“Nhìn dáng vẻ keo kiệt của em kìa, sau này tìm được người đàn ông của
mình chắc là em đem nhốt anh ta trong nhà mất.” Chị nhìn tôi ôm chặt An An vào lòng, tức giận lườm tôi một cái, tiện tay ném cái lược sang một
bên, thở dài một hơi, chị nói: “Được rồi, chị nói với em những chuyện
này cũng không phải là moi móc những điều không vui trong cuộc sống.
Đây chỉ là những cảm xúc của bản thân chị muốn được biểu đạt ra ngoài mà thôi. Hơn nữa bộ phim này hai người chũng ta cùng nhau đóng cũng sắp
xong rồi, thực sự mà nói thì chị không nỡ rời xa em.” Nói xong chị lại
nhìn An An trong lòng tôi, hai tay muốn ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của
cậu bé, tôi thấy vậy nhanh chân lùi lại một bước, Tiểu Khải cũng tiến
lên chắn trước mặt tôi nhe hàm răng ra, gầm gừ kêu lên một tiếng như
muốn bảo vệ chủ của mình. Tình trạng này khiến cho tay của chị Nhược
Phàm bị dừng lại giữa không trung giống như đang ôm một vật gì đó, chị
bật cười thành tiếng. Lại tức giận mắng tôi keo kiệt, sau đó mới nói:
“Em trở về thì mở hòm thư nhìn kịch bản biên kịch mới gửi tới đi, kết
cục đã viết ra rồi đó… hài… biên kịch cũng vì tỉ lệ người xem thôi, cũng chỉ là lừa bịp mà thôi…” Chị nháy mắt với tôi mấy cái, vẻ mặt của chị
giống như đang đứng ngoài xem kịch vui vậy. Tôi không nói gì nhưng có
cảm giác như mọi việc không được bình thường lắm.
Mấy ngày tiếp
theo tôi đều ở trong tổ diễn cả ngày lẫn đêm, tổ diễn mọi người đều vội
vàng hơ khô thẻ tre (hình như là vội vàng quay xong phim á), mỗi ngày
khi tôi trở về đến khách sạn ngay cả sức để nghe An An kéo đàn cũng
không có, thường thường sau khi sắp xếp cho cậu bé xong thì tôi cũng
không còn chút sức lực nào nữa, đặt người xuống giường là ngủ được luôn. Cho nên càng không nói đến chuyện kể chuyện cho An An nghe trước khi
cậu bé ngủ, tôi đành phải nói với cậu bé cho chị nợ… Cậu nhóc ngoan
ngoãn lắc đầu, bàn tay nhỏ bé sờ lên mặt tôi nói: “Chị mệt mỏi… nằm
xuống ngủ một giấc.” Tôi ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Đã mấy ngày nay tôi không gặp Phó Quân Nhan. Một là mấy ngày nay tổ diễn của họ cũng vội vàng diễn để hoàn thành hơ khô thẻ
tre. Còn lí do nữa là do tôi càng nghĩ càng cảm thấy thẹn thùng, thật sự cảm thấy rất xấu hổ khi gặp anh, tôi sợ khi vừa mới gặp anh thì mặt tôi sẽ đỏ như mông khỉ. Trong lòng tôi cảm thấy vừa giận vừa xấu hổ lại
thêm cả kích động, tất cả cảm xúc giống như trở thành một dòng xoáy
khiến cho tôi cảm thấy bồn chồn không yên.
Mấy ngày nay mỗi ngày
tôi chỉ được ngủ mấy tiếng đồng hồ, sáng sớm hôm sau lại thức dậy sớm
làm việc, mấy ngày liên tục bận đến nỗi ngay cả thời gian gội đầu cũng
không có. Nhìn trong màn hình máy quay thì vẫn tốt không có cảm giác gì
cả, nhưng chính bản thân tôi cũng cảm thấy chán ghét không muốn sờ vào,
may mắn mấy ngày hôm này Phó Quân Nhan cũng bận rộn, nếu không liệu có
thể bị dọa sợ đến mức muốn trả hàng không. Trong đầu tôi ngoài trừ công
việc thì chỉ có một suy nghĩ muốn xong việc nhanh nhanh để trở về khách
sạn gội đầu. Đáng thương, khi chỉ còn một cảnh là Hàn Tại Tuấn ôm Bạch
Nhan trêu đùa, cánh tay của anh Đinh Việt mới đưa ra một nửa đã chê mà
giật lại, không một chút nào là không rõ ràng hỏi: “Tóc em mấy ngày rồi
chưa gội thế?”
Tôi gào thét trong lòng, trải qua một trận rối
rắm, vào thời điểm này tôi vô cùng hi vọng anh sẽ khách sáo với tôi một
chút, cuối cùng tôi vẫn cong môi nhỏ giọng trả lời: “Ba ngày rồi.”
Anh đưa đầu ngón tay chọc chọ vào đầu tôi, lại sờ sờ mái tóc của mình nói:
“Vậy còn được, tóc anh còn bốn ngày rồi chưa gội này.” Tôi ngạc nhiên,
tự nhiên trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ muốn ném cuốn sách rồi vỗ lên
vai anh. Đây là tình huống gì vậy, sao lại có một đám người nguyên thủy ở đây
thế này? A!
Ngày Phó Quân Nhan hơ khô thẻ tre, sau khi tôi nhận
được tin thì lập tức chuẩn bị cẩn thận cho An An và Tiểu Khải. Sau anh
hết bận tôi dắt tay Cố Tiểu An đi qua, theo phía sau còn có Tiểu Khải.
Tôi rất bình tĩnh đứng trước cửa phòng của anh, hít một hơi thật sau,
tay còn chưa kịp gõ cửa phòng thì anh đã mở cửa ra. Anh đứng cạnh cửa
nhíu mày nhìn tôi, trong ánh mắt kia hiện rõ sự kinh ngạc.
Tôi
nhìn qua cũng có thể hiểu được ý anh muốn nói, em biết mật mã tại sao
lại còn phải gõ cửa làm gì? Tôi yên lặng nhìn anh một lúc, sau đó lại tự khúc khích cười, nhún vai, đẩy Cố Tiểu An lên trước mặt. Tiểu Khải đứng phía sau cũng rất vui mừng, nó vừa muốn nhảy lên phía trước đã bị tôi
giữ chặt dây xích, tôi nghiêm cấm nó bổ nhào vào người Phó Quân Nhan mò mẫm gào thét. Tôi cúi đầu nhìn về phía nó cười gian một cái, nó nức nở
một tiếng dùng ánh mắt lên án tôi. Tôi quay đầu đi chỗ khác coi như
không nhìn thấy.
Cố Tiểu An vẫn còn đang đeo đàn vi-ô-lông trên
lưng, dùng đôi mắt bồ câu lấp lánh nhìn Phó Quân Nhan cười, mang theo vẻ mặt quấn quýt giơ cánh tay nhỏ của mình hướng về phía Phó Quân Nhan
muốn anh bế, miệng nhỏ hồng hồng đáng yêu nói ra câu nói tôi đã dạy tốt: “Anh rể, An An đến chơi với anh rể này.”
Phó Quân Nhan cúi đầu
nhìn Cố Tiểu An, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu cậu bé, sau đó ngồi xuống một
tay đỡ lấy cây đàn trên lưng bé tay còn lại ôm cậu bé vào lòng. Lúc này
mới nhìn tôi một cái, ngược lại anh cũng không vạch trần màn diễn nhỏ
của tôi, nhưng mà nụ cười ở đáy mắt của anh cũng không dấu được, anh gật gật đầu mới tôi, nói: “Vào đi!”
Tôi cố gắng giả bộ bình tĩnh
mang theo túi sách nhỏ và bình sữa của An An đi vào, tiện tay đóng luôn
cửa lại, chút nữa thì cũng nhốt luôn Tiểu Khải ở ngoài không cho nó vào
nhà… Tôi thấy trong phòng Phó Quân Nhan đã sắp xếp xong được một nửa
hành lí, tự nhiên tôi cũng thấy ghen tỵ, tôi cũng muốn về nhà.
Anh ôm Cố Tiểu An vào nhà, lại cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với cậu bé một
lúc. Tôi không nghe rõ hai người bọn họ nói gì cả, tôi chỉ nhìn thấy An
An ngoan ngoãn gật đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn nụ cười luôn hiện, luôn
lộ ra lúm đồng tiền. một lúc sau Tiểu Khải cũng nhảy lên giường, một
người một chó chơi đừa vui vẻ, Cố Tiểu An còn luôn miệng hô: “Tôi là chó nhỏ. Tôi là chó nhỏ.” Tôi cũng không còn lời nào để nói nữa, An An một
lúc thì là lạc lạc (mình cũng không biết con gì?), một lúc lại xưng là
chó nhỏ…. Nhà tôi mở vườn bách thú hay sao…
Lúc này tôi thấy Phó
Quân Nhan đang đóng cửa phòng đi ra. Hai tay khoanh lại trước ngực, cả
người tựa vào cạnh cửa nhìn tôi, anh mắt thâm thúy mang theo ý cười,
khóe miệng cũng hơi cong lên nói: “Không tránh anh nữa à?” Giọng điệu
nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy như đang tính toán
chuyện gì đó.
Ách… Mấy ngày nay quả thực là tôi đang trốn anh…
nhưng tôi vẫn mạnh miệng cãi: “Không phải em đang tránh anh đâu, là do
gần đây tổ diễn đang bận rộn thôi….”
“Nếu không phải là đang bận rộn
đóng phim, không có thời gian chăm sóc An An, muốn đem An An đến chỗ anh thì bao giờ em mới có thể đến tìm anh?” Anh cười như không cười hỏi
tôi, giọng điệu kia mang theo sự buồn bã, thậm chí còn mang theo cả sự
làm nũng…..
Ách…… Làm nũng? Tôi tò mò ngẩng đầu nhìn lén anh, anh lại nháy mắt mấy cái với tôi, đáy mắt mang theo một luồng ánh sáng, hấp dẫn động lòng người. Tôi xấu hổ cúi đầu, oa oa…, không chịu nổi mà…………
Phó Quân Nhan thỉnh thoảng làm nũng thực sự khiến người ta không thể
chịu nổi mà………
Sau đó, tôi cảm thấy anh đang đến gần, tôi không
động đậy. Anh ôm chặt lấy tôi, tôi….. cũng không có chút phản đối nào.
Trong đầu toàn là giọng điệu vừa rồi của anh, âm thanh đó như đi sâu vào trong lòng tôi khiến trái tim tôi cũng cảm thấy ngứa ngứa.
Sau
đó tôi lại nghe thấy anh nói: “Cá nóc ngốc nghếch, thẹn thùng rồi à?”
Trong giọng nói mang đậm ý cười. Tôi bối rối, tôi tự khinh thường chính
bản thân mình. Tại sao tôi muốn đùa giỡn anh nhưng cuối cùng luôn bị anh đùa giỡn lại vậy?
Tôi cứng đơ cả người trong lòng anh, anh lại
nhẹ giọng cười cười, tôi cảm thấy cả lồng ngực của anh cũng rung động.
Đột nhiên tôi cảm thấy rất bực mình, nắm chặt tay đấm anh mấy cái: “Cười cái gì? Có cái gì buồn cười đâu mà cười? Người ta thẹn thùng thì làm
sao? A! Con mắt nào của anh nhìn thấy em thẹn thùng? Anh mới thẹn thùng, cả nhà anh đều thẹn thùng…”
“Ừ, cá nóc ngốc thẹn thùng rồi.” Vậy mà anh còn lên tiếng phụ họa thêm, anh cười càng nhiều thêm, cũng đã
bật cười thành tiếng rồi. Tôi tức giận muốn thoát khỏi ngực anh, lườm
anh, chu miệng đang muốn cãi lại thì thấy cảm xúc trên gương mặt của
anh. Hai người chúng tôi đều sửng sốt, đột nhiên anh lại dừng cười, cúi
đầu chăm chú nhìn tôi, ánh mắt sâu như không thấy đáy, hơi cúi đầu hôn
lên môi tôi, cánh tay đang ôm ở thắt lưng của tôi cũng di động qua lại,
một cánh tay đang tiến sâu vào trong quần áo của tôi. Cảm giác tê ngứa
khi trực tiếp tiếp xúc khiến cho tôi thấy kinh ngạc, tôi hơi mở môi,
nhìn anh, đáy mắt anh như có một luồng ánh sáng dao động qua lại, khiến
cho tôi có cảm giác như vừa được nhìn qua một cái gì đó rất tươi đẹp.
Đầu lưỡi trơn mịn của anh cứ như vậy mà tiến thẳng vào trong, giây phút
này tôi đã cảm nhận được sự gắn bó như môi với răng là như thế nào.
Tôi cảm giác như cả cơ thể không còn chút sức lực nào cả, cái lưỡi ấm áp cứ quấn quanh trong miệng tôi như vậy, giống như một kiểu chơi đùa, ấm áp, triền miên, ái muội. Một cánh tay của anh đột nhiên vuốt ve trước ngực
tôi, nhẹ nhàng xoa nắn, nhiệt độ ở bàn tay anh như đánh thẳng vào ngực
tôi, khiến cho nhiệt đọ cơ thể tôi cũng tăng cao, say mê, tôi chỉ còn
cảm giác như đang bị chìm đắm trong nụ hôn. Tôi run lên, cả người như
mất hết sức lực muốn ngã về phía sau, cánh tay mạnh mẽ của anh lại ôm
chặt lấy tôi. Anh nhẹ nhàng cười, cả hô hấp của anh cũng như đang phun
lên mặt tôi. Hai đôi môi hơi rời nhau, nụ hôn cũng ngừng lại. Anh nhẹ
nhàng hôn lên trán tôi, mắt tôi, chóp mũi của tôi. Nhẹ nhàng cắn tai
tôi, thổi khí bên tai tôi, giọng nói của anh rất mê người, tôi thấy anh nói: “Bảo bối ngốc, ôm anh.” Tôi cũng chỉ biết ngây ngốc đáp lại anh,
tôi không biết nên đặt tay vào đâu, cuối cùng tôi vẫn ôm lấy vòng eo bền chắc của anh.
Ánh mắt thâm sâu của anh dừng lại trên xương quai
xanh (Xương đòn ý, mình để nguyên bản cho sệch xy), đột nhiên anh lại
cúi đầu hôn lên cổ tôi, tinh tế gặm cắn, không biết vì sao anh lại mạnh
mẽ dừng lại, tôi cảm thấy cả cơ thể của anh đều căng cứng, hơi run run.
Anh cũng không tiếp tục hôn tôi nữa, chỉ duỗi tay ôm chặt tôi vào lòng
không có thêm bất kì động tác nào nữa, anh dán tại lỗ tai tôi, giống như đang thề hẹn, nói: “Cố Bảo Bối, thật sự anh rất muốn, như vậy sẽ sinh
bệnh, Nhưng mà, vì em, anh chấp nhận mắc bệnh. Anh yêu em, rất yêu, rất
yêu em. Chỉ xin em đừng phụ lòng anh.” Anh như đang gằn từng tiếng một,
thì thào như đang mang theo mùi hương của thuốc phiện. Vậy mà anh lại
nói với tôi rõ ràng như vậy….. Đây là anh đang hứa hẹn với tôi đúng
không?
Trong lòng tôi cảm thấy rất xúc động, hít hít cái mũi. Lúc lâu sau tôi mới nhẹ nhàng “ừm”, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Không nghĩ
tới âm thanh của tôi cũng giống như mang theo sự nũng nịu triền miên.
Vội vàng che miệng lại, ngao ngao thành tiếng…
Anh có chút bất
đắc dĩ cười cười, dùng đầu cọ cọ vào cổ tôi, nhẹ nhàng nói bên tai tôi,
ngưa ngứa: “Cá nóc ngốc, đó là sói hoang đó….”
Cái gì vậy? Tôi ngạo mạn cắn vào lỗ tai của anh.
Sau đó tôi nghe thấy anh giống như đang dỗ trẻ con nói: “Sói cũng được,
loại sói này, cả đời cũng chỉ cần có một đôi, mỗi kiếp sống, cả đời chỉ
yêu một lần.”
Tôi cảm thấy rất ấm áp trong lòng, hai tay ôm anh
thật chặt, anh như đang kiêng kị chuyện gì đó, nghiêng người nhìn về
phía của phòng, bất đắc dĩ nhẹ giọng quát: “Bảo bối ngốc, đừng chọc cho
anh bốc hỏa nữa.” Anh ôm chặt lấy cơ thể tôi, không để cho tôi tiếp tục lộn xộn nữa, lại thở dài một tiếng: “Ai, có đứa nhỏ sớm như vậy cũng
không phải là một chuyện tốt…”
Ách…. An An có phải do anh sinh ra đâu….