Quay quảng cáo sữa bò chỉ dùng thời gian một ngày của cô, quá trình rất thuận lợi. Chỉ là sau khi quay xong cô rất xoắn xuýt, cứ nghĩ đến Phó Quân Nhan sau khi xem xong sẽ có biểu tình gì, bởi vì câu độc thoại duy nhất trong quảng cáo thật là quá nhạy cảm đi, ai...
Bộ phim điện ảnh 《Ám Ảnh》mà Phó Quân Nhan nhận quay bắt đầu tuyên truyền dưới quy mô lớn, những rạp chiếu phim lớn đều dán đầy poster của phim. Thỉnh thoảng lúc đợi đèn đỏ, liền có thể thấy được trên một tòa lầu cao lớn nào đó đang phát đi phát lại trailer phim, đương nhiên là không thiếu hình ảnh của tấm poster cực lớn. Chỉ là Phó Quân Nhan vẫn xem như không có chuyện gì, đối với tấm poster chỉ có một bên mặt của anh một chút cũng không quan tâm, từ trước đến nay anh cũng chưa tham dự qua một buổi họp báo nào. So với những người chỉ vì một lần được ra óng kính mà giành giật lẫn nhau, không biết đạm mạt biết bao nhiêu.
Có một lần cô nhịn không được hỏi anh: “Bộ phim điện ảnh này của anh cũng một buổi tuyên truyền nào cũng không đi à?”
Anh lắc đầu, bình thản đáp: “Anh chỉ là vai phụ.” Lời đó nói đến đơn thuần tự nhiên, không mang bất kì một màu sắc nào, lại có cảm giác phảng phất như vạn vật như may bay, cao nhã đoan chính. Cô đột nhiên có cảm giác cô chỉ là người phàm tục, mà còn là loại rất rất tục. Ít nhất cô không thể bình thản như anh vậy... ít nhất cô sẽ hy vọng mọi người đàm luận về cô, hy vọng trong poster mặt cô sẽ rõ ràng một chút, nhưng mà, anh thật sự là không có.
Cô đối vối bộ phim này của anh tràn đầy nhiệt tình. Trong trailer Phó Quân Nhan cũng chỉ xuất hiện có 2 giây, một bóng lưng, một bóng lưng cứng rắn cao ngất, ở dưới vòm câu ưu tối, cái bóng được kéo thật dài, tố lên những xót xa đạm mạt đến vô tận.
Có thể là dựa vào ký ức của kiếp trước, cô một ánh nhìn liền phát hiện ra anh, gấp rút bấm nút ngừng, ôm lấy máy tính lon ton lon ton chạy đến trước mặt anh, giống như muốn được khen vậy nghiêng đầu hỏi: “Phó Quân Nhan đây là anh có phải không?”
Anh quét mắt qua màn hình một cái, khen thưởng mà xoa xoa tóc cô. Khi đó, cô rất thỏa mãn...
Daddy quay về từ buổi đấu giá, sau khi kiểm tra cầm nghệ của Cố Tiểu An, rất là hài lòng. Sau đó ghét bỏ mà nói với cô: “Nếu như con và An An đồng thời học đàn, con có cưỡi trên chổi cũng không đuổi kịp An An.” Cô trong nháy mắt liền cảm thấy uất ức, cô thật sự là không nhẫn tâm nói cho ông biết, bởi vì An An còn có người thầy có lòng kiên nhẫn như Phó Quân Nhan, lúc Phó Quân Nhan bồi An An luyện đàn, hoàn toàn không chỉ có lắng tai nghe đàn, chính mình còn đi làm việc khác. Anh thậm chí có thể mất mấy tiếng đồng hồ chỉ để nhìn dáng đứng và tư thế kéo đàn của An An, nghiêm cẩn mà lại chuyên nghiệp, còn có người chị xứng chức như cô, cũng cùng An An một lần lại một lần học thuộc nhạc phổ... đương nhiên những điều này đều không thể nói, cô còn rất vuốt mông ngựa mà nói, ai bảo daddy người dạy quá tốt a... khiến cho lão nhân gia ông rất là vui vẻ.
Violon của An An kéo rất tốt, daddy đối với Tiểu Khải cũng hiền hậu hơn rất nhiều, đóng gói lại hai tiểu gia hỏa, một người một chó mang đến Wean, nói là muốn cảm thụ linh hồn của âm nhạc. Cô có chút lo âu mà nhìn Tiểu Khải, thật lo là nó trở về vừa mở miệng liền hát ra tiếng...
An An không ở đây, Phó Quân Nhan đã làm một việc, anh ở một ngày nào đó mời người đến đập vỡ tường, hai nhà thông thành một nhà.
Lúc cô về nhà đối với sự mất tích đột ngột của bức tường rất là kinh ngạc, run ngón tay hỏi người đàn ông đang nấu cơm trong bếp: “Phó Quân Nhan, anh có thể nói cho em biết đây là chuyện gì không?”
Anh rất ung dung nói: “Đập tường nhìu khói bụi, trẻ em hít nhiều khí bụi không tốt cho thân thể, vừa lúc An An đi Wean, liền dứt khoát mời người đến thi công.” Sau đó anh kéo lấy tay cô, chỉ chỉ tấm thảm dài ở phòng khách mà anh mới thay, hỏi cô có thích không.
Cô đáp một câu: “Đúng a.” Lại nhìn tấm thảm dài đó, màu sắc quả là rất đẹp mắt, ngồi ở trên đó trái sờ sờ phải sờ sờ, mơ mơ hồ hồ liền cái gì cũng quên hết.
《Nàng lọ lem màu đen》 bắt đầu khai máy, bộ phim này theo dạng vừa quay vừa phát sóng, cho nên kịch bản chưa có hoàn thiện, biên kịch cũng phải quan sát theo dõi khán giả để tùy thời mà sửa một số tình tiết, nhưng nội dung của câu chuyện thì sẽ không có biến đổi. Đồng thời, 《Nàng lọ lem màu đen》 cũng được chiếu trên khung giờ vàng của đài CBS.
Một bên khác Phó Quân Nhan cũng đã vào đoàn phim, tên bộ phim đó của anh tên là 《Lông vũ nơi thiên đường》, đồng dạng đều là vừa quay vừa phát sóng, là phia truyền hình được chiếu trên khung giờ vàng của đài MBS. CBS và MBS vẫn luôn trong quan hệ cạnh tranh, phim của bọn cô lại là cùng phát sóng trên một khung giờ, vì vậy đơn giản mà nói, phim của cô và Phó Quân Nhan cư nhiên lại phải đánh lôi đài với nhau...
Cô vào vào đoàn phim tương đối muộn, đến nơi rồi mới biết. Phim trường của hai bộ phim này cư nhiên chỉ cách nhau một con đường, mọi người đều dùng chung bãi đậu xe. Hơn nữa còn ở chung một khách sạn tại Ảnh thành, đoàn phim của họ bao 2 tầng, đoàn phim của bọn cô bao 3 tầng. Nhân viên công tác đều rất cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt không để tiết lộ nội tình. Hai bên giống như đấu ra lửa vậy. Một khí thế đến cả nước cũng không dập tắt được. Giới truyền thông cũng rất cố chấp vì chuyện này, những tin tức đầu bảng đều là “Phòng Đinh Việt cặp tay Cố Bảo Bối tranh luận với Phó Quân Nhan và Lý Khiết Nhi!” Cô nhất thời cảm thấy như nước lũ cuốn trôi đi miếu Long Vương vậy, vụ việc này khá nghiêm trọng a... hơn nữa tên của Phó Quân Nhan và Lý Khiết Nhi để cùng nhau, rất không thoải mái, không thoải mái...
Cô nhân lúc thời gian rãnh rỗi khi quay phim nhắn tin cho Phó Quân Nhan, cô nói: “Phó Quân Nhan, em vào đoàn phim rồi đấy! Chính là ở bên cạnh anh đấy nha, có biết không!”
Không lâu sau anh liền trả lời cô, chỉ có hai chữ: “Biết.” Đơn giản dễ hiểu. *
*Vì chữ 'biết' trong tiếng trung là 知道 nên là hai chữ.
Xuất diễn vài chị của Bạch Nhan là nữ diễn viên đã debut được mấy năm, tên Từ Nhược Phàm. diễn xuất không chê vào đâu, con người cũng không tồi. Cô ở trong phòng hóa trang bởi vì phải đeo kính áp tròng màu đen nên lâm vào cục diện bế tắc, làm rất lâu mà vẫn chưa đeo vào được, ngược lại đôi mắt bị dày vò đến đỏ bừng đến muốn khóc rồi. Chị ấy đi vào, rất tự nhiên mà kéo ghế ra ngồi xuống nói: “Tiểu Ái, em đeo như vậy là không đúng!” Sau đó cư nhiên lại lấy ra kính áp tròng của mình, ngay trước mặt cô gỡ ra kính áp tròng của mình, lại một lần nữa đeo lại vào, làm mẫu cho cô xem.
Cô nhất thời cảm thấy, Từ Nhược Phàm này cũng nhiệt tình quá đi, nhịn không được mở miệng nói: “Chị Nhược Phàm, chị thật tốt bụng a.”
Chị rất tự nhiên mà gật đầu nói: “Đào Tử không có nói với em à? Chị ấy là chị dâu của chị. Mẹ chị thích em. Chị có thể không đối tốt với em được sao?”
Trong đầu cô lập tức xuất hiện một khuôn mặt của lão nhân gia có nụ cười hiền từ, chị thân thiết mà nắm lấy tay cô, trái xoa phải xoa. Cô rất do dự, sau đó nói: “Chị Nhược Phàm, dì thật sự thích em à? Vậy... hay là em kí tên tặng cho dì...”
Từ Nhược Phàm hơi đờ ra, sau đó nói: “Vậy thì tốt quá rồi, mẹ chị hôm nay nhất định sẽ rất vui mừng.”
Lúc này, trước cửa phòng hóa trang truyền vào một trận tiếng cười, Phòng Đinh Việt cùng một người con trai xinh đẹp đi tới, hai người cười như không cười mà nhìn cô, cô nhìn người con trai đó khá quen mắt nhưng lại không nhớ ra là ai. Ai ngời rằng cậu ta một bước lên một bước đưa tay ra, nhìn cô rất thẳng thắng mà nói: “Xin chào, Cố Bảo Bối, tôi là Thư Sảng.” Chỉ là giọng nói đó...
Cô đưa tay ra bắt đầu nhìn chầm chậm vào cậu ta, người con trai này, ưm... hầu kết thật nhỏ... cô nghĩ là biểu cảm trên mặt cô không thể hiện ra rõ vậy, Phòng Đinh Việt cơ hồ như thấy được sự ngờ vực của cô, vỗ vai cô cười nói: “Tiểu Ái, đừng nghĩ nữa, Thư Sảng là con gái.”
Cô 囧, mím môi nói: “Thư Sảng, bạn thật soái a...”
Chị Nhược Phàm lúc này đã xách túi đứng lên, xoay đầu nhìn Phòng Đinh Việt chớp chớp mắt nói: “Đinh Việt cậu nói quả không sai, em ấy chỉ là một nãi oa oa.”
Cô...
Thư Sảng diễn vai bạn thân của cô A Mạc, trong phim Thư Sảng là một cô gái rất trọng tình nghĩa, sau khi mẹ của Bạch Nhan chết, bị ba và anh trai xem nhẹ lạnh nhạt. Lúc đó, người duy nhất ở bên cạnh cô chính là người bạn này. Hơn nữa trãi qua mấy ngày làm việc chung cô phát hiện, bản thân Thư Sảng cũng là người sảng khoái, rất giống với vai diễn trong phim. Tuy rằng chị Nhược Phàm tốt bụng làm thử cho cô coi nhưng vẫn là không có hiệu quả. Cô vẫn như cũ không đeo được kính áp tròng, nhìn nhìn bảng lịch trình cô liền muốn phát điên. Cuối cùng là Thư Sảng một tay kéo cô, đem cô vỗ một cái ngồi thẳng, nói: “Quên đi, Cố Bảo Bối, mình rửa tay giúp cậu đeo vậy.”
Sau đó, không nói hai lời liền hành động, dọa đến nỗi cô mắt cũng không dám chớp một cái, kết quả, cư nhiên lại đeo vào rồi...
Lúc cô bước vào trường quay, mọi người đều ngơ ra hồi lâu, chị Nhược Phàm qua chọt chọt cô nói: “Tiểu Ái, fan của em nói quả không sai a, bất minh chính thể a...” Cô vuốt vuốt tóc, mẹ của chị quả là fan cứng của cô, những gì được truyền trên mạng, bà quả là cái gì cũng biết, cô chỉ cười cười, vẫy vẫy tay với chị.
Bạch Nhan của lúc này đã trưởng thành rồi, cô dọc theo sườn núi mà đi bộ xuống, cái quần bò cũ nát, đôi giày vải đen như than, tóc đuôi ngựa đơn giản, trên vai đeo một cái cặp cũ kĩ. Cuối cùng, một biệt thự hoa lệ xuất hiện ở trước mặt cô, rõ ràng là về nhà nhưng cô một chút cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, cô chỉ cúi đầu xuống, theo đó là ánh mắt u tối, nửa ngày mới ngước mắt lên lúc này đáy mắt đã không còn rợn sóng. Cô từ từ bước lên bậc thang, từng bước từng bước, trước mặt là cánh cửa hoa lệ lớn, cô nghe thấy tiếng nhạc ưu mỹ, tiếng cười khoan khoái của các khách khứa. Sau đó là tiếng vỗ tay. Cô thấy ba cô nắm tay của mẹ kế, theo sau là anh trai và chị kế của cô. Nghe thấy ba của cô nói: “Tại Tuấn, cháu rốt cuộc cũng từ Mỹ trở về rồi à, đến đây xem, đây là con gái của bác Bạch Tiêu.”
'Đây là con gái của bác Bạch Tiêu...' Trong đầu cô 'ong ong' toàn là câu nói đó, cơn đau nhất thời lướt qua nhưng lại bị che giấu dưới đôi long mi dài, không còn tìm thấy dấu vết gì được nữa. Sau đó, cô thấy chàng trai anh tuấn đi lên phía trước, một thân tây trang đẹp mắt, chỉ là một cái ngẩng đầu nhẹ, khí chất tuấn dật mà băng lãnh đã triển lộ ra. Cô thấy anh cong môi khẽ cười, nắm lấy tay của chị kế. Hoàng tử vẫn luôn ở bên cô khi còn nhỏ, cô ôm lấy búp bê, ngoan ngoãn mà ngồi bên cạnh anh, nhìn người thân sĩ nhỏ này, ngón tay trên phím đàn trắng đen ngao du, tấu ra một khúc nhạc hay như âm thanh của thiên nhiên.
Búp bê vải của cô... bàn tay của Bạch Nhan nắm cặp chặt lại, cứ như vậy mở to mắt, nhìn anh nắm lấy tay của chị kế chậm rãi bước vào sân múa, đẹp đôi như vậy, hài hòa như vậy. Mỗi người trong ngôi nhà này đều tốt đẹp hoa lệ như vậy, chỉ có cô, nàng công chúa thật thụ thế nhưng lại bị cự tuyệt ở cánh cửa đó, hoàn toàn xa lạ với nơi này. Cô nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, yên lặng lâu như vậy, nhưng là lúc nhìn thấy sự xuất hiện của anh, nhìn ngay cả anh cũng muốn bị cướp đi, thời khắc này. Cô rốt cuộc cũng không nguyện như mọi thường im lặng mà quay lưng rời khỏi nữa. Tuy nhiên, ngay cả chính cô cũng không biết là tại vì sao.
Cuối cùng, cô đánh tan sự yên lặng, đứng thẳng người lên, đẩy cửa đi vào. Tiếng động ở phía cửa làm kinh động đến mọi người, có người kinh ngạc quay đầu lại, nhìn cô gái không hợp thời này xuất hiện ở nơi đây, nhìn một thân nghèo túng của cô cũng không khỏi nhếch mài lên. Những tiếng nghị luận về cô dần dần lớn lên khiến mọi người đều chú ý đến cô. Cô gái nghèo túng này, thiếu nữ đứng với sống lưng thẳng tắp này. Cuối cùng, khi cô đứng trước cánh cửa lớn này một chút cũng không động đậy, dẫn đến những người đang nhảy múa và âm nhạc trong sảnh cũng theo đó mà ngừng lại.
Cô như một kẻ xâm nhập, phá hoại sự tốt đẹp và hài hào ở đây. Không nghi ngờ gì, điều đó đã chọc giận đến ba của cô, quả nhiên ba của cô không vui mà quay người qua, ánh mắt căm tức nhìn thẳng cô. Mọi người cũng bắt đầu không che đậy mà một lần nữa xì xầm về chuyện đang xảy ra, 'Sao lại để kẻ hầu vào đây?' 'Đây là kẻ nghèo túng ở đâu?' Cô ngẩng mặt lên, nắm lấy đôi tay đang run lên của cô, ánh mắt nhìn về hướng nụ cười chế nhạo của anh trai cô, còn cả khuôn mặt đang đầy căm tức cúa ba cô. Cô biết, cô đã sớm biết, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, nhưng cái nhà này, sớm đã không có cô, sớm đã không có Bạch Nhan. Từ sau khi mẹ qua đời, bất luận mọi người ức hiếp cô lăng nhục cô như thế nào, bọn họ chưa từng giúp qua cô. Cô ngẩng đầu nhìn chàng hoàng tử đang nắm lấy tay của công chúa, người chị kế cao quý xinh đẹp của cô, còn có người mẹ kế cao quý sang trọng của cô, Bạch gia này, cứ thế suy nghĩ, cô tự giễu mà nở nụ cười, nụ cười vô lực như vậy.
Sau đó, cô lại chậm rãi mà xoay mặt lại, lần này lại rất kiên định chỉ hướng về phía giữa của sân múa mà đi tới, cô nhìn vào chàng trai lạnh nhạt đạm mạt đó, nở một nụ cười xinh đẹp, cô nói, thậm chí quên cả giọng nói của mình: “ Anh Tại Tuấn, em là Nhan Nhan.”
Sau đó, cô thấy tiếng thô bạo của ba cắt ngang lời nói của cô, thậm chí còn hung hăng đẩy cô một cái, ông nói: “Đủ rồi!''
Cô lảo đảo lùi về sau vài bước, nhưng vẫn ổn vì không bị ngã, cứ như vậy chậm rãi mà ngước đầu lên, nghiêng đầu quan sát người trước mặt.
Anh trai ruột của cô giễu cợt mà mở miệng: “Nhan Nhan? Cô không có nghe ba nói à? Bạch Tiêu mới là con gái của ông? Cô là cái thứ gì? Bạch Nhan, nơi nào có mặt cô liền chướng khí mù mịt, Bạch gia không muốn nhất là thấy được cô, cút về nhà sau của cô ngay!” Sau đó anh xoay người qua, kéo lấy tay của Bạch Tiêu, trong mắt chỉ có yêu thích và thương tiếc, anh nói: “Tiêu Tiêu, điệu múa bị gián đoạn rồi, lát hồi kêu Tại Tuấn nhảy lại với em. Không sợ!” Khiêu khích mà nhìn Bạch Nhan một cái, nhếch nhếch cằm, mới lớn tiếng nói: “Nhân tiện bây giờ, tôi tuyên bố một tin vui, một tháng sau là tiệc đính hôn của em gái tôi Bạch Tiêu và Hàn Tại Tuấn, hoan nghênh mọi người đến tham dự.” Sau đó, ánh mắt băng lãnh của anh quét qua đây, anh nói: “Bạch Nhan cô muốn tôi đến đuổi cô đi sao?” Ánh mắt đó, như kim đâm vậy, phảng phất như cô là thứ gì đó rất dơ bẩn. Cô không cẩn thận nhìn thấy cái nhíu mài không dễ nhận ra của Tại Tuấn, không biết tại sao, cô sợ hãi mà rút về một bước. Phảng phất như chính cô cũng tự chán ghét bản thân.
Cô lắc lắc đầu, nhàn nhạt mỉm cười, nụ cười này mang vẻ mị hoặc đến cực, đến cả ánh hào hoa nhật nguyệt cũng không bằng nụ cười mị hoặc động lòng người này của cô. Cô nói: “Biết rồi, anh trai.”
Sau đó không hề do dự quay người rời khỏi.
Cô gái này, cái quần bò cũ nát, đôi giày vải đen như than, tóc đuôi ngựa đơn giản, trên vai đeo một cái cặp cũ kĩ. Cô như một đứa trẻ bị vứt bỏ, cô đơn mà đi ra khỏi cái thế giới hoa lệ thấy như ấm áp này, chỉ là tay của cô, siết chặt lấy quai cặp, chặt như vậy, chặt như vậy, giống như là sự cố chấp và lưu luyến của cô đến chết cũng không nguyện từ bỏ. Cô đi qua cánh cửa hoa lệ đó, một giọt máu, chậm rãi rơi xuống, vô thanh vô thức.
Cô cũng biết được, trên thế giới này, sẽ không có ai lại lần nữa đau lòng vì cô, giống như một kẻ ngốc vậy, véo ngắt làm chính mình bị thương, nhưng lại không rơi được một giọt lệ nào.
“Ok! Kết thúc!”
Nghe thấy chỉ lệnh của đạo diễn, cô thở phào một cái, vẫy vẫy cánh tay, mới thả cái cặp xuống, đưa cho phục trang sư ở bên, mới ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, uống trà nóng, che miệng lại ngáp nhỏ một cái.