Mọi người đều yên lặng, đột nhiên lại truyền đến âm thanh người đàn ông
khóc thất thanh. Cha Bạch giống như mất hết sức lực ngã ngồi xuống đất
khóc không thành tiếng. Bạch Tử Mặc ngồi trên bãi cỏ khóc to thành
tiếng, một người đàn ông trưởng thành lại khóc như một đứa trẻ.
Trong đám người không ngừng truyền đến từng trận thở dài, cuối cùng có người
lớn tuổi mở miệng: “Cuối cùng vẫn là đứa bé kia phải chịu ủy khuất…”
Bạch Nhan được Hàn Tại Tuấn đưa vào bệnh viện,sau khi rơi xuống nước Bạch
Nhan sốt cao liên tục vài ngày. Sau khi tỉnh lại ánh mắt của cô sạch sẽ
trong trẻo không còn mang theo một chút buồn đau nào nữa. Khiến mọi
người cảm thấy kì lạ chính là sau khi tỉnh lại, Bạch Nhan nhớ rõ tất cả
mọi việc nhưng lại quên đi toàn bộ về thân thế của mình, cha và anh trai cô đều quên hết, không nhớ tí nào. Hơn nữa cô còn nói: “Tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi, không có người thân.” Hàn Tại Tuấn và A Mạc nhìn nhau nhưng
không nói gì, cả hai người đều bảo trì trầm mặc. Chân tướng sự thật gì
đó đã không còn quan trọng nữa, bọn họ chỉ cần Bạch Nhan vui vẻ là
được.Bác sĩ nói, trải qua một lần đau khổ lớn, nên bệnh nhân tự động
lựa chọn quên đi…
Mấy tháng sau, Bạch Nhan và Hàn Tại Tuấn kết
hôn. Ngày đó cha Bạch và Bạch Tử Mặc cũng đến. Nhưng mà Bạch Nhan đã
không còn nhận ra bọn họ nữ. Cô cười trong trẻo, gật đầu với bọn họ
giống như với những người khác. Sau hôn lễ, Bạch Nhan và Hàn Tại Tuấn
đến nước Mĩ sống, không lâu sau dưới sự trợ giúp của Hàn Tại Tuấn A Mạc
cũng đến nước Mĩ. Hai người đàn ông nhà họ Bạch cũng hiểu được chính
mình, cuối cùng cái gì cũng không còn, chỉ còn lại cả đời áy náy.
Màn sau cùng, Bạch Tiêu nghèo túng đứng ở đầu phố chờ Bạch Tử Mặc, cuối
cũng nhìn thấy bóng dáng của anh, đuổi theo gọi: “Anh ơi.” Bạch Tử Mặc
hơi dừng lại bước chân, nhàn nhạt nói: “Tôi không phải anh cô…”
Tác giả nói: Cám ơn mọi người đón đọc. Hôm nay tặng kèm một vở kịch nhỏ.
Một ngày nào đó Cố Bảo Bối tâm huyết dâng trào, hét lớn một tiếng: “Hôm nay em nấu cơm.”
Phó Quân Nhan và Cố Tiểu An nhìn nhau, yên lặng không nói gì. Cố Bảo Bối
thấy vậy, phồng má chống hông hét lên: “Hôm nay em nấu cơm.”
Thân thể nho nhỏ của Cố Tiểu An run lên, lắc lắc hai tay nhỏ, toét miệng vội vã gật đầu, chỉ là nụ cười kia cứng nhắc giống như bánh bao nhưng lại
có thể khiến cho bạn học Cố cá nóc kích động, hoàn toàn không chú ý đến
nữa, quay đầu nhìn về phía Phó Quân Nhan chờ đợi. Phó Quân Nhan nhìn cô, dùng tay vuốt lại những sợi tóc rối cho cô, nhắc nhở: “Cẩn thận một
chút.”
Vì vậy, bạn học Cố cá nóc vui vẻ kèm theo cảm xúc mạnh mẽ
chạy vào phòng bếp. Nghe thấy trong phòng bếp truyền ra từng tiếng bùm
bùm,, Tiểu Khải đang nằm trong ổ cũng sợ hãi đến run cả người, oan ức
tủi thân kêu gâu một tiếng. Cố Tiểu An cúi gương mặt nhỏ nhắn, lôi kéo
ống tay áo của Phó Quân Nhan, nhỏ giọng gọi: “Anh rể….. anh rể…..”
Phó Quân Nhan vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé, thở dài một hơi, lấy
điện thoại di động ra phát tin tức. Cuối cùng những âm thanh kinh khủng
cũng dừng lại, bạn học Cố cá nóc mặt đầy vui vẻ bê bốn món ăn đặt lên
bàn. Cô cười đến mức hai mắt đều híp cả lại, nói: “Ăn nào, mọi người mau lại đây ăn cơm.” Nói xong còn ân cần chuyển bát đũa cho mọi người. Phó
Quân Nhan tiếp nhận, sau đó lại chuyển bát đũa của Cố Tiểu An đi, đặt
trước mặt cậu bé nửa bình sữa, chống lại ánh mắt nghi ngờ của Cố cá nóc
nói: “Trước hết em phải trông chừng để nhóc uống hết bình sữa đã.” Sau
đó quay đầu lại âm thâm nháy mắt với An An, ngoài miệng nghiêm túc nói:
“Không thể lãng phí lương thực, biết chưa?” Nói xong lại nhìn Cố cá nóc
cười, đẹp trai gắp một miếng khoai tây xào lên nhai nhai.
“Ăn ngon không?”“Ừm.”
“Vậy ăn nhiều một chút.’
“Ừm.”
“Cố Tiểu An, em nhanh chóng uống hết sữa đi. CHị làm rất nhiều đồ ăn ngon.
Lần trước hai người đều cướp đoạt của nhau, nhưng mà lần này anh rể cũng chưa ăn nhiều đâu. An An, nhanh lên.”
Cố cá nóc nắm chặt nắm
tay nhỏ đưa đi đưa lại trong không trung, mặt mày hớn hở nói. Cố Tiểu An cúi đầu, ôm chặt bình sữa, cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt núm vú cao su.
Leng keng, leng keng. Cố cá nóc vừa muốn hạ đũa thì điện thoại di động
kêu lên, bạn học Cố cá nóc thở hắt ra, buông đũa xuống, tìm điện thoại
di động trong túi sách, nghi ngờ nhìn màn hình nói: “Oa, sao lại là Thư
Sảng.” Sau khi nghe điện thoại, bạn cá nóc nào đó khụt khà khụt khịt,
bày ra vẻ mặt tiếc hận nói: “Thư Sảng muốn em đi ăn cơm với cô ấy, có
một số việc muốn bàn với em. Hôm nay hai người ăn cơm vậy. Thật đáng
tiếc, em đích thân vào bếp…”
“Ừm.” Phó Quân Nhan mặt mày không
chút thay đổi, giống như chưa thoát khỏi sự lôi cuốn của bữa ăn, lại gắp một miếng thịt, ôn nhu nói: “Chú ý an toàn, về sớm chút.” Khi cửa phòng đóng lại, Phó Quân Nhan vẫn bày ra vẻ mặt không thay đổi gắp một miếng
mướp. Cố Tiểu An cuối cùng cũng nhả núm vú cao su ra, gương mặt nhỏ nhắn đau khổ nhăn lại như quả mướp đắng (khổ qua). Cậu nhìn bàn thức ăn như
đang nhìn bàn độc dược, cậu lại nhìn về phía Phó Quân Nhan vẫn đang nhai nhai, lo lắng gọi: “Anh rể.” Phó Quân Nhan cười cười, gắp lên miếng tôm muối hấp thịt cuối cùng, cho vao miệng lúc lâu sau mới thở dài, quay
sang nói với Cố Tiểu An:
“Lần sau không thể để chị em nấu cơm
nữa, ngọt chết mất thôi…….” Nói xong để đũa xuống vỗ vỗ đầu nhỏ của An
An, thong dong đứng dậy mang bốn món ăn đổ vào sọt rác. Cuối cùng nhìn
liếc qua phòng bếp như vừa gặp một con lốc tìm được một chiếc nồi sạch
nấu cho An An một bát mì thịt bằm. Chính anh thì bình tĩnh ung dung uống hai chén nước, bắt đầu rửa bát, cọ nầu, dọn bếp ga. Cố Tiểu An ăn mì
xong, nằm trên người Tiểu Khải, hai tên nhóc đều ngước đầu nhìn chằm
chằm Phó Quân Nhan. Sau đó vì quá nhàm chán cậu cấm lấy điện thoại di
động của Phó Quân Nhan chuyển động qua lại để chơi, không cẩn thận mở
vào phần hộp thư. Tất nhiên cậu nhóc không biết, nhưng nếu có Cố cá nóc ở đây mà đê cô nhìn thấy sẽ biết trên mục đầu tiên, những tin nhắn vừa
gửi đi đều gửi cho Thư Sảng.
Mấy ngày sau, Cố cá nóc lại lần nữa
ẩn thân xuống nước, cô phát hiên một topic hot, nội dung nói về vấn đề
xuống bếp làm hại nhan sắc. Sau khi đọc xong cô vuốt vuốt ngực, vội
vàng chạy đi đắp mặt nạ. Sau đó mấy ngày, bạn học Cố cá nóc lại nhặt
được một quyển tạp chí trên ghế sopha, cô buồn chán lật từng tờ một, một bài văn có tên gọi: “Khói dầu nguy hại với da.” Sau mấy ngày lo lắng,
sau khi suy nghĩ kĩ càng, trên bàn cơm cá nóc vô cùng buồn phiền tiếc
hận nói:
“Phó Quân Nhan, anh làm cơm anh thật ngon. Em ăn cả đời cũng không ngán. Sau này em sẽ không nấu cơm nữa. An An, không cần nhớ
những món ăn chị làm.”
Nói xong lại len lén liếc nhìn túi sách
của mình nghĩ ngày mai khi ra ngoài nhớ đem cuốn tạp chí kia đi vứt bỏ,
trăm ngàn lần không thể để Phó Quân Nhan nhìn thấy được.
Năm mới vui vẻ, hạnh phúc nha.