Chủ nhật cha gọi tôi về nhà ăn cơm, hôm nay cha tôi tự mình xuống bếp
làm mì ý cho chúng tôi ăn, Cố Tiểu An với hai má phúng phính tỏ ra rất
thỏa mãn, nhưng mà hôm nay cậu nhóc kia rất khác thường, khi thấy tôi
vào cửa cũng không nhào vào lòng tôi ôm ấp tôi như bình thường, mà lại
ngồi im lặng ôm Tiểu Khải ru rú trong một góc ghế sofa, đôi mắt đen láy
vụng trộm liếc nhìn tôi, vẻ mặt đáng thương.
Tôi vẫy vẫy tay với cậu nhóc, nói: “An An, lại đây cho chị ôm một tí nào.”
Cậu bé đang uống một bình sữa còn một nửa, trên miệng vẫn dính sữa, gương
mặt mềm mại nhỏ nhắn vụng trộm nhìn tôi, đem bình sữa giấu ra phía sau
người, giống như tiểu tặc (đứa trẻ nghịch ngợm) cúi đầu xuống tự chơi
đùa với ngón tay của chính mình.
Tôi nhìn cậu nhóc cảm thấy buồn
cười, đi qua, véo véo gương mặt mềm mại của bé. Vậy mà cậu nhóc lại run
lên, lặng lẽ nhìn lên xem xét tôi một lúc lâu, sau đó mới đáng thương
tội nghiệp nhìn tôi hỏi: “Chị sẽ không đánh An An đâu đúng không?”
Tôi nhíu mày, hỏi lại cậu nhóc: “Vì sao chị phải đánh An An?”
“An An …. Làm sai một việc, chị sẽ không đánh An An đâu đúng không?” cậu
nhóc mở to hai mắt, nhìn tôi bằng vẻ mặt mong đợi, cả gương mặt như ngây thơ đáng yêu vô cùng.
“Chị sẽ không đánh An An.” Tôi cười, không biết cậu nhóc này lại phá hủy cái gì rồi đây? Nhìn cậu nhóc không ngừng xê dịch mông ra chỗ khác, cả cơ thể nhỏ nhắn cố gắng che đi nửa bình
sữa đang dấu kia đi, tôi híp mắt, sờ sờ vành tai cậu nhóc, tiếp tục nói: “Chị sẽ phạt An An đứng góc tường, sau đó sẽ lấy lại bình sữa của An
An.”
Cậu nhóc kia nghe xong miệng méo xệch đi, không chút nào che dấu nữa, cánh tay ngắn nhanh chóng ôm bình sữa vào trong ngực bảo vệ,
cả cơ thể nhỏ nhắn lặp tức ngã vào người Tiểu Khải cọ cọ như đang tìm sự an ủi, hai má phồng nên trông rất đáng yêu. Tiểu Khải vẫy vẫy đuôi, con mắt đen láy nhìn về phía tôi, trong ánh mắt kia thể hiện rõ sự khinh bỉ và ghét bỏ….
Trên bàn cơm tôi hỏi cha tôi: “Cha ơi, có phải Cố Tiểu An lại gây họa rồi phải không cha?”
Tôi không hỏi đến thì không sao, tôi vừa mới mở miệng cha tôi lập tức buông dĩa ăn trong tay ra, nghiêm túc mở miệng, nhướng mày nói: “Không có, Cố Tiểu An còn ngoan hơn con nhiều.” Nói xong cha tôi còn nâng mắt nhìn
tôi, gõ gõ mặt bàn nói: “Cố Bảo Bối, con đừng bắt nạt trẻ con, con đã
nhớ ra rằng bản thân mình đã làm ra chuyện xấu gì hay chưa?”
“Con làm sao có thể như thế nha? Cha. Cha phải làm chứng cho con chứ, sao
lại có thể đổ oan cho con như vậy được cơ chứ?” Tôi làm nũng nói, sao
lại nói là tôi bắt nạt trẻ con cơ chứ, thật là oan uổng quá đi thôi.
Cha tôi không thèm cho tôi một chút mặt mũi nào cả, khinh bỉ nhìn tôi một
cái, nghiêm mặt đứng dậy đi về phía thư phòng. Trong miệng còn nói: “Nha đầu thối, con đợi đấy cho cha…..”
Cả người tôi run lên, quay đầu căm tức nhìn về phía chiếc ghế nhỏ bên cạnh tôi, trên đó Cố Tiểu An
đang ăn không ngừng, cậu nhóc thấy ánh mắt hung ác của tôi, cánh tay
nhỏ, bắp chân nhỏ không hề động đậy nữa, thịt băm dính trên chóp mũi, vẻ mặt ngây thơ nhìn tôi, sau đó giống như vẻ mặt của nàng dâu nhỏ phải
chịu oan uổng, miệng lẩm bẩm nói: “An An sẽ đi đứng góc tường….” tôi đổ
mồ hôi hột, nghĩ thầm, đứa bé đi đứng thẳng! Đứa bé đi đứng thẳng! Cố
Tiểu An là cậu nhóc thối, chẳng nhẽ cậu nhóc này đi mật báo chuyện mới
tuần trước tôi làm vỡ khối ngọc bích cha tôi giấu trong tủ kia hay
sao……….. Oa hu hu ………… Nếu đúng như vậy thì tôi thảm rồi………………………….
Kết quả khi cha tôi từ thư phòng đi ra không phải mang theo vật mà tôi có
tật giật mình giấu ở góc tủ-khối ngọc bích bị hỏng. Mà lại cầm ra hai
quyển tạp chí, tôi nhìn qua, nhưng không phát hiện được một chút manh
mối nào cả.
Cha tôi hừ hừ hai tiếng, lấy một quyển tạp chí phía dưới
ra. Cầm trong tay quơ quơ về phía tôi trước mặt tôi, trực tiếp ném trước mặt tôi. Cha tôi hướng về phía bìa quyển tạp chí chép miệng mấy cái,
đầu ngón tay nặng nề đâm xuống hỏi: “Cố Bảo Bối, con giải thích rõ ràng
cho cha. Tại sao Cố Tiểu An lại gọi người này là anh rể?”
Anh
rể. Tôi đơ. Chậm chạp cúi đầu nhìn trên bàn là tạp chí Time Magazine kì mới nhất, trên bìa tạp chí là một quang cảnh không phải là thành thị.
Những ngôi nhà bị phá hoại, đường dây điện bị cắt đứt, cách đó không xa
là những bom lửa súng đạn, những con người ở đây với những gương mặt sợ
hãi, toàn bộ tấm hình tràn đầy những tuyệt vọng, bi thương, hoàn toàn là một cảnh tượng về ngày tận thế. Cũng chính giữa bầy trời đầy bom đạn
như vậy, Phó Quân Nhan đang đứng tại đó, anh mặc một bộ quần áo cũ rách
không thể nhìn ra hình dạng ban đầu của nó, cả gương mặt tràn đầy bụi
bẩn, cánh tay thon dài cầm lấy chiếc mũ lính đã bị đánh đến biến hình,
hơn nữa trên chiếc mũ còn cả vết máu. Cứ như vậy nổi bật đứng giữa một
không gian hoang vu tuyệt vọng, trong đáy mắt của anh là một mảnh trong vắt nhưng cũng tràn đầy sự không chịu khuất phục, ánh mắt thâm sâu
hướng về nơi xa, yên lặng đến không có sức sống như vậy, mà khi nhìn
trên người anh lại khiến cho người ta nhìn thấy sự hi vọng vì khi nhìn
anh giống như một người không hề bị vướng bận bất cứ việc gì.
Tôi không tự chủ được vươn tay lên muốn vuốt ve hình người quen thuộc trên
mặt tạp chí kia. Cha tôi lại mạnh mẽ ho khan vài tiếng, nhưng lại thấy
vẫn chưa đủ tác dụng nên lại gõ gõ vài cái lên mặt bàn.
Tôi không tình nguyện rụt cái tay không kiềm chế được về, tôi nhìn về phía cha
tôi với dáng vẻ lấy lòng nói: “Cha, anh ấy không phải gọi là người này,
anh ấy tên là Phó Quân Nhan.”
Cha tôi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía cuốn tạp chí Time Magazine, hừ lạnh một tiếng nói: “Cha biết rõ.”
“Hắc hắc.” Tôi nở một nụ cười nịnh nọt nhìn về phía cha tôi, cha tôi mở trừng trừng hai mắt nhìn tôi.
Cha tôi lắc đầu một cái, cuối cùng nắm lấy cuốn tạp chí gõ vào đầu tôi, vẻ
mặt khinh bỉ nói: “Con thật là chẳng có tí tiền đồ nào cả. Tại sao cha
lại nuôi ra một đứa con gái như con cơ chứ? Không phải con cũng là một
minh tinh hay sao? Không phải con cũng là Cố Bảo Bối đệ nhất thiên hạ
hay sao? Nhìn dáng vẻ của con kìa. Nhớ năm đó cha bình tĩnh hơn con
nhiều. Còn có. Có phải con cứng cánh rồi đúng không? Con và anh ta mới
biết nhau mấy ngày mà đã dám ở chung nhà rồi hả? Nhìn thấy dáng vẻ đẹp
trai của anh ta nên con bị ngốc rồi đúng không? Sao con không tự soi
gương nhìn lại mình đi? Con gái của cha cũng đâu có chỗ nào kém đâu cơ
chứ? Cố Bảo Bối a! Cha, có bao giờ bị mê hoặc bởi sắc đẹp đâu cơ chứ.”
Câu nói sau cùng cha tôi nặng nề thở dài nói.
Đẹp trai…… tôi cười hì hì, nhịn không được lại che miệng cười to. Bị sắc đẹp của Phó Quân
Nhan mê hoặc……. Phó Quân Nhan đẹp trai………. Thì ra cha tôi cũng đồng ý là Phó Quân Nhan đẹp trai……
Cha thấy tôi cười cười thì càng tức
giận hơn, vỗ vỗ xuống bàn, tức giận nói: “Cười, con còn cười được nữa
hả.” Cuối cùng giống như không biết làm sao thở dài, vỗ ngực mình nói:
“Cũng không phải chuyện gì to tác, nếu như đã đàm phán không thành rồi,
con cho anh ta ít tiền rồi đuổi đi đi……” Cha tôi từ trước đến giờ luôn
là một người không sợ trời không sợ đất, nhưng cha vừa lên tiếng khiến
tôi không nhìn được run lên một cái.
Tôi im lặng, mở miệng nói:
“Cha, con là con gái a. Là con gái đấy.” làm sao lại có một người cha
bảo con gái mình đi bao nuôi một người đàn ông cơ chứ…. Lại còn đuổi
đi…… Phó Quân Nhan ….. tổn thọ nha…. Cho dù tôi có cái lá gan làm như
vậy thì chỉ sợ ngày hôm sau tôi sẽ bị fan của công tử Quân Nhan trực
tiếp đả đảo, vĩnh viễn không thể đứng dậy được….. hơn nữa chắc là Phó
Quân Nhan cũng sẽ khiến cho tôi vĩnh viễn không dậy nổi….. trời ạ, tôi
đang nghĩ đi đâu vậy….
“Con gái thì làm sao? Con gái của Tiếu Mạc Tiếu tôi, muốn làm gì thì làm cái đó. Trời có sập thì có cha gánh cho
con.” Cha tôi bắt chéo hai chân nhẹ nhàng nói.
“Vâng, cha, người sẽ nuôi con đến khi biến thành một cục xương già hay sao…”
Cha tôi nhìn tôi một cái, gật đầu đồng ý: “Cũng được.”
Sau đó cha tôi hắng giọng hỏi tôi: “Con làm thật?” Lần này giọng nói của cha tôi rất nghiêm túc.