Một bộ phim trở nên
nổi tiếng, trước hết là phải có nhiều người xem. Nhưng muốn trở thành
một bộ phim hay thì phải có sự công nhận của chuyên gia.
《Tiếc
Tình》 đã nổi tiếng hết cả nữa bầu trời, thỉnh thoảng cô đưa An An đi
học, bên đường đều đang phát nhạc trong phim 《Tiếc Tình》, bao gồm cả bài mà cô hát. Đi trên đường thỉnh thoảng sẽ bị nhận ra, thậm chí có cả
người già kéo tay cô nói: "Đứa trẻ tốt, đừng có chờ đợi nữa, Mộc Thôn
Cẩm tuy rằng có chút kiêu căng, nhưng vẫn không tệ..." Cô không biết
biểu tình lúc ấy của cô thế nào, nhưng diễn đến như giả như thật cô cũng cảm thấy rất an ủi. Fan cũng bắt đầu tự ghép các cặp CP, bọn họ cắt
những đoạn phim làm thành một câu chuyện, Jay Bảo Bối, cặp đôi Việt Bảo, yêu Quân Nhan. Cô thường lén lên Tieba ẩn nấp nhìn, đối với những việc
đó cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng thỉnh thoảng cũng tự YY, núp trong
chăn cười trộm. Cô không biết có phải những nghệ sĩ khác có hay không
cũng giống cô vậy, không có tiền đồ...
Những hợp đồng phim của cô cũng ngày càng nhiều, giá cát-sê cũng không ngừng mà tăng lên, Vạn
Thanh rất là vui. Ngày hôm nay cô ấy nhận được một cú điện thoái, khuôn
mặt vẫn luôn nghiêm túc trở nên đỏ bừng, An An đang ở một bên xem sách
dành cho trẻ em, thấy cô ấy như vậy lập tức lon ton chạy đến kéo ống tay áo của cô, nói: "Chị! Chị nhìn dì xem! Mặt đỏ đỏ!" Cô cười sờ sờ đầu
cậu, đem cậu ôm vào lòng, mới hỏi: "Thanh tỷ, sao vậy?"
"Tiểu Ái, 《Tiếc Tình》phá doanh thu được lọt vào lễ bình chọn của giải Kim Long,
em được đề cử giải thưởng 'diễn viên mới xuất sắc nhất' và giải 'nữ diên viên chính xuất sắc nhất!' Tiểu Ái, em phải tin chị! Không đầy ba
tháng, em nhất định sẽ là con gà rán nổi nhất trong giới giải trí!"
Cố Tiểu An nghe xong ngẩng mặt lên, tròng mắt không ngừng đảo quanh, đem sách đặt xuống chân nhỏ, vỗ tay hô: "An An ăn gà rán!"
Cậu nói xong, đôi mắt to không ngừng chớp chớp mà nhìn về Vạn Thanh, một
câu nói lại lần nữa làm cho mặt Vạn Thanh đỏ bừng lên. Cô nhìn khuôn mặt của Vạn Thanh, cặp mắt đó cực kỳ sáng, đây là lần vui nhất của cô ấy từ khi dẫn dắt cô. Cô nghĩ, con người quả nhiên cần đến sự tương tác.
"Em đương nhiên tin chị." Cô gật gật đầu, cúi đầu nhéo nhéo mặt Cố Tiểu An: "Em gần đây sao thích ăn thịt thế hửm! Cố Tiểu An!"
"Thịt thịt! Muốn!" An An rất vui mừng nhảy nhót như chim sẻ, đáy mắt lấp
lánh. Cô ngửi ngửi cậu, điểm vào cái mũi của cậu nói: "Được!"
Chỉ là sau này, cậu đem toàn bộ xương cột lại đựng vào cái hộp, ngoáy đầu
nói với cô, cậu nói: "Chị a, để dành cho Tiểu Khải! Khải Khải ăn!" Trong lòng cô lần đầu tiên chữi Phó Quân Nhan, anh là người xấu, nhất định là người xấu... người đi rồi còn mang theo chú chó đi! Người xấu!
Cô nhận quảng cáo cho một nhãn hàng nước hoa, là một bộ bình. 'Nước mắt
của biển, tình yêu của ánh dương'. Bởi vì cô thích kịch bản của nó, nó
phá vỡ sự nhận biết của cô về nàng tiên cá. Ngửi hương thơm để nhận ra
người con gái, trong câu truyện này, hoàng tử nhận ra nàng tiên cá, bởi
vì anh nhớ được mùi hương của người mình yêu.
Cô đột nhiên nhớ
đến, không biết từ lúc nào, cô đã yêu loại mùi hương có hương thơm của
biển rồi, cái hương vị triền miên đó, đã lắp đầy từng ngõ ngách trong
phòng cô.
Vạn Thanh rất vui, lúc chị ấy cầm trên tay mấy hợp đồng quảng cáo đến tìm cô, đoán chừng cô là lại tính không nhận lời lần nữa, nhưng không ngở rằng cô lại gật đầu.
Tuyên truyền của 《Tiếc
Tình》 đã kết thúc, chỉ còn đợi thuận lợi mà thu quan. Đến nay, cô một
lần cũng không thấy được Phó Quân Nhan, cũng không có tin tức của anh.
Phó Quân Nhan, cái tốt của người đàn ông này, đột ngột như vậy lại tự
nhiên như vậy, cô luôn nghĩ cô nhất định là mắc phải hội chứng hoang
tưởng, mới một lần lại một lần ở trong giấc mộng đêm khuya mơ thấy cặp
mắt thâm thúy mà sáng ngời đó, thậm chí còn có ảo giác mình bị vứt bỏ...
Lúc đi thử tạo hình, khó khăn nhất là bộ trang phục của nàng tiên cá, trang phục chế tác hoa lệ phức tạp, nhìn từ phía xa cũng đẹp đến khiến người
kinh hô. Phần trên là kiểu bó sát người toàn thân, trước ngực cũng kéo
rất thấp, toàn bộ đều được thêu bằng thủ công và còn có thủy tinh của
nhãn SWAROVSKI và kim cương bảy màu với giá trị xa xỉ, đuôi cá làm cũng
cực kì đẹp sử dụng thủy tinh và kim cương màu lam được may bằng thủ
công. Nhà tạo mẫu cũng đem mái tóc dài của cô tẩy nhuộm thành màu lam,
mí mắt vẽ lên màu vàng kim lợt cực kỳ quyến rũ. Vạn Thanh ở một bên
không ngừng gật đầu, trong mắt là ánh sáng rực rỡ mà cô thường xuyên
thấy được trên mặt John. Khi thợ trang điểm hoàn thành xong kiểu tóc và
trang điểm xong cho cô, cô chỉ có thể nhờ sự dìu đỡ của hai người bên
cạnh mới có thể mặc được bộ trang phục đó. Đương nhiên, cái đuôi cá đó
thật sự rất đẹp, cả bộ trang phục làm lộ ra hết thảy đường cong trên
người, cô tự nhìn mình cũng muốn chảy cả máu mũi. Nhưng mà, có đuôi là
không có cách nào đi được, cô ngồi trên ghế, rất khó chịu. Đạo diễn
quảng cáo cũng biết được sự khó xử của cô, cố ý ở trước cửa phòng hóa
trang chờ đợi tạo hình.
Khi đạo diễn dẫn đoàn nhân viên công tác đi vào, cô nghe được vài tiếng kinh hô: "Trời ạ! Ưu vật!"
"Đây quả thực giống như nàng tiên cá dưới ngòi bút của Andersen"
"Trời ạ, Tiểu Ái, em đẹp chết đi được!"
"Quảng cáo này quay ra, em nhất định sẽ trở thành nữ thần trong tim của tất cả đàn ông!"
Trong lòng cô khẽ trợn mắt trắng, vai nhân vật Cố Tâm Dao này chính là phiên
bản nữ thần đau khổ vì tình, từ khi cô bắt đầu ra mắt, hai chữ nữ thần
giống như là tùy thời xoay quanh cô, thật là khó xử... Vì thế cô ở
trường hợp cố định luôn đoan trang, nhưng trên thật tế diễn lâu quá cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt, thỉnh thoảng còn phải bày ra vẻ sắc bén và kiêu
ngạo. Cho nên kiếp trước cô luôn ngưỡng mộ Phó Quân Nhan, sự thành danh
của anh không xem là lạ, sự thuận lợi của anh cũng không lạ. Lạ là ở
chỗ, anh là một người, nhưng lại có thể diễn thành bất cứ một ai. Định
vị của anh rộng đến không có giới hạn." Anh là một diễn viên thật thụ,
chứ không phải chỉ là một nghệ sĩ." Đây là kiếp trước sau khi anh tiến
công màn ảnh rộng, lời đánh giá vào lúc anh lấy được giải Oscar nam diễn viên xuất sắc nhất., ngắn gọn, nhưng không thể vượt qua được. Cô nghĩ,
cô cũng muốn lĩnh hội cái loại niềm vui chân chính đó, cái niềm vui khi
làm một diễn viên.
Cô lúc này mới mới nhớ đến chính mình không nên
nghĩ ngợi lung tung, lúc hồi thần mới phát hiện tiếng bàn tán 'rì rào'
cư nhiên đã ngừng rồi, ngược lại lại là những tiếng thở dài và tiếng hít thở cực nặng. Cô ngẩng đầu lên, không hiểu mà nhìn bọn họ, sau đó, đầu
của bên kia cánh cửa, cô thấy anh chầm chậm bước đến, cái khí chất cao
quý nói không ra lời, ánh sáng chói mắt đó, chói đến khiền người ta
không mở mắt ra được! Tóc của anh dài ra một chút, đôi mắt vẫn đẹp như
vậy, gương mặt đẹp đẽ cứ thế chăm chú nhìn cô, khiến cô một trận ngẩn
người...
Sau đó đạo diễn nói: "Tiểu Ái, Quân Nhan cô cũng biết, cậu ta chính là hoàng tử của cô."
Cô đương nhiên biết được ý của đạo diễn là nói trong quảng cáo, Phó Quân
Nhan là người hợp tác cùng cô. Nhưng cô không biết vì sao chính là một
bụng đầy lửa, nghĩ đến con người kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong cuộc
đời cô, lại đột nhiên biến mất, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, cô buồn bực, rất buồn bực! Cô thằng tắp ngoáy đầu trừng mắt với Phó Quân Nhan,
cực không khách khí mà mở miệng: "Con mắt nào của ông thấy anh ta là
hoàng tử của tôi!"
Đạo diễn nghe vậy, cười phá lên. Ông là 'quỷ tài'
trong gới, nổi tiếng là không theo lẽ thường ra bài, mọi người đều gọi
ông là "Quỷ đạo", hoàn toàn ý là khen ông là người có tài giỏi như một
con quỷ. Những quảng cáo ông quay, hiệu quả đều rất tốt. Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô ký hợp đồng quảng cáo cho loại nước hoa này
làm quảng cáo đầu tiên của cô.
Ông xoay người vỗ vỗ vào vai Phó
Quân Nhan: "Quân Nhan à, còn tưởng rằng hai người hợp tác qua, quan hệ
sẽ không tồi, không ngờ rằng cậu và Tiểu Ái quan hệ không tốt đến như
vậy a!" Nói xong còn dật dật mi, cư nhiên lại mang chút ý khiêu khích
đùa giỡn.
Phó Quân Nhan nghe xong cũng chỉ cười cười, không cho ý kiến, chỉ là lại quay đầu qua nhàn nhạt nhìn cô một cái.
Cô lại càng thêm giận né đầu qua, không muốn để ý đến anh.
Đạo diễn lại nhìn một chút, gận gật đầu với nhân viên công tác phía sau,
mới quay đầu qua nói với cô: "Tiếu Ái, chỉ đùa chút thôi mà! Cái quảng
cáo mà hai người hợp tác này nhất định phải quay thật tốt!" Nói rồi cầm
lấy bản hợp đồng, mời Vạn Thanh đi ra ngoài. Chỉ chốc lát, phòng hóa
trang chỉ còn cô và Phó Quân Nhan hai người.
Anh nhìn nhìn cô,
xoay người hướng về phía cửa bước đi, cô tưởng là anh muốn đi ra ngoài,
càng thêm tức đến chết. Nhưng một thân này của cô căn bản bước không
được, cũng không giám cử đông mạnh, lại nghĩ bản thân lấy thân phận gì
mà giữ anh lại? Trái phải đều không phải, chỉ có thể gấp đến hướng về
phía anh hét: "Phó Quân Nhan! Anh rời đi gần ba tháng lại đột nhiên xuất hiện, có lầm hay không!"
"Là ba tháng lẻ bảy ngày..." Giọng của
anh nhàn nhạt truyền tới, giống như là mang theo mùi hương của thủy mặc, không làm người ta chán ngán, nhưng động lòng người. Cô nghe vào trong
tai, cư nhiên lại không phát ra khí tức được nữa, chỉ không rõ vì sao
lại cảm thấy ủy khuất, mím môi nhìn anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh đưa lưng về phía cô, hồi lâu mới xoay người qua nhìn cô, một thân tây
trang màu trắng như châu như ngọc, phảng phất như là sự tốt đẹp mà
thượng đế sủng ái nhất. Ánh mắt của anh hời hợt, có vài phần xuất thần
mà nhìn cô, cô cứ ngơ ngác mà nhìn anh, cảm giác như muốn bị anh hút vào trong vậy, anh lại đột nhiên cúi đầu xuống, lông mi dài chiếu lên sườn
mặt ưu mỹ tinh tế của anh. Anh nói, chậm rãi mà ngước mắt lên: "Phó Quân Nhan rất nhớ Cố Bảo Bối..."
Cô liền cứng đờ, nhớ đến câu nói mà
kiếp trước nghe qua vô số lần đó: "Phó Quân Nhan a, chỉ cần một ánh nhìn cùa anh, chỉ là một ánh nhìn đó. Nếu bạn nhìn lại, cả cuộc đời này xem
như đã giao ra rồi..." Anh không biết, ánh mắt như vậy si mê nhìn cô
không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi một lần, cô cũng đều không thể thoát ra được, cứ như vậy ngây ngốc mà nhìn lại anh, không bao giờ có thể dời mắt được nữa...
"Em ghét anh!" Cô né đầu qua, nhỏ giọng nói.
Trong lòng bắt đầu nhịn không được mà ủy khuất, ánh mắt chuyên chú của
anh khiến toàn thân cô nóng lên, cô nhịn không được quở trách: "An An
cũng sẽ ghét anh! Ai bảo anh vô thanh vô thức mà mang Tiểu Khải đi,
khiến cho An An mất đi người bạn. Anh mang Tiểu Khải đi, cho nên Cố Tiểu An mỗi lần đều đem xương mà nó ăn dư đựng vào trong hộp mang giấu đi,
nói là phải để dành cho Tiểu Khải. Chính là tại vì anh, chính là tại vì
anh! Phòng của em khắp nơi đều giấu đầy xương cho chó! Chình là tại
anh!" Cô cúi đầu ngửi ngửi tóc mình: "Chính là tại anh, phòng của em đốt đầy sáp hương của biển, em chỉ cần ngửi mùi vị của bạch đàn hương liền
sẽ nhớ đến anh. Chính là tại anh, em không còn ăn quen những món ăn loạn thất bát tao mà chính mình làm nữa. Đêm đến sẽ chờ anh đến kéo chăn cho em, buổi sáng sẽ nhớ đến ly sữa nóng mà anh pha cho em, hễ An An khóc
liền cứ nghĩ rằng xoay người qua là sẽ có anh thay em dỗ nó. Nhưng là,
em căn bản là tìm không được anh..."Cô nói đến không biết là mình đang
nói gì, nhỏ giọng mà khóc lên. "Cái tên cường đạo đột nhiên xông vào
cuộc sống của người ta!"
"Làm sao lại thích khóc như vậy, lẽ nào
mắt xanh là làm từ nước à?" Anh đi về phía trước nâng mặt cô lên, cư
nhiên cúi đầu xuống, nhè nhẹ hôn lên mắt cô, cô vô lực mà bị anh ôm vào
lòng, bàn tay ấm áp của anh chạm lên lưng cô, cô hơi run lên.
"Bảo Bối ngốc, không khóc, anh không phải về rồi sao?" Anh ở bên tai cô thở
dài nói, từng chút từng chút nhè nhẹ vỗ lên lưng cô, giống như là dỗ An
An vậy. Cô dính vào trong lòng anh, len lén mà nhìn anh.
"Ai cho anh hôn em!"
Anh nhìn cô cười cười, cúi người xuống lại hôn lên trán cô một cái.
"Anh còn hôn nữa, em sẽ cắn anh!"
"Được thôi!"
Cô vô lực rồi, sợ nhất là loại tính cách cứng mềm không ăn này. Anh giống
như nước, bạn một quyền đánh vào, anh vẫn như cũ hình dạng không thay
đổi, bạn thế nhưng bị anh hút đi, ôn nhu và bao dung. Nhưng anh lại có
thể, từng chút, từng chút, từng giọt nước xuyên qua đá đem bạn đánh tan, khiến bạn không chừa mảnh giáp. Phó Quân Nhan, người đàn ông thật đáng
sợ... cô đem mặt dựa vào trong lòng anh, nhắm mắt lại thật chặt.
Sau đó, cô nghe anh nói "Tiểu Ái, anh nhận quay một bộ điện ảnh, hôm qua mới từ Nhật Bản quay về."
Cô len lén nhìn anh một cái, phồng má lên, điện ảnh gì? Điện ảnh gì! Oán
niệm trong lòng OOXX, cô rút vào trong lòng anh ngẩng đầu hỏi: "Điện ảnh gì?"
"《Ám Ảnh 》 thể loại cảnh sát và kẻ cướp."
Cư nhiên
lại là bộ phim kiếp trước khiến anh trở nên nổi tiếng. Cô mơ hồ có chút
hưng phấn, nhưng lại nhịn xuống, như cũ buồn bực hỏi anh: "Khi nào thì
công chiếu a?"
"Chắc là cuối năm...làm sao vậy?"
Đúng rồi, bộ phim này công chiếu vào cuối năm. Đầu năm của năm thứ hai, anh chính là nhờ vào vai diễn này, một thể nhận được giải thưởng diễn viên mới
xuất sắc nhất và nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của Bách Hoa điện ảnh.
Đây cơ hồ là chuyện chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử điện ảnh.Từ đó,
anh đi lên màn ảnh rộng, một đường thuận lợi không có trở ngại. Cô đột
nhiên rất muốn cùng anh chia sẽ niềm vui đó, nghĩ nghĩ nói: "Anh nếu mời em đi xem buổi công chiếu thì em sẽ tha thứ cho anh." "Được." Anh gật
đầu, móc lấy ngón tay cô, sau đó nói: "Chúng ta ngoéo tay."
"Còn
nữa, cho dù anh quay phim có hiệp nghị bảo mật đi nữa, anh cũng không
thể không nói một tiếng liền rời khỏi, An An sẽ nhớ Tiểu Khải lắm, anh
như vậy rất vô sỉ!"
"Được."
"Vậy anh đem toàn bộ xương trong nhà em nhặt đi hết! Bẩn chết được! An An giấu ở khắp nơi đều có!"
"Được."
"Này! Phó Quân Nhan! Có phải là em nói gì thì anh cũng nói 'được' phải không! Vậy anh tự mình đánh chính mình một quyền thử xem."
Cánh tay anh ôm cô thêm chặt, đưa tay ra xoa xoa tóc cô, ngón tay thon dài ở
phía sau lưng cô chạy loạn, anh nói: "Anh sợ anh còn không nhanh chóng
trở về, em và An An liền đem anh quên mất." Anh cúi đầu, dán vào mặt cô, lại nói: "Bảo Bối ngốc, anh rất mệt, em ngoan một chút, để anh ôm ôm
em..."