Hai bó hoa hồng rực rỡ, mang đến hương thơm ngào ngạt cho căn phòng màu vàng ấm áp.
Hoắc Tư Hàm quay đầu nhìn anh trai đột nhiên học được chuyện lãng mạn, biểu tình chấn động rất nhiều, nhân lúc Đào Tri Việt không chú ý, thuận tay nhét một múi bưởi vào miệng.
“Vậy mà em cũng có phần, không thể tưởng tượng được, anh thật là Hoắc Nhiên sao?”
Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm động tác nhỏ của em gái, lộ ra nụ cười hiền lành: “Anh có phải là Hoắc Nhiên không không quan trọng, nhưng em nhất định là Hoắc Tư Hàm ăn vụng trong lúc giúp đỡ.”
Đào Tri Việt bình tĩnh xem hai anh em chiến tranh bật cười thành tiếng.
Hoắc Tư Hàm không có một chút cảm giác bị phát hiện, cô nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nói chuyện phiếm với anh trai Tri Tri thật sự rất vui vẻ, cho nên em khát nước không được sao?”
“Cái gì mà anh trai? Đừng gọi bậy.” Vẻ mặt Hoắc Nhiên đầy bối rồi, “Mau ra ngoài đi, đừng có làm phiền.”
“Em không có làm phiền, em đang hỗ trợ......!!”
Mặt ngoài thì đang lột vỏ bưởi, nhưng trên thực tế thì Hoắc Tư Hàm đang nỗ lực nói chuyện với anh trai mang hình mẫu lý tưởng, nhưng vẫn là bị Hoắc Nhiên vô tình túm lấy cổ áo đuổi ra khỏi nhà bếp.
Hài lòng nhìn cô em gái ngồi trước bàn ăn chụp ảnh hoa hồng, Hoắc Nhiên chuẩn bị xuất ra phong phạm nhân vật chính, đổi một thân quần áo nhẹ nhàng, thực hiện quyền lợi làm việc trong nhà bếp.
Dựa theo thói quen bình thường, hắn đi về hướng phòng ngủ, muốn lấy quần áo trong tủ.
Kết quả hắn mới vừa xoay tay nắm cửa, thế nhưng không chút nhúc nhích.
Hoắc Nhiên lòng tràn đầy nghi hoặc đang muốn đặt câu hỏi, thì nghe thấy một trận ho khan thật mạnh từ hướng nhà bếp.
Trong nháy mắt, ánh mắt hắn lướt qua căn nhà trang nhã vô cùng sạch sẽ hôm nay, Hoắc Nhiên suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó.
Hắn vô cùng tự nhiên mà buông tay ra, mặt không đổi sắc nói: “Cửa phòng ngủ của em hình như hỏng rồi, để lát nữa tôi sửa lại giúp em.”
Đào Tri Việt mỉm cười: “...... Được.”
Hoắc Tư Hàm cũng mỉm cười: “Đừng khẩn trương, em cũng tin anh mà.”
Hoắc Nhiên mang biểu tình tự nhiên mà cởi áo khoác ngoài, mang tạp dề, quang minh chính đại đi đến bên cạnh Đào Tri Việt, mở miệng chính là tràn đầy khát vọng sinh tồn.
“Tôi không cố ý, không cẩn thận nói sai mất rồi.”
“Nhưng mà em phản ứng lẹ thật, dọn dẹp tất cả các đồ đạc luôn.”
Đào Tri Việt rút xong sợi chỉ tôm, bắt đầu rửa sạch xương sườn, dựa theo các món mà Hoắc Tư Hàm gọi, tối nay sẽ làm món xương sườn hầm đậu nành.
Nghe được sự thành khẩn nhận sai và vuốt mông ngựa của hắn, cậu nghiêm mặt nói: “May mà có cái phòng chơi game, nếu không thì ngày hôm nay sẽ trở thành một ngày xấu hổ nhất trong trí nhớ của em.”
Hoắc Nhiên đang muốn nói chuyện, lại nghe cậu tiếp tục nói: “Nhưng mà em rất vui, bởi vì em rất thích Tư Hàm, trông em ấy lúc nào cũng vui vẻ.”
Chuông cảnh báo thoáng chốc kêu vang.
Hoắc Nhiên trầm tư một giây đồng hồ, nhanh chóng quyết định phát động công kích: “Hoa hồng đỏ là tặng cho em, em thích không?”
“......” Đào Tri Việt liếc mắt nhìn hắn, nhét một rổ đậu nành có vỏ vào trong tay hắn, “Lo mà làm việc đi, đừng có mà ăn vụng.”
Hoắc Nhiên giãy giụa hấp hối: “Được, anh Tri Tri.”
Sau đó hắn đã bị Đào Tri Việt vô đuổi ra khỏi nhà bếp một cách vô tình.
Hai anh em ngồi đối mặt trên bàn ăn, ý vị thâm trường liếc nhau, bắt đầu một bên lột đậu nành, một bên công kích lẫn nhau.
Hoắc Tư Hàm: “Ha ha! Anh cũng có ngày này!”
Hoắc Nhiên: “Ha ha, sao mà con em tôi vẫn chưa tìm được bạn trai nấu cơm cho ăn thế.”
Hoắc Tư Hàm: “...... Anh có bản lĩnh thì nấu cơm đi! Khoe bạn trai làm gì!”
Hoắc Nhiên: “Ồ, hóa ra em muốn ăn canh chua thịt bò, ngày mai nấu cho ăn, đừng có cảm động quá nha.”
Hoắc Tư Hàm: “Cảm động cái rắm, anh từng có mà tới đây!!!”
Xương sườn trong nồi ngập trong nước sôi, Đào Tri Việt dùng cái vá hớt hết bọt, vừa nghe vừa cười.
Trong bữa cơm tối vô cùng náo nhiệt này, Hoắc Tư Hàm đã đánh giá cấp độ rất cao món salad bưởi tôm của Đào Tri Việt, sau đó không màng đến sự cự tuyệt của Hoắc Nhiên, mạnh mẽ kể lại câu chuyện đi du lịch của mình một lần nữa.
Trong tiếng nói cười, Đào Tri Việt ăn nhiều hơn thường ngày nửa chén cơm.
Sau khi ăn xong, ba người hoàn toàn ăn no căng ngồi trên sô pha, phát ngốc nhìn màn hình TV.
Hoắc Nhiên bắt đầu đuổi người: “Em ăn no như vậy rồi, lại bôn ba cả một ngày, chắc là mệt lắm, mau lên lầu ngủ đi.”
Hoắc Tư Hàm không cam lòng yếu thế: “Anh ăn no như vậy, ăn xong còn ngồi ngay, sẽ tăng cân đó, mau tới nhà bếp rửa chén đi.”
Hoắc Nhiên mặt vô biểu tình: “Ngày mai anh sẽ rửa.”
Hoắc Tư Hàm cười tủm tỉm: “Ngày mai em ngủ tiếp.”
Đào Tri Việt ngồi ở giữa hai người, dở khóc dở cười mà hoà giải: “Không có tiết mục gì hay cả, hay là xem phim?”
Hoắc Tư Hàm phụ họa anh trai mới vô điều kiện: “Có lý, mặc dù thân thể chúng ta không động đậy, nhưng chỉ cần tinh thần vận động, giống như đạt được hiệu quả tiêu hóa sau bữa ăn vậy.”
“Để tăng trình độ kích phát adrenalin lớn nhất, anh đề nghị xem ——”
“Phim kinh dị!”
“Phim kinh dị!”
Đào Tri Việt và cô trăm miệng một lời.
“Hóa ra anh cũng thích xem phim kinh dị, thật tốt quá!” Hoắc Tư Hàm vui sướng sôi trào, đắc ý liếc mắt Hoắc Nhiên một cái, “Em với anh Tri Tri ca ca quả thực là trời sinh một đôi...... Anh em tốt!”
Biểu tình của Hoắc Nhiên phức tạp nhớ lại hồi ức khủng bố về lần cuối cùng hắn bị Cận Thiếu · Viễn chi phối.
Hoắc Tư Hàm nhìn hắn cười ra tiếng ngỗng kêu: “Hoắc Nhiên, mặt anh thật thối nha, em thiệt muốn chụp hình kỷ niệm cho anh á.”
Người nhiều lá gan lớn, lúc này đây, Đào Tri Việt và Hoắc Tư Hàm cùng nhau lựa chọn một bộ phim ma hướng thần quái.
Đào Tri Việt rất tích cực mà tắt đi đèn trần trong phòng khách, Hoắc Tư Hàm ôm một đống lớn đồ ăn vặt từ trong phòng trò chơi ra, Hoắc Nhiên bị động thừa nhận mọi thứ xảy ra bất thình lình.
Màn hình nhấp nháy ánh sáng yếu ớt, phản chiếu biểu cảm rất khác nhau của ba người.
Hoắc Tư Hàm bên trái đầy mặt hưng phấn, Đào Tri Việt chính giữa hơi mang ý cười, còn vẻ mặt của Hoắc Nhiên bên phải vẫn luôn tràn ngập không cam lòng.
Ở trong bóng tối, hắn lặng lẽ chạm tay Đào Tri Việt, lại không hề đáp lại.
Đồ bóng đèn đáng ghét.jpg
Sau một cảnh quay kinh hách kèm theo hiệu ứng âm thanh khủng bố, Hoắc Tư Hàm rất là bất mãn khi chẳng có ai sợ hãi kêu lên, tầm mắt của cô chuyển động, nhìn thấy một khung ảnh nhỏ trên kệ trưng bày cạnh TV.
Trong khung ảnh là một tờ giấy phác thảo, trên đó là bức phác họa hình bóng nửa người của một người đàn ông, khuôn mặt rất giống Hoắc Nhiên.
“Wow, đây là anh Tri Tri vẽ sao?” Hoắc Tư Hàm kinh ngạc nói, “Vẽ giống thật.”
Đào Tri Việt có chút ngượng ngùng: “Ừm, anh mới vừa học qua ký họa.”
Hai người nói chuyện phiếm có đề cập đến nhiều chuyện học vẽ, công việc của Hoắc Nhiên quá bận, không rảnh phân tâm, chỉ có thể làm như một lời nói vui đùa.
Mà Đào Tri Việt mỗi ngày đều đúng giờ tan làm thì có không ít thời gian trống, cho nên cậu thật sự bắt đầu học vẽ tranh.
Bức tranh này là lần đầu tiên Hoắc Nhiên dùng một buổi tối tăng ca để làm người mẫu, được đương sự hưng phấn đặt lên, đặt ở giá đỡ chính giữa màn hình để có thể xem bất cứ lúc nào.
“Vẽ thật đẹp!” Giọng điệu Hoắc Tư Hàm ngây thơ, “Chính là có một chút quái quái, Hoắc Nhiên anh sao lại cười, còn cười kỳ quái như vậy.”
Hoắc Nhiên khó hiểu: “Anh cười chỗ nào? Rõ ràng là đang làm việc rất nghiêm túc.”
Đào Tri Việt nghe vậy thì nhìn qua, biểu tình cứng đờ, “Đúng vậy, sao anh lại cười? Hình như em vẽ không phải như vậy.”
Hoắc Nhiên lập tức cảm thấy lạnh cả sống lưng, hắn nhìn chằm chằm vào bức ký họa của chính mình, nửa ngày không thấy nụ cười nào.
Tuy nhiên dưới ánh đèn huỳnh quang sáng sáng tối tối trên màn hình rọi xuống, hắn thấy biểu tình rất muốn cười của Hoắc Tư Hàm đang cố gắng kìm lại.
Bên kia Đào Tri Việt cũng vậy, độ cung khóe miệng giơ lên không thể che giấu được.
“...... Hai người các người, hết hy vọng đi.” Hoắc Nhiên nhìn thấu kỹ xảo của hai người, không tự giác mà nhẹ nhàng thở ra, “Tôi là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định.”
Hoắc Tư Hàm trào phúng: “Ha ha ha ha, nhất định vừa rồi anh đã bị dọa! Mặt mũi trắng bệch lên hết trơn! Xem anh về sau có không biết xấu hổ mà tự xưng là Hoắc to gan không.”
Đào Tri Việt nghiêm trang: “Em thấy lưng anh đã sắp rời khỏi sô pha rồi, có phải anh thật sự căng thẳng không?”
Hoắc Nhiên bị hai mũi giáo đâm chọt nén giận, hắn lặng lẽ nhích lại gần về phía trái, thò lại gần nhỏ giọng kề tai nói nhỏ: “Sao em lại phối hợp với em ấy.”
“Bởi vì đó là em gái em.” Đào Tri Việt mang theo ý cười trả lời.
Hoắc Nhiên mặt dày vô sỉ nói: “Tôi cũng có thể làm em gái mà.”
Đào Tri Việt bất động thanh sắc dẫm lên chân hắn: “Cần mặt mũi chút đi.”
“Không cần.”
“......”
Phim kinh dị kết thúc, Hoắc Tư Hàm chưa đã thèm không chờ Hoắc Nhiên lần thứ hai đuổi người, chủ động nói: “Hôm nay thật vui, ngay cả phim kinh dị cũng ấm áp quá, em mệt rồi, cho nên em chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi đây.”
Hoắc Nhiên đang muốn đưa ra lời khen ngợi, lại nghe thấy cô nói: “Như vậy, anh trai yêu dấu, ânh có muốn cùng em lên lầu về nhà không?”
“Nè, nhà anh là phòng nào thế, 1901? 1902? 1502?”
Hoắc Nhiên đờ người tại chỗ.
“Em nhớ ra rồi.” Hoắc Tư Hàm bừng tỉnh đại ngộ nói, “Dù là căn nào thì anh cũng nên sửa lại cửa phòng ngủ trước, đúng không?”
“...... Đúng vậy.”
Trước khi Hoắc Nhiên bắt đầu động thủ, Hoắc Tư Hàm ôm bó hoa hồng champagne thuộc về mình, vui vẻ xỏ giày rồi chuồn ra khỏi cửa.
“Em lên lầu đây, ngày mai gặp lại!”
Hoắc Tư Hàm phớt lờ ông anh mặt thối của mình, trịnh trọng lạ thường vẫy tay chào Đào Tri Việt: “Hôm nay em thật sự rất vui, quen biết anh thật tốt, cảm ơn anh, anh Tri Tri.”
Đào Tri Việt đưa cô đến thang máy, cẩn thận dặn dò: “Nhớ rõ đóng cửa cho kỹ, đừng mở cửa cho người khác, có việc thì gọi cho tụi anh bất cứ lúc nào. Nếu tụi anh muốn đi lên thì sẽ báo trước với em.”
Căn phòng nhỏ khôi phục lại không gian hai người như xưa.
Sau khi đưa Hoắc Tư Hàm trở về, Đào Tri Việt còn có chút không yên tâm, hỏi hắn: “Nếu không thì chúng ta cùng nhau lên lầu ở?”
Hoắc · lão dấm chua ủ lâu năm · Nhiên nói: “Tôi hối hận vì để cho con bé tới đây.”
Thế nhưng Hoắc Nhiên sau khi suy nghĩ, quyết định phát cho em gái một phong bao lì xì, cường điệu địa vị người chủ của mình.
[ HR: Biểu hiện hôm nay của em cũng không tồi, không làm mất mặt. ]
[ HR: Long tâm đại duyệt, thưởng. ]
[ Anh Tri Tri là số một thế giới: Cảm ơn sếp nha! ]
[ Anh Tri Tri là số một thế giới: Sếp à, cửa phòng ngủ sửa được rồi sao? Khi nào về nhà nha? ]
[ HR:......]
[ HR: Đừng có mà luôn đổi tên / mỉm cười ]
[ Anh Tri Tri là số một thế giới: Hắc hắc hắc, ngủ đây! Ngủ ngon! ]
[ HR: Ngủ ngon. ]
[ HR: Ngủ ngon, chuyển lời đến anh Tri Tri giúp em. ]
Trong bóng đêm dày đặc, ánh đèn của khu chung cư dần dần tắt, mọi người chìm vào giấc ngủ bình yê.
Trên bàn cà phê, những bông hoa hồng đỏ lộng lẫy đang lặng lẽ nở trong bình.
Những ngôi sao xẹt qua đêm đen, trăng xuống mặt trời lên, hành tinh luân chuyển, rong chơi trong vũ trụ mênh mông vô ngần.
Trên chiếc giường đôi lớn, khi Hoắc Nhiên xoay người, trong lúc ngủ mơ hắn nhận ra có điểm nào đó khác thường.
Hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện bên cạnh thế nhưng không có một bóng người, duỗi tay sờ đến gối đầu cũng lạnh ngắt.
Hoắc Nhiên lập tức thanh tỉnh, lập tức đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ tìm người.
6 giờ sáng, sắc trời vẫn còn nhá nhem tối, sương sớm mát lạnh thấm qua khe cửa sổ, trong phòng một mảnh xanh xám.
Đào Tri Việt đưa lưng về phía hắn, cúi xuống bàn ăn, dường như đang viết gì đó.
Hoắc Nhiên chẳng hiểu sao lại thả lỏng, sợ đột nhiên lên tiếng sẽ dọa người, cho nên thấp giọng hỏi cậu: “Sao em lại dậy sớm như vậy?”
“Em có một giấc mơ, muốn nhanh chóng nhớ kỹ.”
Đào Tri Việt trả lời hắn như vậy, trong giọng nói mang theo sự vui sướng.
“Giấc mơ gì?”
Hắn tò mò mà đi qua, phát hiện Đào Tri Việt đang vẽ tranh.
Hoắc Nhiên nhìn thấy trên mặt giấy trắng trơn, vẽ một cô gái nhỏ rất đáng yêu.
Đào Tri Việt cẩn thận phác họa lại khuôn mặt cô bé, bên cạnh là một đống vụn cao su nhỏ, cậu đã chỉnh sửa rất nhiều lần hình dáng của đôi mắt, nhưng vẫn luôn không hài lòng.
“Em mơ thấy em gái của em.” Cậu cười ngẩng đầu, “Em ấy đang trải qua sinh nhật một tuổi.”
Hoắc Nhiên chú ý tới trạng thái kỳ quái này, nhưng hắn không hỏi, chuyên tâm mà nghe lời cậu nói.
“Khách sạn tổ chức tiệc sinh nhật rất lớn, khắp nơi treo bóng bay màu hồng, trên bàn trải một tấm vải đỏ để chọn đồ vật đoán tương lai, trên đó bỏ rất nhiều món đồ.”
“Ba em đặt một xấp nhân dân tệ lên trên đó, mẹ em thì không biết từ đâu lại có một ống nghe bệnh.”
“Kết quả là con bé y nha y nha bò về phía trước, bắt lấy một cây bút, không chịu buông tay, cười đến ngây ngốc, chảy cả nước miếng lên chiếc yếm nhỏ.”
“Em lấy khăn lau miệng cho con bé, thấy bím tóc của con bé bị cong lên em phải chải lại tóc cho nó. Tóc con bé thật mềm, em chưa bao giờ biết, hóa ra tóc của trẻ con lại có thể mềm như vậy.”
“Em không dám dùng sức, nhẹ nhàng thắt bím tóc từ phía sau lưng, lại xoay người con bé lại.”
Nói tới đây, Đào Tri Việt không nhịn được nở nụ cười: “Sau đó, em phát hiện bím tóc này còn cong hơn cả lúc trước.”
“Cũng may con bé không thể tự mình nhìn thấy, nó vẫn vui vẻ như cũ, quơ quơ tay muốn em ôm. Em vươn một ngón tay, con bé liền nắm lấy, tay em ấy cũng thực mềm, giống như một đám mây mũm mĩm, thực đáng yêu.”
“Em bế con bé lên, nhẹ nhàng nâng lên không trung, con bé không thể ngưng cười, đôi mắt tròn xoe tạo thành một đường, lộ ra tới hàm răng nho nhỏ.”
“Cuối cùng em ôm con bé về nhà, nó đã ngủ, nước miếng thấm ướt cả vai em, em cố ý chọt chọt mặt nó, nghe thấy con bé kêu em là anh trai một cách không rõ ràng.”
“Sau đó em tỉnh dậy.” Đào Tri Việt nói xong giấc mơ lâu dài lại ngắn ngủn này, “Giấc mơ này có phải là sự thật không?”
Cậu giống như mới tỉnh lại từ trong giấc mơ, bừng tỉnh hồi lâu, thấp giọng nói: “Nhưng rõ ràng em không có em gái, tuy rằng em rất muốn con bé.”
Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ, an ủi cậu: “Có lẽ trong thời không song song em thật sự có em gái, em mơ thấy chính mình ở một thời không khác.”
“Trước đây tôi cũng từng có những giấc mơ kỳ lạ nhưng rất thật, có một lần tôi mơ thấy mình có em trai, tính cách của mọi người trong gia đình đều thay đổi, sau đó tôi và nó còn trình diễn một câu chuyện về anh em tranh giành tài sản gia đình, tình tiết cụ thể tôi đã quên mất, nhưng dù sao cũng rất thảm thiết.”
“Khi đó tôi hẳn là mười mấy tuổi, điều tôi nghĩ hàng ngày là nhanh chóng trưởng thành và trở thành người lớn, như vậy thì có thể tự do tự tại đi du lịch một mình, không biết tại sao, trong mơ hình như tôi rất thích kinh doanh, nếu ba tôi biết chuyện này, hẳn là ông sẽ rất vui.”
Đào Tri Việt dường như là sửng sốt một chút.
“Sau khi tỉnh lại, tôi quyết định đối xử tốt với em gái mình, tha thứ cho sự bướng bỉnh của con bé, thuận tiện cảm tạ mẹ tôi vì đã không sinh sai giới tính, em trai thật là đáng sợ.”
Hoắc Nhiên cười cười: “Nhưng ý niệm này chỉ duy trì trong vòng một ngày, khi tôi phát hiện ra con bé vẽ một đống đầu heo trong sách giáo khoa của tôi, lập tức tan thành mây khói.”
“Vẽ đầu heo thì không sao, còn vẽ xấu như vậy, bạn cùng bạn sau khi nhìn thấy đã cười nhạo tôi nửa ngày.”
“Tư Hàm cũng nói anh vẽ thật xấu, cho nên hai anh em các anh ai vẽ tranh xấu hơn?”
“Đương nhiên là nó rồi, nó thậm chí còn không vượt qua lớp nghệ thuật của trường tiểu học.”
“Vậy anh đạt tiêu chuẩn sao?”
“...... Sao tôi có thể không đạt tiêu chuẩn được.”
Trong lời nói chêm sự chọc cười của Hoắc Nhiên, không khí phiền muộn phảng phất tiêu biến một chút.
Đào Tri Việt nhìn cô bé dễ thương dưới ngòi bút của mình, hơi hơi thất thần.
Cậu đã rất cố gắng để giữ lại hồi ức trong giấc mơ, nhưng nó vẫn cư mất đi như thế.
“Em vẫn không thể nghĩ ra đôi mắt của con bé.”
Hoắc Nhiên ngồi bên cạnh cậu, nghĩ cách giúp cậu: “Em có ảnh chụp khi còn nhỏ không? Có thể dựa vào đó mà vẽ.”
“Đôi mắt con bé nhất định sẽ giống em, rất đẹp.”
Đó là đôi mắt khiến tôi không thể nào quên ngay từ cái nhìn đầu tiên giữa đám đông náo nhiệt.
Đào Tri Việt trầm mặc thật lâu, đắm mình trong không khí sáng sớm xanh xám, ánh mắt lập loè.
Cậu nắm bút, chậm rãi vẽ cho cô bé một đôi mắt biết cười.
“Em hy vọng em ấy thông minh, dũng cảm, xinh đẹp, như vậy sẽ càng hạnh phúc hơn trong tương lai.”
“Nếu không có, cũng không sao.”
“Em hy vọng em ấy vĩnh viễn vui vẻ, mỗi một ngày đều được sống hạnh phúc.”