Thế giới trong mộng thấu thành tia sáng nhợt nhạt.
Đào Tri Việt cảm thấy mình hãm trong một đám mây mềm, hoàn toàn không muốn tỉnh lại, mặc cảnh kỳ diệu trong mơ đã kết thúc đột ngột, nhưng cậu vẫn đang cố gắng bắt lấy cái đuôi của giấc mơ.
Đáng tiếc là ánh sáng bên ngoài dường như càng ngày càng sáng, xuyên qua đôi mắt đang nhắm chặt, chiếu ra màu cam rực rỡ.
Cậu miễn cưỡng mở mắt ra một chút, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang lắc lư bên cửa sổ, lặng lẽ kéo chiếc rèm cửa che nắng, ánh sáng chói chang tràn vào cả căn phòng.
Vì thế Đào Tri Việt quyết đoán kéo chăn lên, trùm đầu lại.
Phần nệm bên cạnh bị lún xuống, người kia ngồi xuống bên cạnh cậu, chọt chọt cậu qua lớp chăn.
“Em thức rồi, tôi thấy em mở mắt.”
Đào Tri Việt muộn thanh nói: “Là ảo giác.”
“Nhưng bây giờ em đang nói chuyện, cho nên chắc chắn là thức rồi.”
“Là ảo giác.”
Hoắc Nhiên cười rộ lên: “Mau rời giường thôi.”
“Hôm nay không đi làm, thức dậy sớm để làm gì chứ?”
Hoắc Nhiên đưa đồng hồ đến trước mặt cậu: “Đã gần 11 giờ rồi.”
Đào Tri Việt tạm dừng một giây đồng hồ, lập tức bật dậy như cá chép lộn mình: “11 giờ?!”
Ý thức của cậu lập tức thu hồi, cậu nhớ bây giờ mình không ở nhà, là ở lâu đài của Hoắc Nhiên, hơn nữa hôm nay bạn bè của Hoắc Nhiên muốn tới.
Tối hôm qua cậu ngủ lại trong lâu đài to lớn này, vì muốn duy trì hình tượng tốt đẹp trước mặt người nhà Hoắc Nhiên, cậu đã lựa chọn ngủ một mình trong phòng dành cho khách.
Không thể không nói, chất lượng của nệm thực sự rất tốt, thế mà ngủ một giấc hết mười hai tiếng đồng hồ.
Cậu hiếm khi ngủ dậy muộn cho dù đó là cuối tuần, cho nên còn tưởng rằng bây giờ chỉ mới tám chín giờ.
Đào Tri Việt sờ sờ mái tóc rối bù do ngủ, xốc chăn xuống giường: “Bọn họ tới rồi sao?”
“Vẫn chưa, đừng khẩn trương.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đào Tri Việt hơi hơi thả lỏng lại, cố gắng biện hộ: “Chắc chắn là do nệm, quá thoải mái rồi.”
“Dù sao thì cũng là chiếc giường tiêu chuẩn của công chúa hạt đậu.” Đến lượt Hoắc Nhiên biện hộ, “Tất cả đều là do con em yêu cầu, tới bây giờ cũng chưa nghe thấy giọng của nó, chắc chắn còn đang ngủ, quả nhiên là heo.”
Nhìn thấy biểu tình lòng còn sợ hãi của Đào Tri Việt, hắn lại bổ sung: “Thật ra bạn bè cũng không liên quan, chủ yếu là tôi muốn em trải nghiệm kiểu phục vụ buổi sáng sớm trong nhật ký của con bé, cơ hội hiếm có, không thể đến không một chuyến.”
Đào Tri Việt bị khiếp sợ: “Anh là chuẩn bị rửa mặt bằng nước cánh hoa sao?”
“Vậy thì không có, nước cánh hoa quá ngây thơ.”
Hoắc Nhiên trưởng thành và giản dị khuynh tình giới thiệu: “Chính là cái kiểu trong phim truyền hình, một loạt người hầu bưng chậu rửa mặt, khăn lau mặt, bữa sáng, quần áo mặc hôm nay đồ linh tinh, đi vào chỉnh tề, một nhóm người phục vụ cho em đang ngồi trên giường.”
Đào Tri Việt nghĩ một đằng nói một nẻo: “...... Này thật một chút cũng không trẻ con.”
“Bởi vì tôi cảm thấy biểu tình của em ở trường hợp này nhất định chơi rất vui.”
Hoắc Nhiên vừa nói, vừa rất có ý thức nguy cơ mà trốn sang một bên, kết quả là vẫn bị cái gối tơ ngỗng mềm mụp đánh trúng.
Hắn ôm lấy chiếc gối mà Đào Tri Việt ném qua, tiếp tục bẻ lái: “Tôi nhớ trước kia có một lần ném gối, đám lông vũ bên trong gối tràn ra ngoài, trắng muốt bay lơ lửng khắp phòng, còn khá xinh đẹp, giống như tuyết rơi vậy, em có muốn trải nghiệm không?”
“Không muốn!!!”
Ngắt lời Hoắc Nhiên, cảm giác khẩn trương trở thành hư không, Đào Tri Việt đi vào toilet của phòng cho khách rửa mặt, thay bộ quần áo mà Hoắc Nhiên đã chuẩn bị tốt để ở trong phòng, trong phòng khách của phòng ngủ dành cho khách, cậu đơn giản ăn một vài miếng điểm tâm mà người hầu mang đến để lót dạ.
Ngay cả một gian phòng cho khách phổ thông cũng lớn như vậy.
Cho dù trong mâm đồ ăn tinh xảo là món gì, ăn vào cũng là vị chanh.
Thiệt chua.
Bữa sáng mới vừa bưng vào, Hoắc Nhiên nhận được tin nhắn của bạn mình, ngay sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
“Có vài người tới rồi, tôi xuống tìm bọn họ trước, không cần sốt ruột, lúc nào xuống cũng được.”
Đào Tri Việt gật đầu, lại nghe hắn nói: “Nếu như lạc đường, có thể gọi điện thoại cho tôi.”
“...... Sẽ không xảy ra chuyện này đâu.”
Đào Tri Việt giữ một nụ cười hiền lành.
Nhưng mà, trăm triệu lần không nghĩ tới, định luật flag tất đảo của Hoắc Nhiên cũng lây sang cho cậu.
Hai mươi phút sau, Đào Tri Việt đứng trên hành lang quanh co khúc khuỷu, mất đi phương hướng trong cuộc đời.
Tại sao lại như vậy.jpg
Người hầu đi ngang qua mỉm cười hỏi cậu: “Ngài đang tìm thang máy sao?”
Đào Tri Việt tuyệt đối không thể để lại nhược điểm bị Hoắc Nhiên biết: “Không có, tôi tùy tiện đi dạo thôi.”
“Vâng, nếu ngài cần đi thang máy, đi qua hai ngã tư bên tay trái, sau đó rẽ phải là nhìn thấy.”
Vô cùng chu đáo.
Đào Tri Việt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được thang máy, ấn lầu một.
Thang máy dừng lại ở lầu một, cửa còn chưa mở ra, cậu đã nghe thấy thanh âm hoạt bát của Hoắc Tư Hàm từ đại sảnh rộng rãi truyền đến.
“...... Cái lắc tay này thật đẹp, em thích lắm. Thẩm mỹ của Lục Tiểu Ngạn anh thật sự đã biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi! Em cảm đông quá hu hu hu.”
Một giọng nam khác sang sảng vang lên.
“Nào có khoa trương như vậy, lần trước tặng quà cho dì, dì ấy cũng rất thích đó.”
Hoắc Tư Hàm muốn nói lại thôi: “Hiển nhiên là EQ của anh cũng chưa phát triển đồng bộ với thẩm mỹ.”
“Anh dường như cảm thấy em đang trào phúng anh.”
“Không bằng xóa từ dường như đi.”
Đào Tri Việt đang từ thang máy đi ra ngoài không nhịn được, cười một tiếng.
Hai người đang tán gẫu trong đại sảnh nhìn sang, Hoắc Tư Hàm lập tức bỏ rơi Lục Ngạn bên cạnh, vui vẻ chào đón.
“Anh Tri Tri sao mà dậy muộn hơn cả em thế! Thế nào thế nào, anh có trải nghiệm phục vụ rời giường cao quý hạng sang nhất không!”
Đào Tri Việt hậu tri hậu giác nói: “Không có...... Hóa ra là chủ ý của em.”
“Hehe, này chơi vui thật nha.” Hoắc Tư Hàm dùng điệu cười ngây ngô để bán manh qua cửa, “Hơn nữa em chỉ cung cấp một chút tư liệu tham khảo thôi, là anh của em nói muốn là như vậy! Ảnh mới là đầu sỏ gây tội!”
Nghe được từ ngữ mấu chốt, Lục Ngạn ở bên cạnh tò mò đánh giá Đào Tri Việt: “Cậu là của Hoắc Nhiên......”
“Bạn trai.” Khuôn mặt Đào Tri Việt mỉm cười, trấn định vươn tay về phía hắn, “Xin chào, tôi tên Đào Tri Việt.”
Từ thái độ quen thuộc khi ở chung của Hoắc Tư Hàm, Đào Tri Việt đoán được thân phận của người trước mặt.
Là bạn nối khố đã từng yêu thầm Hoắc Nhiên thật lâu kia.
Lại giới thiệu bản thân một cách đơn giản và dễ hiểu.
Lục Ngạn dường như sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng, bắt tay với cậu: “Lục Ngạn, tôi là hàng xóm của Hoắc Nhiên từ lúc còn đi nhà trẻ, ba người chúng tôi xem như là cùng nhau lớn lên.”
Hắn còn pha trò: “Đương nhiên, sau khi cậu ấy chuyển nhà hồi sơ trung thì không còn là hàng xóm nữa.”
Đào Tri Việt cười cười, “Nghe anh ấy nói rồi, quan hệ của các anh rất tốt.”
Hoắc Tư Hàm làm quần chúng ăn dưa không tiếng động lộ ra biểu tình úi chà, “Mặc dù em không biết cái gì hết, nhưng sao em lại ngửi được một tia hơi thở kích thích nha.”
Vẻ mặt Lục Ngạn nghi hoặc: “Cái gì mà hơi thở kích thích? Em ngửi được hương vị khí thiên nhiên sao? Có cần đến nhà bếp nhìn một chút không?”
Đào Tri Việt vốn đang suy nghĩ gì đó, kết quả một câu này trực tiếp trấn trụ cậu, làm cậu nhớ đến phong cách thẳng nam cổ hủ đã mất từ lâu.
Không hổ là bạn nối khố cùng nhau lớn lên từ hồi mẫu giáo.
“......” Hoắc Tư Hàm thở dài nói, “Quả nhiên tình yêu có thể khiến con người ta nhanh chóng trưởng thành, cảnh đời đổi dời, anh của em đã trưởng thành, chỉ có anh vẫn còn là tên thẳng nam ngốc nghếch như lúc đầu.”
“Nhưng mà em không yêu đương, cũng trưởng thành không ít nha.”
Hoắc Tư Hàm đột nhiên bị chọc trúng điểm đau, nụ cười cứng đờ.
“Lục Tiểu Ngạn!! Em ra lệnh cho anh rút lại câu nói này!!”
Trong bầu không khí nhẹ nhàng, Lục Ngạn do dự một chút, sau đó có chút trịnh trọng nói với Đào Tri Việt: “Với tính cách của Hoắc Nhiên, hẳn là cậu ấy đã nói với cậu rồi...... Hy vọng cậu không để ý, tất cả đều đã qua, bây giờ cậu ấy chỉ là bạn của tôi mà thôi.”
Hoắc Tư Hàm lại lần nữa bắt được trọng điểm, ánh mắt lóe sáng bát quái chuyển động qua lại giữa hai người.
Đào Tri Việt nhìn thấy sự thoải mái từ trong mắt hắn, nửa ngày sau, gật đầu.
Lục Ngạn thả lỏng một chút, nhìn cậu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
“Tôi luôn cảm thấy cậu có chút quen thuộc, hình như đã gặp qua ở đâu rồi, cậu cũng học ở Yến đại sao?”
Đào Tri Việt giật mình.
Không chờ cậu trả lời, Hoắc Tư Hàm đã bật hình thức trào phúng đầy thất vọng: “Không phải đâu không phải đâu, em còn tưởng rằng còn có tình tiết kích thích nào đó, kết quả là vậy thôi á hở?”
“Lục Tiểu Ngạn, chiêu này của anh quá lỗi thời rồi, có người từ 800 năm trước mới dùng cái kiểu trông quen thuộc để bắt chuyện, anh chờ đó, em sẽ mật báo với anh trai em, anh xong rồi ha ha ha ha ha.”
“Không phải anh cố gắng bắt chuyện, đừng nói bậy!”
“Không phải mới là lạ! Em nhớ rõ ràng, lúc học tiểu học, anh đã nói chuyện với một cô gái ở lớp bên cạnh, cũng nói là tớ đã từng gặp cậu trong hiểu sách tuần trước......”
“Sao em lại nhớ được chuyện đã xảy ra rất lâu trước đây thế?!”
Ba người vừa nói vừa cười, cùng nhau đi ra bãi cỏ ngoài trời.
Giá nướng BBQ đã đầy ắp những nguyên liệu xiên qua tươi ngon, sáu bảy thanh niên trạc tuổi Hoắc Nhiên đang tụ tập, trò chuyện rất náo nhiệt.
Hoắc Nhiên vẫn cứ là người chói mắt nhất.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Đào Tri Việt, lập tức vẫy vẫy tay, sau đó dùng giọng điệu tú ân tú ái vô cùng ổn trọng giới thiệu người yêu của mình với mọi người.
Có người hơi ngoài ý muốn, có người như suy tư gì, cũng có người nhanh chóng bắt đầu la ó lên.
Đào Tri Việt thoải mái hào phóng chào hỏi bọn họ.
“Mẹ nó, thật sự không phải là bịa chuyện, Hoắc Nhiên cậu được lắm. Để tớ tính xem còn lại bao nhiêu thằng đàn ông độc thân thê thảm đây.”
“Thoạt nhìn vẫn còn nhỏ nha, đệt, là sinh viên sao? Xem ra tôi đã nhận thức được tiểu Hoắc tổng lần nữa rồi......”
“Nào nào nào, tiến hành một hạng mục truyền thống thôi! Lấy bia lấy bia đê!”
Một anh bạn mập mạp trong đó có chút ngơ ngác nhìn Đào Tri Việt, không biết suy nghĩ điều gì.
Người bạn bên cạnh đụng hắn một chút, trêu đùa: “Cậu kiềm chế lại chút đi tên mập này, biểu tình gì thế, cẩn thận Hoắc Nhiên đánh cậu.”
“Đánh rắm, thịt của tôi đây rất rắn chắc, cậu ấy có đánh thắng được tôi hay không còn không chắc.” Mập mạp nghiêm túc nói, “Tôi chỉ là cảm thấy bạn trai của Hoắc Nhiên có hơi quen, giống như đã gặp ở đâu rồi.”
Lục Ngạn học được rồi dùng: “Đại ca, cậu quá lỗi thời rồi, còn dùng chiêu 800 năm trước.”
Hoắc Nhiên không đặt những lời nói đùa của họ ở trong lòng: “Cậu không chắc sẽ đánh thắng được tôi, gần đây tôi học được không ít chiêu từ ông cụ trong tiểu khu đó, dư sức để đánh cậu.”
“Ông cục có thể đánh đồng với tôi sao? Tốt xấu gì tôi cũng là kiện tướng thể dục thể thao, tới đây, so tài đi!”
Hoắc Tư Hàm không nhịn được cười: “Các anh thật ngốc, vậy mà cũng bày đặt thoát ế?”
Đào Tri Việt cũng đang cười, nhưng ý cười lại không có trong đáy mắt.
Lục Ngạn và Hoắc Nhiên là bạn đại học, mập mạp có lẽ cũng đến từ Yến đại.
Mà cậu cũng thế.
Cậu xem nhẹ vấn đề này, Yến đại là trường đại học tốt nhất ở khu vực xung quanh Yến Bình, có bao nhiêu bạn bè của Hoắc Nhiên tốt nghiệp cùng trường, hết sức bình thường.
Cho dù Đào Tri Việt chỉ mới học đến năm thứ hai, những trong một năm rưỡi trước khi cậu đi vào thế giới này, có lẽ “Đào Tri Việt” đã thật sự có sự giao thoa gì đó với họ.
Nhưng cậu không hề có bất kỳ ký ức nào về chuyện này, thật ra ngoại trừ thân thế sơ lược trong tiểu thuyết, khi tỉnh lại thì cậu nhìn thấy bạn cùng phòng cùng với những cuốn sách chuyên ngành ở đầu giường thôi, cậu căn bản không biết cuộc đời của “Đào Tri Việt“.
Sẽ bị phát hiện là khác thường sao?
Đào Tri Việt có chút thấp thỏm mà như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.
Trên vỉ nướng có ngọn lửa than cam nóng rực, những xiên thịt dần dần se lai và ngả màu, thoang thoảng mùi thơm.
Chủ để của một đám người lại thay đổi, không bờ bến mà nói chuyện tào lao.
“Dự án kia của cậu sẽ kéo dài bao lâu? Sẽ không phải ở lại Tấn Bắc đúng không?”
“Mấy năm, còn tùy thuộc xem tiến độ của thuận lợi không, không bận sẽ trở về.”
“Lúc không bận rất ít đúng không, haiz, những ngày cuối tuần vui chơi tán gẫu cứ như vậy mà trôi xa, lại nói tiếp, buổi hẹn chơi bóng lần cuối cùng đó, khá lắm, bóng không đánh trúng, nhưng thật ra khiến tôi hoảng sợ.”
“Ha ha ha ha ha, hình như tớ có nghe cậu nói rồi, có phải cậu ấy làm cái gì với không khí vào cuối tuần không?”
“Đúng đúng, khiến tôi sợ luôn, tôi còn nghĩ chẳng lẽ cậu ấy đang tìm người trong suốt. Tối đó vậy mà tôi gặp ác mộng.”
Đó là ngày cuối tuần đầu tiê sau khi Hoắc Nhiên và “Bác sĩ Đào” gặp nhau.
Hoắc Nhiên nhớ lại, phát hiện đây là một cơ hội tú ân tú ái tốt, vì thế ra vẻ bình đạm nói: “Những người đang yêu khi mới bắt đầu mối quan hệ đều là như thế, cứ luôn cho rằng đối phương đang ở bên cạnh mình, xem ra các cậu không hiểu đâu.”
“...... Có thể lắm, cũng gần như là như vậy nha tiểu Hoắc tổng!”
Đang cười vui vẻ, mập mạp bỗng nhiên vỗ đùi: “Đệt, rốt cuộc tôi cũng nhớ ra rồi.”
Chuyện phiếm mà mọi người nói đã khơi dậy ký ức của hắn.
Hắn vô cùng hưng phấn nhìn về phía Đào Tri Việt: “Cậu là học đệ số 7 của học viên kinh tế và quản lý sao, cậu luôn mặc áo số 7, rất được các cô gái hoan nghênh. Tôi không nhớ rõ tên, chỉ nhớ rõ là số 7.”
Nghe vậy, Lục Ngạn cũng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy, hình như là thật.”
Hoắc Nhiên vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì số 7?”
“Chớ giả bộ Hoắc Nhiên, cậu không biết người yêu của mình sao? Mặc dù đã qua hai năm, hình như ngoại hình đã có chút thay đổi......”
Mập mạp nhìn biểu tình kinh ngạc của hắn không giống như là giả bộ, vội vàng bổ sung: “Cho dù chưa gặp bao giờ, nhưng nhất định cậu đã nghe qua, tân sinh viên học viện kinh tế và quản lý, số 7 với một phong cách chơi đặc biệt khốc liệt.”
“Trong trận đấu năm mới trước kỳ nghỉ đông, mọi người đều muốn xem hai trường đại học của chúng ta thi đấu, ai ngờ cậu đã giao ra luận văn hồi cuối năm, rồi đi ngao du khắp nơi. Nhưng mà vài tháng sau, số 7 cũng rời khỏi trường học, thật là đáng tiếc, cho nên trận đấu khi tốt nghiệp kia, dù cậu có cố gắng chạy về cũng không gặp.”
“Lại nói tiếp, vòng đi vòng lại, kết quả hai người thật sự ở bên nhau, đây là duyên phận sao?”
Hoắc Tư Hàm đã bắt đầu kích động: “A a a a trời xui đất khiến lên xuống phập phồng như vậy! Anh vậy mà không nói với em!”
Hoắc Nhiên nhíu mày, nỗ lực nhớ lại: “Hình như tôi cũng có chút ấn tượng, lúc đó có một học đệ chơi rất tốt.”
“Nhưng em ấy không có chơi bóng, chúng tớ chơi ném bóng rổ trong khu trò chơi điện tử, những cú ném ở cự ly gần không chính xác lắm.” Hoắc Nhiên chắc chắn nói, “Chắc chắn cậu nhận sai người rồi.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Đào Tri Việt bên cạnh, muốn nhận được đáp án khẳng định, lại thấy biểu tình phá lệ trầm mặc của Đào Tri Việt.
Vẻ mặt của mập mạp như là cậu chọc tôi à: “Không có khả năng, tôi mà nhận sai thì sẽ trồng chuối gội đầu! Tôi có ấn tượng quá sâu với cách chơi bóng của số 7, kiếp sau cũng không thể quên được. Từ cái lần chứng kiến số 7 và người khổng lồ cao 2 mét trong lúc giành bóng mà bị thương, tôi cũng không dám kỳ thị hình thể trên sân bóng nữa.”
“Ngày đó là bên ngoài sân bóng, số 7 té ngã một cái, bị đá vụn ở khuỷu tay kéo ra một vết thương thật dài, chảy quá trời máu, có học muội vây xem còn bị dọa khóc, không biết sẽ để lại sẹo sâu đến mức nào.”
Cách miêu tả thảm khốc này khiến trái tim của Hoắc Nhiên hãi hùng khiếp vía.
Hắn theo bản năng xem cánh tay của Đào Tri Việt.
Dưới sự tường thuật sinh động của mập mạp, gần như tất cả mọi người đều nhìn sang.