Đối với một đứa trẻ như An An thì mọi ngóc ngách trong nhà đều là chỗ để cậu nhóc thám hiểm, mỗi dụng cụ trong nhà đều là đồ chơi của cậu nhóc.
Lúc thì Cố Tiểu An tò mò với cặp hồ sơ của Phó Quân Nhan, lúc thì cái
này lúc lại tò mò cái khác, một lần tôi thấy cậu bé cầm con dao gọt hoa
quả lên chơi, khi đó tôi bị dọa sợ gần chết. Tôi vội vàng cướp lại con
dao từ trong tay cậu bé, nhanh chóng cất con dao lên cao, ôm chặt An An
vào lòng tôi mới nói: “An An ngoan nhé, đó không phải đồ chơi đâu, không thể đụng vào được, nếu bị nó cắt vào tay sẽ rất đau đó.” Cậu bé ngây
thơ gật đầu, cả cơ thể nhỏ bé rúc sâu vào lòng tôi, ngay cả nhìn lại một lần cậu cũng không hề nhìn.
Lại qua vài hôm, cậu bé lại mở to
cặp mắt đen láy, trong mắt tràn đầy sự tò mò, cậu cầm con dao gọt hoa
quả lên nhìn đi nhìn lại, giống như đang nghiên cứu một việc gì đó rất
tỉ mỉ. Tôi nhìn thấy vội vàng ngăn cản nhưng không được. Vậy nên chỉ cần khi tôi vừa rời khỏi cậu nhóc đã lo lắng không biết cậu có bị thương
không nữa? Tôi đành đẩy đẩy Phó Quân Nhan nói: “Em nói mãi mà không
được, anh đi xem một chút đi, nhắc nhở bé, không cho phép bé cầm dao
chơi đùa như vậy được.”
Vậy mà thái độ của anh lại rất bình thản, chỉ liếc mắt nhìn con dao được tôi đặt lên một vị trí cao, sau đó anh
cầm lấy dao đặt xuống một vị trí thấp mà An An có thể với tới được. Sau
đó anh lại chậm rãi nói: “Lần sau nếu An An còn chơi dao thì em cũng
đừng ngăn cản nữa, kệ cho cậu nhóc chơi đi.” Tôi ngạc nhiên, tôi muốn
hỏi, vậy nếu An An cắt vào tay thì làm sao bây giờ? Tôi lại thấy trong
mắt anh hiện lên một sự chắc chắn, tôi hơi nhếch môi, cuối cùng cũng
không nói gì cả, ngoan ngoãn đồng ý. Tuy tôi rất tin tưởng anh, tôi biết anh làm gì đều có mục đích, nhưng tôi vẫn nhịn không được nói thầm
trong lòng, Vật nguy hiểm như vậy mà lại để cho một đứa trẻ chơi là sao
cơ chứ? Vẫn tình huống như vậy, mỗi ngày tôi đều nhìn chằm chằm vào An
An, cả trái tim của tôi cũng vì lo lắng mà giống như bị vọt lên tận cổ
họng.
Hôm đó, An An khóc rất to, Tiểu Khải cũng kêu rất buồn bã,
tôi đang phơi quần áo, vội vàng bỏ lại chạy vào trong nhà, tôi thấy cả
cơ thể nhỏ nhắn của Cố Tiểu An nằm trong phòng khách, trên tay có một
vết thương đang chảy máu, con dao gọt hoa quả cũng dính máu đang nằm lăn dưới sàn nhà, cả bộ lông rậm rạp màu trắng của Tiểu Khải cũng bị dính
máu. Phó Quân Nhan đứng một bên, yên lặng nhìn Cố Tiểu An đang nằm khóc
nức nở trên sàn nhà. An An bị đau đến nhắm hết mắt lại, gương mặt nhỏ
nhắn cũng nhăn nhúm lại, cả cơ thể nhỏ bé cũng run lên từng trận. Vừa
khóc nức nở vừa kêu đau không ngừng, cả giọng nói cũng khàn khàn. Tiểu
Khải vây quanh người Phó Quân Nhan, kêu lên mấy tiếng thê thảm mà ẩn
chứa cả sự lo lắng, hai mắt đỏ sậm. Vậy mà Phó Quân Nhan vẫn không có
phản ứng gì cả, anh vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Tôi đau lòng
muốn chết, tôi muốn tiến lên ôm An An vào lòng lại bị Phó Quân Nhan cản
lại. Cánh tay anh ngăn cản trước mặt tôi, lắc lắc đầu với tôi, trong ánh mắt của anh có sự đau lòng, cũng có cả sự không đánh lòng, tôi hiểu,
không làm gì nữa. Cho đến khi An An khóc đến không thở nổi nữa, anh mới
đi lên phía trước, ngồi xổm trước mặt Cố Tiểu An, anh cũng không ôm cậu
bé vào lòng, thậm chí còn không thèm nhìn đến vết thương đang chảy máu
của An An,chỉ dùng giọng nói trầm thấp hỏi: “An An, có đau không?”
Cố Tiểu An gật đầu, cái mũi nhỏ hít hít, trông rất đáng thương. Đưa cánh
tay không bị thương về phía Phó Quân Nhan, cậu bé làm nũng muốn được anh bế. Phó Quân Nhan lại lắc đầu một cái, cũng không đưa tay ôm cậu vào
lòng, cũng không cười cậu bé.
Tôi nóng nảy trong lòng, anh không cho An An cầm máu, nói nhiều điều vô dụng như vậy làm gì cơ chứ?
Tôi lại nghe thấy giọng nói của Phó Quân Nhan, tôi chưa bao giờ thấy giọng
anh nghiêm túc như vậy: “An An, em chơi dao bị đứt tay, bị đau, em đã
nhớ rõ là dao không phải đồ chơi của em chưa?” Cố Tiểu An run lên, hít
hít cái mũi, ngoan ngoãn gật đầu, ngay cả khóc cũng không dám. Lúc này,
sắc mặt của Phó Quân Nhan mới hơi dịu đi một chút, anh vuốt vuốt đầu cậu bé, nói tiếp: “An An, em nhặt con dao dưới đất lên, để lại đúng chỗ em
đã lấy ra, sau đó nhờ chị em băng vết thương lại cho.” Lần này trong
giọng nói của anh có cả dịu dàng và yêu thương.
Cậu nhóc dùng đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía anh, sau đó lại cúi đầu nhìn con dao
rơi trên sàn nhà, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự sợ hãi, cậu bé lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Phó Quân Nhan,, Phó Quân Nhan gật đầu
một cái với cậu bé, vẻ mặt giống như đang động viên cậu nhóc. Cố Tiểu An lại nhìn con dao lần nữa, sau đó nhìn lại cánh tay mập mạp đang bị đau
của mình, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, đầu nhỏ rũ xuống, nhưng vẫn cúi
thân thể nhỏ bé nhặt con dao kia lên, cẩn thận để lại trên bàn nhỏ. Lúc
này cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía Phó Quân Nhan nói: “An An cất xong
rồi ạ.” Âm thanh mềm nhũn.
Phó Quân Nhan vui mừng cười, không hề mất
đi sự dịu dàng ban đầu, nhẹ nhàng nói: “An An thật giỏi! Bây giờ em đến
chỗ chị em đi, để chị băng bó vết thương cho em nhé.” Nghe anh nói như
vậy, tôi giống như bừng tỉnh, vội vàng tiến lên ôm cậu bé vào lòng, vuốt ve lưng cậu giống như an ủi, ôm cậu nhóc về phòng xử lí vết thương.
Đêm hôm đó, tôi đi ra ngoài uống nước lại thấy trong phòng An An có ánh đèn vọng ra. Đẩy cửa đi vào, tôi thấy Phó Quân Nhan đang ngồi cạnh giường,
bên cạnh anh còn có một chậu nước, trên trán An An đang đắp một chiếc
khăn ướt.
“Làm sao vậy? Phát sốt sao?” Tôi vội vàng đi tới, lấy khăn trên trán cậu bé xuống, dùng tay mình thử nhiệt độ.
Phó Quân Nhan vẫn dịu dàng nhìn tôi, hiểu rõ sự lo lắng của tôi lắc đầu an
ủi: “Đừng lo lắng, đã hạ sốt rồi.” Anh kéo tôi đến ngồi bên cạnh, hơi
nhíu mày nói: “Đứa nhỏ bị dọa sợ dễ bị phát sốt, nhưng….. trườm qua thì
không bị làm sao nữa rồi.”
Tôi khẽ cau mày, không chắc chắn lại
sờ cổ tay An An, xác định không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc
này mới đau lòng nhìn về phía Phó Quân Nhan, bây giờ đang là bốn giờ
sáng đấy……….
Vẻ mặt Phó Quân Nhan tràn đầy sự mệt mỏi, trong ánh
mắt có cả nặng nề, giữa lông mày có sự ủ rũ, nhưng đôi mắt vẫn trong
trẻo như cũ.
Tôi nhịn không được hỏi anh: “Phó Quân Nhan cả đêm qua anh không ngủ sao? “ Cứ trông An An như vậy….
Anh ấn ấn thái dương, dịu dàng an ủi tôi:”Không sao đâu.” Trên mặt anh vẫn
không biểu lộ gì cả, ánh mắt tinh tế kia lại nhìn về phía cánh tay bị
thương của An An ở ngoài chăn, đáy mắt cũng không che dấu được sự đau
lòng. Tôi nghe thấy anh nói: “Tiểu Ái, em đừng trách anh nhẫn tâm. Em
nói với An An là bé không được chơi dao, chơi dao sẽ bị thương. Cậu bé
không hề nghe lời, anh biết, khi đó cho dù có nói gì nữa cũng không có
tác dụng gì cả. An An còn quá nhỏ, bé quá tò mò với những điều xung
quanh, dù bé có nghe lời những không chắc chắn rằng bé sẽ nhớ kĩ. Giống
như đứa trẻ nếu không vấp ngã sẽ không thể đứng lên để đi tiếp. Lần này
bé bị đau, chính bản thân bé sẽ tự nhớ kĩ, về sau sẽ không mắc phải
những sai lầm như vậy nữa. Tiểu Ái, chỉ có đau đớn mới khiến con người
ta nhớ khắc sâu………”
Tôi lắc đầu, cầm tay anh, ban đầu là do tôi
không hiểu mọi chuyện, mấp máy môi nói: “Làm sao em có thể trách anh
nhẫn tâm cơ chứ, từ đầu em chỉ là không hiểu sao anh lại làm như vậy mà
thôi. Phó Quân Nhan, hóa ra, so với em thì anh còn yêu An An hơn
nhiều….” Không nỡ để bé bị thương, rõ ràng đau lòng muốn chết nhưng mà
lại cố gắng chịu đựng, nhìn cậu bé bước từng bước, vấp ngã, lại tự mình
đứng lên. Đó mới chính là yêu….