Khi bước xuống xe ngắm cảnh, Đào Tri Việt vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Sau khi băng qua những tán cây nhưng rừng rậm, phía trước bỗng trở nên rộng mở, lấy một đài phun nước bằng đá trắng làm ranh giới, vài con đường mòn lót đá cuội, dẫn đến những khu vườn nở hoa bốn mùa, cùng với không gian xanh thoáng đãng của sân golf.
Phía trước mặt là một tòa trang viên mang phong cách tông màu trắng, chiếm một diện tích lớn, trải dài thành một mảnh, thoạt nhìn cực có phong tình dị vực.
Đào Tri Việt quay đầu nhìn lại, cậu hoàn toàn không nhìn thấy cánh cổng lúc mới tới, hoàn toàn bị những bức tượng lộng lẫy xán lạn và những tia nước bắn lên che khuất, cậu không nhịn được hỏi: “Chúng ta ngồi xe đến đây mất bao lâu?”
“Dựa theo tiêu chuẩn tốc độ thông thường, hẳn là 3 phút 33 giây.”
Hoắc Nhiên báo ra một con số vô cùng thuần thục, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Đào Tri Việt, lại bổ sung: “Không phải tôi đếm, là con em nó yêu cầu.”
Đào Tri Việt nói tự đáy lòng: “Thật tốt đối với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
Quay đầu lại, nhìn tòa kiến trúc như lâu đài ở trước mặt, Đào Tri Việt vẫn là cảm thấy mơ màng: “Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.”
Hoắc Nhiên gật đầu: “Lúc lần đầu tiên tôi tới nơi này, cũng là suy nghĩ như vậy.”
“Khi đó tôi mới học sơ trung, ba tôi nói rằng gia đình sẽ chuyển sang một căn nhà lớn hơn, tôi cho rằng nhiều nhất chính là biệt thự, nghĩ nếu có thể làm cho tôi một thư phòng thật lớn đà được.”
“Kết quả ngày đó tới xem nhà, tôi còn tưởng rằng ba mình giở trò quỷ, khiếp sợ hỏi ông, biệt thự bây giờ chẳng lẽ là nhiều hộ gia đình cùng nhau sống chung sao?”
“Thực ra theo quan sát của tôi, ba tôi cũng cho rằng diện tích lớn như vậy là rất khoa trương, nhưng ông ấy lại giả bộ trầm ổn, nói rằng sau này đây chính là nhà của chúng ta.”
Đào Tri Việt cười rộ lên: “Cho nên rốt cuộc là vì sao lại chọn một nơi lớn như vậy? Phong cách châu Âu như thế này, thoạt nhìn không giống như phong cách ba anh sẽ thích.”
“Đó là do mẹ và em gái tôi.” Hoắc Nhiên nhớ lại, “Thói quen thích xem những bộ phim truyền hình xàm xí của con bé chính là do mẹ tôi mang đến, mỗi ngày khi làm xong việc thì lại sáp vào TV xem phim, lúc thì cười lúc thì rơi nước mắt, còn nói căn nhà trong đó thật đẹp.”
Tưởng tượng đến cảnh Hoắc Nhiên – một học sinh sơ trung mười năm trước đứng ở chỗ này với vẻ mặt ngạc nhiên, Đào Tri Việt đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh dường như thân thiện hơn một chút.
“Bên kia là một đài phun nước khác sao? Hình như là một pho tượng đúc đồng.”
“Là hồ ước nguyện, trước mỗi lần thi cử tôi đều đến đó cầu nguyện.”
“Linh không?”
“Kỳ thật hiệu quả chủ yếu phụ thuộc vào việc tôi đã ôn tập bao lâu trước kỳ thi, thỉnh thoảng tự lừa rằng là linh.”
Đào Tri Việt liền cười: “Vậy mà mỗi lần anh đều cầu nguyện.”
“Cảm giác nghi thức mà, hơn nữa nơi này không có du khách, nếu lại không đến ước nguyện, hồ ước nguyện này trông sẽ rất cô đơn.”
“Nói đến cảm giác nghi thức, em cảm thấy nơi này rất thích hợp để hai hàng người hầu đứng xếp hàng, hoan nghênh chủ nhân trở về, phim truyền hình đều là quay như vậy.”
“Thật ra vốn là có phân đoạn này, con bé cũng đề cử mãnh liệt, nhưng tôi cảm thấy có khả năng em sẽ xấu hổ, cho nên liền hủy bỏ, bây giờ muốn tôi sắp xếp không?”
“...... Không cần!”
Cà kê ở bên ngoài cửa một hồi lâu, Đào Tri Việt đều bình luần một lần tất cả mọi thứ xung quanh, Hoắc Nhiên cuối cùng cũng phát hiện ra ý định của cậu.
“Có phải em đang khẩn trương không?”
Đào Tri Việt phủ nhận thẳng thừng: “Không phải, em không có.”
Sắp phải chính thức gặp gỡ phụ huynh, không khẩn trương mới là lạ.
Hoắc Nhiên gật đầu đồng ý, trong mắt lập loè ý cười.
“Vậy theo tôi đi đi.”
Không đợi Đào Tri Việt nói chuyện, hắn đẩy cánh cửa với những bức phù điêu tinh xảo bước vào, lọt vào trong tầm mắt là một đại sảnh rất rộng lớn, cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng trên, dọc theo lối đi là những bậc thang bằng đá cẩm thạch màu ấm có hoa văn đám mây.
Chính giữa là một chiếc đèn chùm pha lê phức tạp dài mấy mét, rũ xuống từ tầng cao nhất, chuỗi hạt pha lê trong suốt phản chiếu ánh sáng sáng ngời, lộng lẫy vô cùng.
Đào Tri Việt lại bị sốc ở trong một ít.
Không nghĩ tới trong ngoài như một, bên trong cũng là một tòa lâu đài.
“Lầu một xem như là sảnh tiệc, chủ yếu là nhà ăn cùng nhà bếp.” Hoắc Nhiên duỗi tay thoáng nhìn đồng hồ, “Hiện tại còn sớm, tôi dẫn em lên lầu đi dạo, em muốn đi cầu thang sao?”
“Còn có thể không đi câu thang sao?”
“Có thang máy.” Hoắc Nhiên nói, “Nếu không có thang máy, ở nơi này thật sự rất mệt, mỗi ngày ăn một bữa cơm còn phải chạy lên chạy xuống.”
Mặc dù rất là có lý, nhưng nghe mà cảm thấy giống như đang khoe giàu.
Hoắc Nhiên đang muốn đi ấn thang máy, Đào Tri Việt kịp thời phản ứng lại: “Ba anh đâu? Không chào hỏi bác ấy một tiếng sao?”
“Bây giờ chắc đang trong phòng làm việc, ông ấy mỗi ngày đều rất bận.” Hoắc Nhiên suy nghĩ, “Tốt hơn hết là gặp nhau lúc ăn cơm, như vậy lúc mà không biết nên nói gì thì có thể ăn cơm giải khuây.”
Nói có sách mách có chứng, không thể phản bác.
“Cho nên tối nay sẽ ăn món gì?”
Đào Tri Việt cảm thấy hiện tại bản thân mình đã hoàn toàn chấp nhận phong cách của ngôi nhà, thậm chí bắt đầu chờ mong bữa tối trong lâu đài.
“Luôn cảm thấy trong một môi trường như thế này, hẳn là một bàn gà tây trong Lễ Tạ ơn, là cái loại bàn thật dài đó, khăn trải bàn màu trắng, ngọn nến, đồ bạc, còn có salad rau dưa thoạt nhìn toàn là cỏ.”
Hoắc Nhiên buồn cười: “Trước kia hình như đã thực sự ăn qua như vậy một lần, sau đó không hề có lần sau nữa, còn không bằng ăn lẩu.”
“Tôi đã nói khẩu vị yêu thích của em với quản gia, nếu như em tò mò thì có thể vào bếp xem thử.”
Đào Tri Việt vô cùng rụt rè mà tỏ vẻ: “Chỉ là tò mò một chút thôi.”
Có khả năng là một căn bếp có kích thước như một căn phòng của một gia đình bình thường, trong đó một nhóm đầu bếp và người hầu đang chuẩn bị đồ ăn, đối với hình ảnh rất đồ sộ này, cậu thật sự chỉ là tò mò một chút.
Hoắc Nhiên tâm thần lĩnh hội: “Tôi dắt em đi, ở phía sau.”
Sảnh tiệc và nhà bếp cách nhau một dãy hành lang dài, bên ngoài là bãi cỏ cùng khu vườn mênh mông vô tận, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót líu lo.
Nếu như không phải ảo giác, hình như cậu còn nhìn thấy một cái hồ.
Bên hồ là một thảm hoa phi thường lộng lẫy, những bông hoa đại đóa đang nở rộ, sắc thái dần thay đổi tựa như ảo mộng.
“Những bông hoa đó thật đẹp.”
Hoắc Nhiên nhìn sang: “Đó là hoa thược dược mà con bé đã nhắc đến với em, có rất nhiều chủng loại, tên hoa hòe loè loẹt, lát nữa con bé nhất định sẽ dắt em đi xem.”
“Nhắc mới nhớ, hôm nay nó chạy đi đâu rồi không biết, dưới tình huống bình thường, hẳn là mới bước vào nhà là em đã nghe thấy âm thanh quát quát của nó rồi.”
Theo lời hắn nói, Đào Tri Việt mơ hồ nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang nói chuyện.
Cậu không xác định nói: “Hình như em nghe thấy giọng của Tư Hàm.”
“...... Tôi cũng nghe thấy.” Hoắc Nhiên đưa ra kết luận, “Xem ra nó lại chạy đến nhà bếp ăn vụng rồi.”
Đi qua hành lang và khu phân phối thực phẩm, vào nhà bếp, quả nhiên bọn họ nhìn thấy Hoắc Tư Hàm đang ăn, nhưng cũng không có đầu bếp và người hầu như trong dự đoán.
Nhà bếp to như vậy mà chỉ có ba người, thậm chí có vẻ có chút trống trải.
“Mới vừa nếm thịt xong có chút ngấy, cho con một miếng dưa leo.”
Hoắc Tư Hàm thân mật dựa sát vào một người phụ nữ bên cạnh, trông mong nhìn chằm chằm vào những lát dưa leo còn tươi và ẩm trên dĩa.
“Ăn bây giờ no rồi sao còn bụng ăn tối.”
“Một lát thôi một lát thôi mà.”
Người phụ nữ mỉm cười lắc đầu, nhưng vẫn đút một lát dưa leo vào miệng Hoắc Tư Hàm.
Hoắc Chấn Đông mang tạp dề, thế nhưng đang đứng trước bồn rửa rau, trong rổ là một mớ lá cải đã nhặt.
Đào Tri có chút ngoài ý muốn lặng lẽ nhìn Hoắc Nhiên bên cạnh.
Hoắc Nhiên dừng bước, nhìn cảnh tượng đã mất từ lâu trước mặt, ánh mắt lẳng lặng chớp động.
Một lát sau, người phụ nữ cảm khái quay đầu lại, sửng sốt một chút, nhìn hai người lộ ra nụ cười dịu dàng.
Vì thế Hoắc Nhiên phục hồi lại tinh thần, mỉm cười chào hỏi người trước mặt.
“Mẹ, mẹ đã đến rồi.”
Là mẹ của Hoắc Nhiên.
“Cố ý giữ bí mật với hai đứa nó mà.” Mẹ Hoắc dường như có chút tiếc nuối, “Mẹ còn tưởng rằng lúc con về sẽ không ghé qua nhà bếp, muốn cho con một sự ngạc nhiên, vậy mà đã bị phát hiện sớm như vậy.”
Sau đó bà nhìn về phía Đào Tri Việt, ánh mắt sáng lên: “Con là Tri Việt đúng không? Cuối cùng cũng gặp được con.”
Năm tháng dường như không để lại nhiều dấu vết trên cơ thể bà, ngay cả những nếp nhăn nơi khóe mặt khi mỉm cười đều rất đẹp, sau khi sinh thì dáng người có hơi đầy đặn, càng xóa đi cảm giác tuổi tác, thoạt nhìn rất có sức sống.
Bà có một đôi mắt xinh đẹp, rất giống một người mẹ chỉ có thể nhìn thấy trong giấc mơ.
Đào Tri Việt có chút không biết làm sao, thiếu chút nữa đã gọi nhầm theo Hoắc Nhiên.
Cậu kìm nén cảm xúc chợt dâng trào trong lòng, miễn cưỡng mới tìm về bình tĩnh, thấp giọng nói: “Chào bác gái.”
Hoắc Chấn Đông quay đầu lại từ bồn rửa rau, theo chân bọn họ chào hỏi, cuộc chiến với rau cải đã kết thúc, sau đó ông nghiêm túc cầm khoai tây và máy gọt vỏ lên.
“Tôi còn đang bận, mọi người cứ nói chuyện đi.”
Mẹ Hoắc rất vui vẻ, thậm chí cũng mặc kệ Hoắc Tư Hàm nhân cơ hội này ăn vài lát dưa leo, lau tay, đi tới chỗ hai người bọn họ.
“Bác đã nghe Hoắc Nhiên nhắc đến con lâu rồi, nhưng mà nó vẫn không chịu cho bác xem ảnh chụp, không biết nó trở nên nhỏ mọn như vậy từ khi nào nữa.”
Mẹ Hoắc một bên oán giận, một bên cẩn thận đánh giá Đào Tri Việt.
“Năm nay bao nhiêu tuổi? Thoạt nhìn cũng trạc tuổi với Tư Hàm không.”
Đào Tri Việt thiếu chút nữa lại nói sai.
“Dạ con lớn hơn Tư Hàm một tuổi, năm nay 22.”
“Còn nhỏ vậy sao.” Hoắc mụ mụ cảm thán, “Bác nghe Hoắc Nhiên nói con đã đi làm, có vất vả lắm không? Có không thích ứng không?”
“Dạ không vất vả, công ty rất tốt, đồng nghiệp cũng rất tốt.”
“Tốt rồi, ngày nào cũng phải đối mặt với máy tính đúng không? Phải bảo vệ đôi mắt cẩn thận, không thì cận thị.”
“Năm nay con vừa mới khám sức khỏe rồi, thị lực rất tốt.”
Mẹ Hoắc và Hoắc Tư Hàm rất giống nhau, dường như luôn nói mãi không dứt, lải nhải, nhưng lại khiến người ta vẫn không ngừng lắng nghe.
“Vừa ngoan lại vừa hiểu chuyện, tốt hơn Hoắc Nhiên nhiều.” Mẹ Hoắc rất vừa lòng với bạn trai của con trai, “Đói bụng không? Con muốn ăn chút gì trước không.”
Hoắc Nhiên và Hoắc Tư Hàm đồng thời kháng nghị.
“Mẹ, con còn ở bên cạnh nè.”
“Con cũng muốn ăn!!!”
Trên bếp truyền đến âm thanh sôi sục, mùi thơm nồng của thịt từ trong mép nắp truyền ra.
“Hôm nay bác làm món thịt kho tàu, lâu rồi không có nấu ăn, không biết hương vị có vừa miệng không.”
Bà kéo Đào Tri Việt, “Mau tới đây giúp bác nếm thử.”
Hoắc Tư Hàm tiếp tục trông mong: “Con cũng muốn, vừa rồi nếm vị quên mất tiêu rồi.”
Hoắc Nhiên cười nhạo cô: “Đừng nghĩ nữa, ăn dưa leo đi.”
“...... Anh ngay cả dưa leo cũng chưa được ăn chớ phải!”
Mở nắp ra, nước sốt tỏa ra bốn phía, phần mỡ của miếng thịt ba chỉ nhẹ nhàng rung động, màu sắc mê người.
Mẹ Hoắc tỉ mỉ chọn lựa một miếng thịt, đưa đến trước mặt Đào Tri Việt, một bàn tay khác hứng ở dưới, phòng nước thịt không bị nhiễu.
Lòng bàn tay bà mở ra, có một ít thô ráp.
Đào Tri Việt bất giác nhớ đến cảm giác được nắm tay mẹ từ khi còn bé, khô ráo mà ấm áp.
“Thổi một chút đi, coi chừng nóng.”
Thịt kho tàu mềm đến mức vào miệng là tan, vị đậm đà, thơm đến mức thiếu chút nữa cậu đã cắn vào đầu lưỡi.
Nhìn ánh mắt mong chờ của mẹ Hoắc, cậu mỉm cười đến đôi mắt cũng cong lên: “Ăn ngon lắm, lâu rồi con chưa ăn được món thịt kho tàu ngon như vậy.”
“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Hoắc nhẹ nhàng thở ra, “Hầm một chút là tốt rồi.”
Hoắc Nhiên không chịu cô đơn tiến lên ngắt lời: “Con không tin, trừ khi cho con nếm một miếng.”
“Nếm nữa thì hết mất.” Mẹ Hoắc đậy nắp lại không chút lưu tình, “Chờ tới bữa tối rồi ăn.”
“Keo kiệt.”
“Con mới keo kiệt trước, ai biểu không cho mẹ xem ảnh chụp.”
“......” Hoắc Nhiên không còn lời gì để nói, cố gắng nói sang chuyện khác, “Sao mẹ không mang đứa nhỏ về? Con muốn bóp đôi chân lốp xe của nó.”
“Ồn ào quá, khóc lóc la hét, còn ồn ào hơn cả con lúc nhỏ.”
“Còn quậy lúc nào, rõ ràng là Tư Hàm quậy.”
“Lại có chuyện gì liên quan đến em!!”
“Hai người các con kẻ tám lạng người nửa cân, ồn ào như nhau.”
Đào Tri Việt nhớ Hoắc Nhiên đã từng nói, năm ngoái mẹ hắn mới sinh một đứa nhỏ, có được một gia đình mới hoàn chỉnh.
Nhìn mẹ Hoắc gần trong gang tấc, Đào Tri Việt đột nhiên hỏi một vấn đề có chút đột ngột.
“Thân thể bác có khỏe không?”
“Hở?”
Sau khi mẹ Hoắc phản ứng lại, càng cười vui vẻ hơn.
“Khôi phục rất khá, thân thể khỏe mạnh. Vẫn là con tri kỷ, không giống như hai đứa nhỏ, chỉ biết ăn.”
“Thật tốt.” Đào Tri Việt chăm chú nhìn nụ cười cô, lẩm bẩm nói, “Thật sự rất tốt.”