Đến lượt Tiếu Ân Phan lên tiếng, cô ấy vẫn dùng một ánh mắt có nhiều
thâm ý nhìn tôi, nhưng lại vẫn dùng giọng điệu như không quen biết nói
chuyện với tôi: “Cố Bảo Bối, cô chọn bài hát này rất hay, rất đi vào
lòng người, nhưng bài hát này lại không phù hợp làm nhạc nền để múa trên băng, ca khúc này quá êm đềm, không có những giai điệu lên xuống, chọn
bài này để múa thì rất khó có thể xuất sắc được. Nếu như chỉ đánh giá về điệu múa thì nó cũng không tệ lắm. Nhìn qua có thể biết được cô đã từng học múa đúng không?”
Tôi gật đầu, mở to đôi mắt vô tội trả lời:
“Đúng vậy, khi còn nhỏ tôi có học qua mấy năm.” Nói xong, tôi đưa tay
lên vuốt vuốt mấy sợi tóc mai, mỉm cười với cô ấy. Nha đầu thối, biết
rồi còn cố hỏi…..
Cô ấy gật đầu, đưa tay vuốt mấy sợi tóc rơi xuống trán, cười cười gật đầu với tôi.
Vũ điệu của tôi không thể tính là một điệu múa trên băng được, ba vị giám
khảo khi chấm điểm cũng cho tôi số điểm thấp nhất. Tôi le lưỡi một cái,
dùng ánh mắt vô tội nhìn về phía chị Vạn Thanh và Phương Tình đang ngồi ở hàng ghế khán giả. Hai người, một người dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn
tôi, một người lại dùng vẻ mặt tràn đầy chờ đợi, mà tôi đã sớm biết được sẽ có kết quả như vậy rồi. Cố Tiểu An ngồi trong lòng Phương Tình lại
vui mừng ồn ào, trong mắt cậu nhóc kia tôi vẫn luôn là người tuyệt với
nhất. Thấy giám khảo đánh giá điểm còn vui mừng khua tay múa chân, toét
miệng cười ngây ngô.
Sau khi biểu diễn xong tôi ngồi an vị ở một
bên khán đài. Mọi người đang tập chung nhìn Thư Sảng biểu diễn, cô ấy
không mặc váy múa mà chọn cho mình bộ trang phục trung tính giống kiểu
của nam. Ca khúc của cô ấy là một ca khúc mạnh mẽ, nhiều đoạn cao trào,
trong trận so tài này cô ấy dùng những động tác thuần thục, vận dụng
cách nhảy của Axel, một chân cách mặt đất, hai tay mở rộng, cả cơ thể
nhảy lên phía trước, trong không trung hai tay tạo thành hình chữ thập,
xoay tròn hai vòng trong không trung sau đó mới nhẹ nhàng đạp xuống đất, cơ thể cũng ổn định rất nhanh. Cố Tiểu An miệng mở thành hình chữ o,
nước miếng cũng bị rơi cả ra ngoài, kêu to: “Oa, Oa! Anh bay lên rồi
kìa.” Tôi xấu hổ quay đầu đi chỗ khác…..
Tổ tiết mục đều mời
những tuyển thủ chuyên nghiệp quốc gia đến hợp tác, và cũng là năm nam
và năm nữ. Thư Sảng lên đài chọn người hợp tác đầu tiên. Cố Tiểu An ngửa đầu hỏi tôi: “Anh muốn làm gì vậy chị?” Tôi kiên nhẫn giải thích cho
cậu nhóc, mỗi thí sinh dự thi đều phải chọn cho mình một người khác phái để cùng nhau dự thi.
Cậu nhóc cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lại lôi kéo tay tôi nói: “Chị ơi anh ấy đi nhầm bên rồi.” Tôi vừa nhìn
lên thấy Thư Sảng đang đứng trước một nam tuyển thủ trông rất cường
tráng mời anh ta cùng hợp tác, mái tóc ngắn của cô ấy tung bay, mặt mày
đều mang theo ý cười, thật sự là từ đẹp trai dùng để hình dung cho cô ấy còn thích hợp hơn nhiều. Tôi cúi đầu nhìn An An mang một vẻ mặt xoắn
xuýt, trong lòng âm thầm gật đầu, cũng nhỏ giọng nói thầm: “Đúng vậy, cô ấy đi nhầm rồi…..” Anh Thư Sảng nha….. hiệu quả thị giác như vậy khiến
cho người ta làm sao có thể chịu nổi cơ chứ…..
Tự nhiên, vị nam
tuyển thủ cuối cùng sẽ hợp tác với tôi, anh ta tên là Mạnh Đông Nhạc,
đầu anh ta cao hơn tôi một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng. Làn da
trắng trẻo, gương mặt tròn tròn có chút giống với mặt trẻ sơ sinh. Lịch
sự hướng nội, không thích nói chuyện, là một thành viên trong đội tuyển
quốc gia vừa mới đi lính về. Tôi gật đầu với anh ấy, có cảm giác vô cùng xấu hổ với anh ấy, một hạt giống trong đội tuyển quốc gia, vậy mà gặp
phải tôi thì cũng chỉ có thể bỏ đi mà thôi….. Tiết mục thi đấu trong
vòng sau chúng tôi cũng hẹn nhau thời gian cùng luyện tập và bàn bạc
chọn ca khúc, hơn nữa, Phương Tình và anh ta có trao đổi số điện thoại
để về sau có thể thuận tiện liên lạc hơn.
Sau đó tôi tiếp nhận Cố Tiểu An trong tay chị Vạn Thanh, nói tạm biệt với hai người, rồi trực
tiếp đi tới phòng hóa trang. Trước đây khi tôi và Tiếu Ân Phan cùng biểu biểu diễn đã bí mật hẹn ước với nhau, dùng khẩu lệnh là vuốt tóc mai,
có nghĩa là tới phòng hóa trang gặp mặt. Quả nhiên, tôi gặp Tiếu Ân Phan trong phòng hóa trang, cô ấy thấy tôi đang ôm Cố Tiểu An, thì hơi hơi
nhíu mày sau đó mới bắt chéo hai chân, tựa người vào chiếc bàn, khoanh
hai tay trước ngực, chân hơi đung đưa nói: “Tớ mới vừa về nước đã đến tổ tiết mục, thấy tên của các tuyển thủ dự thi đã nghĩ ngay liệu có phải
nha đầu cậu không, vậy mà là cậu. Cậu không ở nhà làm tốt vai thiên kim
đại tiểu thư của cậu mà lại chạy tới làm một nghệ sĩ rồi hả? Chú Mạc sao lại có thể bỏ được để cho cậu ra đây chịu khổ thế này?”“Cậu nói mà? Có
chuyện gì mà cha tớ không nghe theo tớ đâu?” Sau đó tôi lại dùng ánh mắt nhìn đi nhìn lại dáng ngồi của cô ấy, nói tiếp: “Tớ còn tưởng cậu đã
thu lại tính tình rồi cơ. Ngồi trên đài thì lịch sự ra dáng vậy mà vừa
mới xuống đài liền hiện nguyên hình rồi à? Tiếu Ân Phan à, cậu xuất
ngoại nhiều năm như vậy mà tính tình vẫn không có chút thay đổi nào sao? Xem ra cô giáo vẫn là hết cách với cậu đúng không?” Tôi cười với cô ấy, ôm An An ngồi xuống một cái ghế gần đấy.
Cô ấy trừng tôi một cái, miễn cưỡng chỉ hướng về phía Cố Tiểu An: “Con riêng? Cậu sinh ra với ai vậy hả?”
Tôi hít vào một hơi, tức giận lườm cô ấy: “Cậu đang nghĩ lung tung cái gì
vậy hả?” Cúi đầu chọc chọc vào Cố Tiểu An đang chúi trong lòng tôi, cậu
nhóc mở to đôi mắt đen láy chớp chớp, thấy An An nhìn sang tôi nói: “An
An đây là bạn tốt của chị đấy….”
Cố Tiểu An hơi chu chu cái miệng nhỏ, dùng ánh mắt như đang đánh giá cô ấy, yếu ớt chào: “Em chào chị ạ.”
Tiếu Ân Phan cứng ngắc ngật gật đầu, dưới ánh mắt hung ác của tôi mới miễn
cưỡng bỏ gương mặt cứng ngắc xuống, nhỏ giọng nói với tôi: “Cậu quên là
tớ không thích trẻ con à?” Còn chưa dứt lời, lại kinh ngạc mở to mắt
hỏi: “Chú Mạc không tuân thủ lời hứa rồi à? Đổi tính rồi à?”
“Cậu nghĩ cũng hay thật đấy? Cậu cảm thấy có khả năng đấy sao?” Tôi lườm cô
ấy một cái, quay đầu đi, chẳng muốn để ý đến cô ấy nữa.
Tiếu Ân
Phan là một nhà vũ đạo, nhìn thế nào cũng thấy là được kế thừa vẻ đẹp
của mẹ cô ấy, một dáng vẻ dịu dàng thục nữ. Nhưng trên thực tế, những
thứ này chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài mà thôi. Có thể là vì cô giáo mạnh mẽ giáo dục dịu dàng thục nữ, có lẽ là xuất phát từ áp lực lâu
dài, hoặc cũng có thể là vì khi cô ấy còn bé cha cô ấy đã bỏ hai mẹ con
lại mà đi, rời nhà ra đi để lại sự oán hận trong lòng cô ấy. Cô ấy lớn
dần lên trong một danh tiếng và sự phản nghịch của thiếu nữ. So với
những biểu hiện bên ngoài, sau lưng cho dù xảy ra chuyện gì cô ấy cũng
làm ngược lại với những tính chất thục nữ mà cô giáo tôi đã dạy. Giống
như hiện tại, bạn giải thích thế nào khi một thục nữ lại để chân như
vậy, dáng đứng như vậy, hơn nữa còn không ngừng đung đưa hai chân……
Nhưng thật ra, cô ấy không nói ra miệng nhưng trong lòng lại rất thương
mẹ mình, ngoài mặt lại tỏ vẻ không quan tâm không để ý. Nhưng đối với
những người quen thuộc cô ấy như tôi mà nói, cô ấy trước sau có sự tương phản như vậy chẳng qua là đơn thuần vì chịu tội mà thôi…..
Cố
Tiểu An thẳng tắp quan sát Tiếu Ân Phan rất lâu, cuối cùng nhịn không
được sự hiếu kì trong lòng, những ngón tay mập mạp múp míp xoắn vào
nhau, ngước đôi mắt to tròn ngây thơ hỏi cô ấy: “Chị ơi, chân chị bị đau sao ạ?” Tôi vội vàng che miệng cậu nhóc lại, rồi lại nhìn phản ứng của
Tiếu Ân Phan, tránh không khỏi được đứa trẻ hiếu động thắc mắc……. Cố
Tiểu An nhìn tôi một chút rồi lại nhìn Tiếu Ân Phan, tự mình che miệng
nhỏ lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi không động đậy.