Xin Chào Tình Yêu

Chương 64: Chương 64: Chương 42




Khác những diễn viên khác, tôi đi đến trước mặt đạo diễn Hoài An cúi người chào và tự giới thiệu bản thân: “Chào đạo diễn, cháu là Cố Bảo Bối, năm nay mười chín tuổi, hi vọng có thể hợp tác cùng đạo diễn.”

Đạo diễn Hoài An cũng chỉ gật đầu một cái, quay đầu nhìn Phó Quân Nhan lại nhìn về phía tôi, chỉ chỉ vào ống trúc trước mặt, nói: “Cháu rút đề đi.” Tôi gật đầu, không chút nào do dự rút một tờ đề. Cũng giống như những người trước, sau khi rút xong tôi đưa ngay cho đạo diễn Hoài An. Ông mở tờ giấy ra liếc nhìn một cái, sau đó khép lại, nhưng không bắt đầu trực tiếp đọc đề. Mà lại quay đầu nhìn về phía Phó Quân Nhan, đưa đầu ngón tay đẩy mắt kính trên mũi lên, nói: “Quân Nhan, phối hợp diễn một chút chứ?”

Phó Quân Nhan cũng không nhìn đề mục, thú vị nhìn tôi một cái, nhàn nhạt gật đầu. Tôi ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng đang có rất nhiều suy nghĩ. Cái có một âm thanh hết sức xấu xa bẩn thỉu nhô ra, không phải là đóng cảnh giường chiếu chứ……..

Đi vài bước, đứng nói một câu đầu óc tôi mới từ từ phát hiện ra, không thể tin được, bây giờ tôi mới bắt đầu tỉnh táo lại. Ai cũng không thể tưởng tượng nổi, người ngồi trên ghế giám khảo kia, vẻ mặt không đổi sắc nhưng cũng làm cho bao nhiêu người phụ nữ bị mê hoặc, người đàn ông khiến cho lòng tôi thấy hạnh phúc, lại thấy lo lắng. Tôi thấy rất rối rắm, lần sau khi anh đi xa nhà, không biết khi trở lại sẽ nhô ra từ chỗ nào nữa đây……….

Tôi đang suy nghĩ lung tung, sau lưng lại truyền đến một giọng nữ mảnh mai: “Tiểu Ái chưa chuẩn bị xong lời diễn, đạo diễn, ông xem có thể để tôi vào diễn với Phó Quân Nhan trước không?” Tôi quay đầu, thấy Quý Khiết Nhi đã tiến đến, giống như rất quen thuộc với tôi vậy, nhẹ nhàng đứng bên cạnh tôi, cười thản nhiên với tôi.

Tôi im lặng nhìn trời, tôi có nói cái gì là bản thân chưa chuẩn bị xong hả? Tôi và chị quen thân lắm sao? Người phụ nữ này thật là biết tận dụng mọi thứ đó.

Hoài An hơi nhíu mày nhìn cô ta, vẻ mặt giống như đang chơi đùa, vỗ tay cười nói: “Vậy thì tốt, hôm nay mời nhiều người tới, hai người các bạn đều là những người có kinh nghiệm, một người lại là ảnh hậu Kim Long (Tiểu Ái đó, không phải ai ai mặt dầy kia đâu.) hơn nữa hai người cũng đều từng hợp tác với Quân Nhan rồi, vậy các bạn và Quân Nhan cùng nhau thoải mái diễn thử đi, để cho mọi người cùng học tập một chút.” Thực sự là tâng bốc hơi quá rồi…. trong lòng tôi cảm thấy thật phí hoài, lại thấy Hoài An quay đầu sang nhìn Phó Quân Nhan nhún nhún vai, giống như thăm dò gọi tên anh: “Quân Nhan.”

Phó Quân Nhan mặt không đổi sắc, cũng không bày ra thái độ gì cả, chỉ thản nhiên hỏi lại: “Đề bài là gì?”

“Tỏ tình.” Đạo diễn Hoài An nói xong còn giống như rất vui vẻ híp híp mi mắt.

!!!!!!!!!!

Tôi cứng cả người nhìn về phía đạo diễn Hoài An, tôi thấy trong mắt ông sau lớp kính cận có cả sự nghịch ngợm. Trên trán tôi chảy xuống mấy đường hắc tuyến, không tự chủ nhìn xuống tay mình, vận may của tôi sao lại thối như vậy cơ chứ? Sau đó tôi lại buồn bực nghĩ, tại sao vừa rôi tôi không dùng súng nước bắn lại người kia cơ chứ?

Tôi vừa ngẩng đầu lên thấy trên mặt Quý Khiết Nhi thoáng qua vẻ vui mừng, cô ta bỗng nhiên quay người lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Phó Quân Nhan, ánh mắt đắm đuối đưa tình như vậy khiến cho tôi sau khi nhìn thấy muốn quất cho cô ta mấy cái. Tôi không khỏi nhớ tới câu nói lúc đầu của cô ta, cái gì mà còn nhiều thời gian cơ chứ, tôi muốn ngay bây giờ cho cô ta biết rằng cô ta không hề có chút thời gian nào cả…………….. Dám dùng mắt phóng điện với người đàn ông của tôi ngay trước mặt tôi nữa chứ…………

Tôi vụng trộm liếc mắt nhìn Phó Quân Nhan, lúc này anh đang cúi đầu nhận lấy tập giấy mà đạo diễn Hoài An đưa cho, giống như không nhìn thấy gương mặt nhiệt tình của Quý Khiết Nhi.

Phó Quân Nhan có thể là cố ý, cũng có thể là vô tình coi thường thái độ của Quý Khiết Nhi, nhưng lại khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi cũng giống như tất cả phái nữ, chỉ cần có người muốn dành người đàn ông của mình, thì lập tức trong lòng sẽ nổi lên ý chí đấu tranh giống như gà mẹ vậy, quyết tâm bảo vệ đồ vật thuộc về mình. Nhưng mà, tôi càng nhìn Quý Khiết Nhi cười như vậy tôi càng thấy không vừa mắt, trong lòng cá nóc tôi đây đang cảm thấy rất khó chịu, hậu quả vô cùng nghiêm trọng đó nha.

Tôi híp híp mắt, nhớ đến kiếp trước khi Quý Khiết Nhi đi tuyển vai thường xuyên dùng một thủ đoạn nhỏ, chỉ có một chữ, khóc. Trong lòng tôi nghĩ ra vô số cách nghĩ xấu xa,dieeenddaaaaaan leeeequyyyyddoon, he he, quyết định một cái. Tôi giương mắt lên, cười thân thiết một cái, vui vẻ mở miệng: “Tốt lắm, làm phiền chị Khiết Nhi rồi. Nếu chị Khiết Nhi đã muốn thay em giải vây, vậy thì xin mời chị thể hiện trước thôi.”

Phó Quân Nhan lúc này mới để tập giấy xuống, nhìn tôi, ánh mắt trong suốt nhìn tôi một cái, ở đáy mắt giống như thấu hiểu lại có cả sự cưng chiều. Anh ngồi tại chỗ không động, chỉ nói: “Bắt đầu đi.”Quý Khiết Nhi nhi ngẩn người, nhưng cũng rất nhanh lại có thể nhập vai, cô ta tiến lên vài bước, yên lặng cúi đầu, sau đó trong ánh mắt sâu kín, đáy mắt chứa đầy nước, có vẻ như rất đáng thương. Cô ta vừa tiến lên đã đòi đánh chiêu bài ngọc nữ, nước mắt nhu nhược là nghề của cô ta rồi, tự nhiên không thể khinh thường được. Sau đó chỉ thấy cô ta cẩn thận tiến lên vài bước, tràn đầy thận trọng nhìn về phía Phó Quân Nhan, đáy mắt kia đắm đuối đưa tình, lại thêm nước mắt càng làm nổi bật thương cảm, cô ta nói trong giọng nức nở: “Em, em ….. em yêu anh.”

Theo góc độ chuyên nghiệp mà nói, diễn như vậy cũng không sai. Nhưng theo góc độ cá nhân mà nói, lửa trong lòng Cố Bảo Bối đang cháy bừng bừng.

Phó Quân Nhan yên tĩnh nghe, cúi nửa gương mặt, tiếng nói của Quý Khiết Nhi vừa dừng lại, anh mới chậm rãi nhìn lên, im lặng không nói gì nhìn về hướng Quý Khiết Nhi, trong đáy mắt có sự tìm tòi nghiên cứu, chậm rãi, ngay tại lúc Quý Khiết Nhi muốn nói tiếp, anh đột nhiên mở miệng, nhợt nhạt giống như nước trong dòng suối bị lạnh đến đóng băng, lạnh lạnh lùng lùng, anh hỏi: “Là sao?”

Không đau lòng, không trả lời, chỉ là nhàn nhạt, lạnh lẽo phun ra hai chữ: “Phải không?”

Trong phòng họp, giây phút này giống như mọi người đều hít thở không thông. Mọi người đều nhìn về phía con người mới vừa rồi vẫn còn ấm áp như ánh mắt trời, mà bây giờ đã lạnh lẽo như băng tuyết.

Được rồi, Phó Quân Nhan biểu hiện đạt 100%, tôi muốn mang theo tính gà mẹ trong lòng ra sân.

Tôi nhìn về phía đạo diễn Hoài An gật đầu một cái, liền gẩy gẩy ngón tay, mang theo sự cợt nhả, thổi thổi móng tay, từng bước một chậm rãi tiến lên, giống như lơ đãng nhìn về phía Phó Quân Nhan, lại quay đầu nhìn vào gương mặt Quý Khiết Nhi với một đôi mắt to đang khóc đến vô cùng đáng thương. Tôi quan sát cô ta vài vòng từ trên xuống dưới, lúc này mới đưa một ngón tay ra chọc chọc vào bả vai của cô ta, liếc mắt một cái hừ lạnh nói: “Sao còn chưa cút đi?”

Quý Khiết Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi,diênnn,đân,,,leee...quyyyy, đoonn, lại nhìn về phía Phó Quân Nhan với anh mắt muốn khóc, nhỏ giọng gọi: “Anh Quân Nhan …”

Tôi xoay trong mắt, quay đầu lườm Phó Quân Nhan, anh rất phối hợp mà diễn giống như cả người bị chấn động một cái, làm ra vẻ mặt sợ hãi. Tôi cảm thấy buồn cười, anh phản ứng nhanh thật đấy. Nhưng tôi vẫn nâng khóe môi lên, cười lạnh quay người lại, đứng ngăn cản trước mặt Quý Khiết Nhi, thổi một hơi vào mặt cô ta, lạnh giọng nói: “Anh Quân Nhan là để cho cô gọi hay sao?” Nói xong híp mắt mặt, ngoắc ngoắc tay về phía cô ấy. Quý Khiết Nhi cũng không động đậy, đáy mắt có sự tức giận vụt qua, rất nhanh lại trở lại vẻ mặt cô gái yếu đuối yểu điệu nên có.

Đã rách mặt nạ rồi sao? Tôi nhẹ cười, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng nhìn cô ta, ghé người vào gần cô ta, nhỏ giọng lạnh lùng chế nhạo: “Tôi thấy cô hình như là khó chịu rồi hay sao ấy. Cô nói xem, nếu tất cả mọi người đều biết, ngọc nữ của làng giải trí ba lần bẩy lượt nửa đêm đến gõ cửa phòng Phó Quân Nhan thì sẽ thế nào đây? Ngọc nữ.” Nói xong tôi lùi lại mấy bước, mấy ngón tay che miệng lại, không khách khí cười mấy tiếng, dáng vẻ muốn bao nhiêu hư hỏng có bấy nhiêu hư hỏng.

“Cô………..” Quý Khiết Nhi hiển nhiên không nghĩ tới tôi lại nói thẳng ra như vậy, trừng lớn hai mắt có phần không dám tin, cánh tay run rẩy chỉ vào mặt tôi. Lại giống như nhớ ra đang thi diễn, lại run run rẩy rẩy phát run khóc lên.

Tôi méo mặt cực kì vô tội nhìn về phía cô ta, hạ hai tay xuống, thu hồi lại vẻ mặt bất cần, nhếch môi nói: “Quý Khiết Nhi, có người nào từng nói với cô không? Muốn trộm tình cảm cũng phải chọn đối tượng mà làm? Trên đời này có những người đàn ông trêu chọc không được và cũng không được trêu chọc đâu.” Nói xong tôi lại chỉ vào Phó Quân Nhan đang đứng đó thản nhiên với vẻ mặt dung túng cho tôi làm bậy: “Đặc biệt là người này nhà tôi, cô càng không thể trêu vào.”

Nói xong tôi lùi lại cạnh bàn, cầm một từ giấy đã xóa đề, cầm trong tay xé liên tục, nghiêng đầu, ngây thơ nháy nháy mắt với Quý Khiết Nhi nói: “Nha, tôi là một người lòng dạ rất hẹp hòi, khẳng định sẽ xé cô đến cặn bã cũng không còn.” Rất nhanh, tôi vẫn tập chung nhìn cô ta nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, giống như một đứa trẻ ham chơi mải mê xé tờ giấy không thích, xé lấy xé để. Giương môi cười một tiếng, khẽ vung tay lên, lập tức những mảnh vụn bay lên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Diễn viên sợ nhất chính là phản úng chậm, không kịp thời diễn tiếp, nhìn Quý Khiết Nhi vẫn đang trong trạng thái sững sờ, tôi bĩu bĩu môi, trong lòng vô cùng khinh thường.

Lúc này mới xoay người nhìn về phía Phó Quân Nhan, anh giống như luôn yên lặng chăm chú nhìn tôi, thấy tôi quệt miệng quay đầu nhìn anh, anh cũng bất động không nói chuyện. Anh rất nhập vai gãi gãi đầu, đứng lên, đôi tay tùy ý đút trong túi quần, giống như do dự mấy giây, sau đó mới đi ra khỏi bàn, khẽ cúi đầu, cười lấy lòng với tôi cho xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.