng tượng các đồng nghiệp đột nhiên thất trí lại ngồi trong một chiếc xe có không gian nhỏ ngu ngốc cỡ nào.
Dưới sự thổi qua của làn gió chiều mùa hạ, mọi người dần dần tỉnh lại từ trong mộng ảo, vô cùng ngượng ngùng mà công kích lẫn nhau.
"Vừa rồi ngốc nhất nhất định là Ộp Ộp, tạp dề cái gì chứ? Đầu của cậu có phải bị bug rồi không?"
"Các người căn bản không biết tôi vừa thừa nhận cái gì...... Vô tri thật tốt mà hu hu hu."
"Những lời này có chút quen tai, lần trước cậu cũng nói như vậy á."
"Tôi cũng muốn biết vì sao người bị thương luôn là tôi chứ QAQ!!"
"Đúng rồi, sao sếp không tới?"
"Anh ấy nói hôm này ước chừng sẽ kết thúc rất muộn, cho nên đưa Đa tổng về nhà trước, trễ chút sẽ đến thẳng quán luôn."
"Đáng giận, phân hóa học có ở khắp nơi!"
Vì để cho mọi người có thời gian giảm xóc, Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên đi ở sau cùng, ngẫu nhiên nghe thấy những người phía trước nói đôi câu vài lời, khiến người ta bật cười.
Hoắc Nhiên tâm tình rất tốt: "Đồng nghiệp của em đều rất vui vẻ."
"Ừm, nên em rất vui khi được làm việc ở đây." Đào Tri Việt liếc mắt đánh giá quần áo của hắn, "Trong văn phòng của anh có phải có phòng thay quần áo không?"
"Ừ!" Hoắc Nhiên gật đầu nói, "Tôi cảm thấy tây trang quá chỉnh tề, không tốt lắm, trước khi ra ngoài tôi đã chọn trang phục □□, mặc như vậy có đẹp trai không?"
Đào Tri Việt mặt không đổi sắc nói: "Miễn cưỡng đi."
"Miễn cưỡng sao?"
"...... Vừa rồi lúc ở cửa, anh muốn nói cái gì?"
"À, tôi muốn nói, lỗ tai em thật đỏ. Tại sao có đôi khi là mặt đỏ, có đôi khi là lỗ tay đỏ thế?"
"......" Đào Tri Việt quay mặt không nhìn hắn, "Anh thật phiền."
"Lần đầu tiên ở trước mặt người khác gọi em là Tri Việt, cảm giác thực đặc biệt."
"Cảm giác thật xấu hổ."
"Vậy kêu là trứng cháy sao?"
"......250!"
"Là 520 ^-^"
Khi tới tiệm lẩu Vớt Ánh Trăng, bốn người phục vụ đứng chờ bên ngoài nở nụ cười thân thiện, dẫn bọn họ vào phòng riêng lớn nhất trong tiệm.
Tiểu Hoàng sửng sốt: "Người tới nhiều, người phục vụ nghênh đón cũng nhiều sao?"
"Tỉnh lại đi, đương nhiên không phải là nguyên nhân này rồi." Tiểu Tống tinh thần phấn chấn mà đi nhanh, "Tối nay mình chính là bạn của vai chính phim thần tượng, cơ hội khó kiếm, phải trải nghiệm cho đã mới được."
Nhìn bóng lưng của một đoàn người thần tốc tiến vào, cửa có người bất mãn nói: "Tại sao bọn họ không cần xếp hàng chứ?"
Người phụ vụ đứng gác tiếp khách ở cửa vẫn luôn giữ nụ cười, giải thích: "Bởi vì là phòng riêng dành cho những nhu cầu đặc biệt, nên ngày thường ít mở cửa ra."
"Nhu cầu đặc biệt? Là ý gì?"
"Bởi vì nhà hàng của chúng tôi tương đối nổi tiếng, không riêng gì khách hàng, nhân viên trong nhà hàng cũng thường xuyên có những nhu cầu về ăn uống, cho nên đã đặc biệt bố trí một căn phòng như vậy."
Người phục vụ mỉm cười nói: "Chẳng hạn như, ông chủ mời bạn mình ăn cơm thì sẽ dùng đến."
Đi vào phòng, ngay cả Đào Tri Việt cũng ngoài ý muốn.
Chính giữa bàn tròn là một nồi lẩu uyên ương siêu lớn và một khay nướng, trên bàn có đầy đủ các món khác nhau, thịt bò thịt dê, hải sản, rau dưa...... Cùng với nhiều loại nguyên liệu nhỏ khác nhau được đặt gọn gàng trên xe đẩy bên cạnh.
Ngoại trừ bàn ăn, trong phòng còn có sô pha và bàn trà, trên bàn trà có đủ các đồ dùng thông thường nhất cho bữa tiệc, bài Poker, cốc xúc xắc, bàn xoay uống rượu, cùng với một số đồ ăn vặt bình thường.
Ngoài ra có còn một ban công, ngoài ban công có bếp nướng BBQ, một người phục vụ đang đốt lửa than hồng.
"Chúng tôi có tất cả các món ăn đặc trưng trong nhà hàng này, xin hỏi các vị muốn uống trà sữa hay là các loại đồ uống khác? Hoặc là có cần thêm đồ ăn không?"
Mọi người ngồi xuống với biểu tình ngơ ngác, máy móc mà tiếp nhận thực đơn do người phục vụ đưa tới.
"Hóa ra Vớt Ánh Trăng còn mở ra phương thức phục vụ này......"
"Ấy vậy mà tôi có thể ăn thịt nướng và đồ nướng BBQ tại một tiệm lẩu, đăng động thái sẽ có người tin không trời?"
Tiểu Tống là người thích ứng nhất, cô bình tĩnh lật thực đơn, nhớ mãi không quên món mới: "Nghe nói các anh có món mới, là món này sao?"
"Bánh rán đường...... Là bánh ngọt sao? Ăn ngon không?"
Nghe được ba chữ bánh rán đường, Đào Tri Việt bất giác nhìn về phía Hoắc Nhiên đang ngồi bên cạnh mình.
Dưới sự che đậy của chiếc bàn tròn lớn, mặt ngoài Hoắc Nhiên thì nghiêm trang, sau lưng thì lặng lẽ nắm lấy bàn tay cậu.
Hắn nhiệt tình đề cử: "Bánh rán đường của Yến Bình rất ngon, đáng tiếc là rất khó để ăn ở Yến Bình, mọi người nếu cảm thấy hứng thú thì nếm thử một chút."
"Bởi vì mới chiên là ngon nhất, cho nên không được phục vụ trước." Người phục vụ cười tủm tỉm bổ sung, "Nếu có bất cứ yêu cầu gì về khẩu vị, các vị có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng đáp ứng."
Mu bàn tay hơi lạnh nằm gọn trong lòng bàn tay của người khác, độ ấm còn ấm hơn cả nắng tháng sáu.
Đào Tri Việt nghĩ nghĩ, đồng ý nói: "Tôi không thường ăn đồ ngọt, cũng cảm thấy ăn rất ngon."
"Tôi muốn ăn!"
"Tôi cũng muốn, còn muốn trà sữa chiêu bài, thêm một phần bơ."
"Có mấy cái ly lớn đặt ở đó, sao cậu lại có thể uống trà sữa chớ, đương nhiên là phải uống bia ướp lạnh, hôm nay cậu nhất định không được đi về nhà mà đứng thẳng."
"Hoàng viết chương trình ơi, cậu không thể ném tôi lên pp đâu, sao lại vọng tưởng là đổi thành xúc xắc là có thể thắng chứ?"
Chấn động ngắn ngủi qua đi, dưới sự cám dỗ của đồ ăn, mọi người nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, hi hi ha ha cười nói vui vẻ.
Đào Tri Việt ăn một cái bánh rán đường, hương vị gần như giống y như đúc với cái ngày ở Yến Bình, cùng với ký ức Hoắc Nhiên cố ý mở ra trước mặt những người đang xếp hàng, thoáng chốc hiện lên trước mắt.
Hoắc Nhiên hiển nhiên cũng nghĩ đến một ngày đó, trong hơi khói lượn lờ bốc lên từ nổi lầu, trên mặt hai người lộ ra nụ cười hiểu rõ mà không nói ra.
Để chứa nhiều thức ăn vào bụng, Đào Tri Việt quyết định đi trên ban công chốc lát, "Tôi đi nướng thịt xiên, các cậu muốn ăn gì?"
"Bắp và cà tím!"
"Tôi muốn cánh gà, cảm ơn Đào Đào!"
"Đương nhiên là thịt dê xiên! Có muốn tôi nướng giùm cậu không?"
Hoắc Nhiên tự giác đứng lên cùng với cậu, "Không cần đâu, tôi giúp em ấy nướng."
Nhìn hai thân ảnh vô cùng hòa hợp bên cạnh nhau, mọi người đều phát ra một tiếng "Ồ ~".
"Có chanh hướng sao? Tôi muốn một chậu."
"Hay ghê luôn, không kịp đề phòng lại có thể đồ ăn rồi, chua ghê."
Đưa lưng về phía mọi người, Hoắc Nhiên thò qua nhỏ giọng nói: "Lần này là lỗ tai."
"Tôi tạm thời đã phát hiện ra quy luật, khi chỉ có hai người chúng ta, là mặt đỏ, có người khác ở đây, chính là lỗ tai đỏ......"
Đào Tri Việt đột nhiên bị nhìn thấu nhanh chóng quyết định, tùy tay bắt lấy một nắm xiên thịt nhét vào tay hắn, "Nếu như anh rảnh rỗi thì phục vụ mọi người cho thật tốt đi."
"Được, vậy tôi phục vụ cho em trước, nướng vài xiên thịt bò." Hoắc Nhiên tự tin nói, "Lật qua lật lại thêm chút gia vị mà thôi, nhất định là không thành vấn đề."
"Nói bao nhiêu lần rồi, không cần lập flag......"
Từ ban công nhìn ra là một khu dân cư rộng lớn, lúc này ngọn đèn của vạn ngồi nhà đang lập loè, mà trong phòng phía sau thì tràn ngập tiếng cười, những gương mặt quen thuộc đang hưng phấn trò chuyện sôi nổi.
Đào Tri Việt trước kia sẽ ít khi nghĩ đến hai chữ hạnh phúc, nhưng sau này, mỗi một ngày cậu đều có thể chân chính cảm giác được trái tim của mình như được mây bao bọc, một khắc này, càng như đạt tới một đỉnh cao nào đó.
Hoắc Nhiên vĩnh viễn sẽ làm tốt hơn so với những gì mà cậu tưởng tượng, những lời nói ra trước những hành động của hắn như là tái nhợt yếu ớt, nhưng Đào Tri Việt vẫn muốn nói tiếng cảm ơn.
Thanh âm của cậu lọt vào ngọn lửa đang thiêu đốt.
"Cảm ơn anh."
"Đừng khách khí." Hoắc Nhiên hồn nhiên không nhận ra, cúi đầu chuyên tâm vật lộn với xiên thịt bò trong tay.
"Hiện tại tôi có hơi luống cuống, em có ngửi thấy mùi khét không? Tại sao chứ rõ ràng tôi vẫn luôn lật mà, kết quả vẫn là bị cháy?"
"...... Anh bỏ ra đi, để em. Lửa lớn quá."
"Không được, tôi đã có bài học rồi, tiếp theo nhất định là được."
"Vậy em giúp anh giảm bớt lửa một chút."
Đào Tri Việt cong lưng điều khiển cửa chắn gió, hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, tại sao Vớt Ánh Trăng sẽ ra bánh rán đường?"
"Không phải là anh mua luôn Vớt Ánh Trăng đó chứ?"
"Thật không có." Hoắc Nhiên lắc đầu.
Đào Tri Việt vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy hắn nói: "Chỉ là đầu tư mà thôi."
"...... Có cái gì khác nhau sao?"
Hoắc Nhiên trầm ngâm một chút: "Chi toàn bộ tiền cùng một nửa tiền là khác nhau đi?"
Đào Tri Việt ngậm dấm chua mỉm cười: "Có lý."
Kẻ có tiền xấu xa.
Khi nói chuyện, cửa phòng bị người đẩy ra, mọi người cùng nhau theo tiếng nhìn lại.
"Có phải là ruột ngỗng Kungfu của tôi đến rồi không —— à à, chào sếp!".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
"Sếp ơi anh tới chậm quá, mau lại đây ngồi."
Giang Dã tới.
Cửa phòng đối diện ban công, Đào Tri Việt vừa lúc đối diện với tầm mắt hắn, thuận tiện chào hỏi.
Giang Dã gật đầu với cậu như thường lệ, sau đó nhìn thấy Hoắc Nhiên bên cạnh cậu, biểu tình dường như đông cứng một chút.
Ngay sau đó hắn cũng gật gật đầu với Hoắc Nhiên, thu hồi tầm mắt đi về phía bàn tròn.
Đào Tri Việt thật ngoài ý muốn, nghiêng đi mặt hỏi Hoắc Nhiên: "Các anh quen biết nhau sao?"
Hoắc Nhiên giống như nỗ lực nhớ lại gì đó, sau một lúc lâu mới nói: "Không tính là quen biết, anh ta họ Giang sao?"
"Đúng vậy, Giang Dã."
"Chắc là vậy rồi, tôi đã gặp một chú họ Giang rất giống với anh ta." Hoắc Nhiên thấy vẻ mặt nghi hoặc của cậu, giải thích, "Ba tôi quen biết chú Giang, cho nên có khả năng anh ta cũng biết tôi."
Đào Tri Việt trước kia đã tò mò về lai lịch của Giang Dã, đại khái suy đoán có thể là một phú nhị đại đi lang bạt kinh doanh, nhưng thái độ thờ ơ quá mức đối với cuộc sống và cách cư xử khi thành lập công ty rất mâu thuẫn, này cũng gần như là bí ẩn lớn nhất trong công ty game Nhất Khỏa Thụ, cùng với người yêu cây đứng hàng thứ nhất.
Không ngờ tới hôm nay lại nhận được đáp án từ Hoắc Nhiên.
"Tuy rằng là làm công việc kinh doanh, nhưng cũng khó tránh khỏi nghe được một ít bát quái...... Nội dung cụ thể tôi sẽ không nói cho em, đều là một ít chuyện không tốt."
"Nhưng mà cuộc sống mới của anh ta thoạt nhìn rất khá."
"Cuộc sống mới?"
Hoắc Nhiên suy nghĩ một chút hẳn là không biết hình dung như thế nào, "Tôi là một người rất lạc quan, nhưng nếu đặt tôi vào vị trí của anh ta, có lẽ tôi sẽ cảm thấy, sống thật vô nghĩa, giống như một các xác không hồn."
Nghe những gì hắn nói, Đào Tri Việt kinh ngạc thật lâu, đột nhiên cảnh tượng mà cậu nhìn thấy khi tan làm ngày ấy đột nhiên hiện lên trong đầu.
Cây đa hướng về phía mặt trời, phiến lá theo gió run rẩy, Giang Dã ngồi bên cạnh nó, yên lặng vẽ tranh lên tập phác thảo, ánh mắt chuyên chú.
Trong khoảnh khắc này, Đào Tri Việt giống như hiểu ra tại sao Giang Dã sẽ thích Nhất Khỏa Thụ.
Hoắc Nhiên cuối cùng cũng thành công nướng xong xiên thịt bò hoàn mỹ, mùi dầu béo ngậy quyện lại thành từng viên nhỏ tràn ra, hắn giơ lọ gia vị lên, hỏi vô cùng chuyên nghiệp: "Muốn bao nhiêu cay?"
Đào Tri Việt không có phản ứng, Hoắc Nhiên nhìn vẻ mặt như đang thất thần của cậu, vì thế kéo cái tay đang rũ bên người, nhét xiên thịt bò vào tay cậu, lại nắm tay kéo lên.
"Trước một chuỗi nguyên vị, em đang suy nghĩ cái gì?"
Sức nóng còn sót lại của bếp than hồng tỏa ra từ xiên thịt BBQ.
"Em suy nghĩ, nếu như không gặp được anh, em sẽ thích cái gì."
Hoắc Nhiên nháy mắt đứng thẳng, đề cao cảnh giác cấp mười: "Sao lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề nguy hiểm như vậy?"
Suy nghĩ thật lâu, Đào Tri Việt đưa ra kết luận: "Em cảm thấy, em hẳn sẽ coi số hiệu thành người yêu."
Biết tình địch không phải là con người, Hoắc Nhiên như trút được gánh nặng, hiếu kỳ hỏi: "Tại sao lại là số hiệu?"
"Bởi vì đây là thứ duy nhất em yêu thích, cũng là thứ mà em quen thuộc nhất, ở với nó, em sẽ cảm thấy thực tự tại, giống như cuộc sống mỗi một ngày đều rất có ý nghĩa."
"Nếu không có nó, em không thể tìm thấy bất kỳ động lực nào để thức dậy hay ăn ngủ theo cùng một cách."
Ngọn lửa đỏ cam dưới bếp nướng BBQ chập chờn trong đêm.
"Với em mà nói, thật khó để yêu thế giới này."
"Nhưng yêu người hoặc vật kết nối em với thế giới, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
"Thịt bò rất thơm, anh nướng rất giỏi."