Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 10: Chương 10: Muốn giúp đỡ? Được thôi




Editor: VyVy

...

Sau một thời gian ngắn yên tĩnh, trong lớp học vang lên những tràng pháo tay thưa thớt.

Không ít người lặng lẽ nhìn về phía Diệp Sứ.

Vừa rồi không phải cô còn nói, Ninh Ly học ở ban 12 sao?

Tại sao bây giờ trở thành học sinh trong lớp của họ?

Chu Phỉ nhìn về phía Ninh Ly.

"Nào, Ninh Ly, giới thiệu bản thân với mọi người đi?"

Ninh Ly lạnh nhạt nói: "Tôi là Ninh Ly."

Chu Phỉ: "..."

Đứa nhỏ này, còn rất trầm mặc ít nói ha.

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh gia đình phức tạp của cô, lại cảm thấy cô tính tình này, hình như cũng rất bình thường.

Anh nhìn quanh một vòng, chỉ vào một chỗ trống trong góc, nói: "Em tạm thời ngồi đó trước đi? Nhân tiện, lớp trưởng?"

Một thiếu niên ngồi ở hàng ghế sau ngẩng đầu lên.

Cậu mặc đồng phục học sinh, khóa kéo kéo lên trên cùng, dung mạo tuấn tú, sống mũi thẳng tắp đeo một cặp kính không viền, ánh mắt ẩn sau tròng kính lãnh đạm xa cách.

Chu Phỉ nâng cằm lên.

"Quay đầu lại giúp Ninh Ly lấy một bộ sách giáo khoa mới tới đây. Ninh Ly, em mới đến, có cái gì không hiểu, hỏi Bùi Tụng là được."

Ninh Ly gật gật đầu, nhấc chân đi về phía chỗ ngồi ở góc.

"Lớp chúng ta bây giờ thật sự là người nào cũng có thể tùy tiện vào." Trình Tương Tương nhỏ giọng mở miệng, vẻ mặt không vui.

Chu Phỉ đầu ngón tay gõ lên bàn, Trình Tương Tương vội vàng im lặng.

Chu Phỉ còn rất trẻ, đến nhị trung cũng mới một năm, tiếng tăm trong giới học sinh lại rất cao.

Một mặt là lý lịch của anh thật sự rất đẹp, 21 tuổi đã lấy được bằng tiến sĩ vật lý của Đại học Tây Kinh, nghe nói lúc trước hiệu trưởng phí một phen miệng lưỡi, mới thuyết phục được anh tới.

Mặt khác, là bởi vì thân thế bối cảnh của anh cũng không đơn giản.

Đối với việc này, Trình Tương Tương bọn họ hiểu rõ không nhiều lắm, nhưng từ thái độ khách khí của hiệu trưởng, đủ để nhìn thấy một chút.

Chu Phỉ cười cười, nói: "Ninh Ly kiểm tra nhập học, là tôi tự mình giám sát hoàn thành, không có vấn đề gì. Ngược lại—— nếu như sau này mọi người trong học tập có cái gì không hiểu, có thể cùng Ninh Ly trao đổi nhiều hơn."

Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng học nhất thời càng thêm cổ quái.

Trao đổi cùng Ninh Ly!?

Cô là một đồ nhà quê đến từ huyện thành nhỏ, phỏng chừng chỉ biết đánh nhau lăn lộn, cùng cô có thể trao đổi cái gì?

Ninh Ly kéo ghế ra, nhét ba lô của mình vào hộc bàn, ngồi xuống.

Thoạt nhìn yên lặng, hoàn toàn khác với nhân vật trong lời đồn lúc trước thiếu chút nữa đẩy người xuống lầu.

Duy chỉ có vài phần đạm mạc quạnh quẽ giữa hai hàng lông mày làm cho người ta nhìn thấy cảm thấy không dễ gần lắm.

Chu Phỉ bắt đầu lớp học.

"Bài thi lần trước lấy ra."

Trong phòng học nhất thời vang lên tiếng lật bài thi.

Ninh Ly nằm sấp trên bàn, bắt đầu ngủ.

Một loạt thao tác này của cô, quả thực khiến những người khác kinh hãi không còn lời nào để nói.

Cái này không khỏi... Cũng quá kiêu ngạo đi!?

Mấu chốt Chu Phỉ cũng mặc kệ.

Trong lớp học của mình, miễn là bạn đã học được, bạn muốn làm bất cứ điều gì cũng được.

Diệp Sứ nhìn thoáng qua bên kia, liền thu hồi tầm mắt, nhưng ánh mắt nhìn bài thi, lại có chút mất tập trung.

Cô thật sự không ngờ, Ninh Ly lại có thể vào ban nhất.

Tôn chủ nhiệm làm sao có thể đồng ý?

Lời nói của Chu lão sư có ý gì?

Thành tích trước đây của cô ta không phải là không tốt sao?

Lâm Chu Dương gian nan từ trên mặt đất đứng lên, vừa ngồi xuống, đã bị người từ phía sau hung hăng đạp một cước.

Nhậm Khiêm ở bàn sau hạ thấp thanh âm mắng: "Lâm cẩu! Có chuyện gì với cậu vậy? Đây là những gì cậu nói? Đại lực!? Cậu bị mù rồi!"

Lâm Chu Dương vẻ mặt nghẹn khuất. "Tôi không nói vậy! Hơn nữa lúc ấy cách xa như vậy, tôi làm sao biết ——"

Phần còn lại không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu.

Cho dù là giáo bá... Đó cũng là một giáo bá xinh đẹp!

"Tôi xem sau này danh hiệu giáo bá và hoa khôi trường chúng ta, phải rơi xuống trên đầu cùng một người ——" Nhậm Khiêm đang nói, bỗng nhiên bị Lâm Chu Dương nháy mắt.

Không phát hiện bên cạnh còn có Diệp Sứ đang ngồi!

Nhậm Khiêm đưa tay làm động tác khóa kéo trên miệng.

Kỳ thật Diệp Sứ cũng rất đẹp, nhưng so với Ninh Ly, ngũ quan bỗng nhiên có vẻ nhạt nhẽo hơn rất nhiều.

Bàn tay cầm bút của Diệp Sứ chậm rãi siết chặt.

Cô không phải không chú ý tới, những nam sinh kia nhìn thấy Ninh Ly, trong mắt khó có thể che giấu kinh diễm.

Trình Tương Tương nghe, càng thêm phiền chán.

"Những người này ánh mắt đều có vấn đề!"

Diệp Sứ cười cười, điểm một chút bài thi của cô.

"Được rồi, không cần nghĩ những thứ này, hay là trước tiên ngẫm lại lần sau thi lại thi ra thành tích này, mẹ cậu sẽ nói như thế nào đi!"

Trình Tương Tương phiền não không chịu nổi.

Phía trên cô có một người anh họ Trình Tây Việt, từ nhỏ đến lớn đều ưu tú không được, cho dù hiện tại đã sớm tốt nghiệp, cũng vẫn như cũ được liệt kê là tấm gương mẫu mực.

Thỉnh thoảng mẹ cô sẽ so sánh cô với anh.

Nhưng cô có thể so qua được đâu?

...

Chuông tan học vang lên, Ninh Ly tỉnh lại.

Cúi đầu lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, có hai tin nhắn.

【Chuyện lần trước em nhờ điều tra đã có kết quả, dây an toàn ghế lại phụ bị người ta động qua. Người đã tìm được, bằng chứng cũng đã được giữ lại cho em. 】

【10 giờ tối, Tiểu Tùng Sơn. Em có đến không? 】

Ninh Ly nhìn chằm chằm mấy chữ 'Tiểu Tùng Sơn' trong chốc lát.

【Cảm ơn. Sẽ đến.】

Có người đi tới bên cạnh cô.

Cô nhấn màn hình xuống và ngẩng đầu lên.

Bùi Tụng đang đứng ở bên cạnh bàn của cô.

"Theo tôi đi lấy sách."

Ninh Ly đứng dậy, đi theo cậu đi lấy sách.

Lâm Thành và Vân Châu cách nhau không xa, đều dùng cùng một bộ sách giáo khoa.

Bất quá cô cảm thấy mang sách tới đây quá phiền phức, dứt khoát không mang theo.

Dù sao những quyển sách kia cô cũng chưa từng ghi chép qua, tới nơi này dùng cái mới cũng giống như vậy.

Hai người đi trong sân trường, thật sự là cực kỳ nổi bật.

Không ít người nhìn về phía này, ánh mắt khác nhau.

Không đến một buổi sáng, Ninh Ly đánh nhau ở phòng giáo vụ, lại bình yên vô sự vào ban nhất, đã truyền khắp cả nhị trung.

Ninh Ly đối với chuyện này làm như không thấy.

Cô muốn hiệu quả như vậy.

Tuy rằng cô cũng không muốn động thủ, nhưng như vậy, có thể tiết kiệm không ít phiền toái.

Đi theo Bùi Tụng lấy sách xong, hai người trở về phòng học.

Ninh Ly gật đầu với cậu: "Cám ơn."

Bùi Tụng nhìn cô trực tiếp quy củ đem tất cả sách bày ra, lại chuẩn bị nằm sấp xuống ngủ, trên khuôn mặt tuấn tú an tĩnh một mảnh bình tĩnh: "Không cần cảm ơn."

...

Nhưng sự thanh tĩnh như vậy không kéo dài bao lâu.

Ninh Ly vừa chuẩn bị nghỉ ngơi, Diệp Sứ liền tới.

Cô dịu dàng dịu dàng mở miệng: "Chị Ninh Ly, thì ra chị chuyển sang ban nhất, sao lúc trước không nghe chị nhắc tới? Nếu biết sớm, em cũng có thể chăm sóc chị nhiều hơn."

Nhiều người trong lớp vểnh tai lên.

Ninh Ly này có chuyện gì vậy?

Biết rõ Diệp Sứ đang học ban nhất, mình muốn học ở đây, cũng không nói trước?

Làm cho Diệp Sứ xấu hổ biết bao.

Ninh Ly cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi cũng không biết, Tôn chủ nhiệm tạm thời an bài."

Diệp Sứ trên mặt có chút không nhịn được, lại cười cười: "Không có việc gì, sau này chúng ta ở cùng một lớp cũng thuận tiện. Ngày đầu tiên chị đến, có gì cần em giúp đỡ thì cứ việc mở miệng là được."

Ninh Ly suy nghĩ một chút, nhướng mày. "Có một chuyện cần cô giúp đỡ."

Cô rút ra một tờ giấy trắng và đưa qua.

"Bản kiểm điểm 1500 chữ, phiền cô giúp đỡ viết một chút, ngày mai Tôn chủ nhiệm sẽ lấy. Cảm ơn."

...

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Ly: Thỏa mãn cô.

Lục Nhị: Ngày mai gặp vợ (*^▽^*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.