Ban đêm tôi thấy khát nước, tự mình cầm cái ly xuống bếp rót nước
uống….., tôi lười nên cũng không thèm bật đèn lên, tự mò mẫm đi trong
bóng tối theo trí nhớ của mình. Lúc tôi đi xuống thì không làm sao hết,
nhưng lúc đi lên lại đụng phải một bức tường cứng rắn.
Sau đó bức tường cứng mang tên Phó Quân Nhan nói: “Sao em lại không cẩn thận như
vậy?” Nói xong, từ trong bóng tối lại nhận lấy cốc nước trên tay tôi,
kéo tay tôi, dắt tôi về phòng.
Sau khi vào trong phòng tôi, anh nhìn một lượt khắp phòng, nở một nụ cười nhẹ nhàng hỏi tôi: “Bình nước trong phòng em đâu?”
Tôi phồng má lên, lắc đầu một, uất ức nghiêng đầu nhìn anh nói: “Không biết nó chạy đi đâu rồi đấy.”
Sau khi Phó Quân Nhan phá bỏ bức tường ngăn cách giữa hai nhà, anh lập tức
phát hiện ra tôi có thói quen, nửa đêm lại bị khát nước phải thức dậy,
cũng phát hiện ra thói quen lười biếng của tôi, đi đường ban đêm không
chịu bật đèn lên. Anh từng nói với tôi: “Bệnh gì cũng có thuốc trị nhưng bệnh lười thì không có.” Vì vậy để tránh cho tô bị trật chân, bị ngã,
anh dùng một biện pháp rất đơn giản mà lại hiệu quả để giải quyết, anh
mua cho tôi một chiếc bình đựng nước màu hồng để trong phòng tôi, để đêm tôi muốn uống nước cũng không cần phải đi ra ngoài….
Nhưng mà, mấy hôm trước tôi đã không tìm thấy nó đâu nữa rồi………. Bình nước tình yêu của tôi đấy…….
Phó Quân Nhan vỗ vỗ vào mặt tôi, đưa cốc nước đến trước mặt tôi, thấy tôi
đang trong trạng thái thất thần, anh quơ quơ tay trước mặt tôi, lúc này
tôi mới giật mình nhớ ra mình đang khát nước, tôi cũng không nhận cái
cốc trên tay anh, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy cưng chiều anh dành cho
tôi, tôi cúi đầu uống mấy ngụm nước, lúc này mới cầm cái cốc vào tay.
Tôi lại thấy anh không hề báo trước tung ra một câu: “Bảo Bối, mai đi đón An An về đi.”
Tôi để cái cốc nước đã bị uống mấy ngụm xuống, có chút kinh ngạc, giương
mắt nhìn anh, gật gật đầu nói: “Được ạ, mai em sẽ đi đón An An về.”
Anh lại lắc đầu lần nữa, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Không phải em đi, mà là chúng ta cùng đi.”
“A….” Cánh tay đang cầm cái cốc của tôi dừng lại, tay kia chỉ chỉ vào anh, lại chỉ chỉ vào người mình.
Anh gật đầu một, cười một rất chắc chắn với tôi.
“Phó Quân Nhan, thật ra…….. cha em ấy, ông là một người rất bướng bỉnh lì lợm, tính tình luôn không tốt….”
Anh thỏai mái lắc đầu một, giơ một bàn tay về phía tôi, tôi cũng đưa một
cánh tay ra mặc cho anh nắm chặt lấy. Tôi nghe thấy anh nói tiếp, âm
thanh dịu dàng: “Nếu như đến một ngày, tất cả mọi người đều biết chuyện
của chúng ta, nhưng bác trai lại không biết, liệu rằng khi đó bác trai
có đồng ý cho anh bắt cóc con gái bảo bối của bác ấy nữa không đây?” Tôi bó tay, tôi không đành lòng nói cho Phó Quân Nhan biết rằng, anh luôn
tin tưởng yêu thương cậu nhóc kia như vậy, thế mà cậu nhóc kia đã sớm
bán đứng anh rồi……
Tôi không thể làm gì hơn, giơ tay véo mũi anh hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.” Anh bày ra vẻ mặt thản
nhiên nói, rồi lại cười một tiếng, anh nhận lấy cốc nước tôi đã uống
cạn, nhướng mày nói: “Anh bảo này, Bảo Bối ngốc nghếch ơi, em cũng đã
cầu hôn với anh rồi. Ai, anh không thể không phụ trách được nha………..”
“Cái gì vậy?” Tôi dậm chân một, chỉ chỉ vào anh, nói: “Là chính anh gọi em là bà xã trước mà.”
“Anh gọi em là gì cơ?” Anh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi.
“Anh gọi em là bà xã!!!!!!!!”
Anh nhướng nhướng mày, hăng hái hỏi ngược lại: “Em có trả lời không?”“Tất nhiên là có rồi.” Chả lẽ lúc đó tôi có thể không trả lời hay sao?
Anh nghiêm túc gật đầu một, cười nói: “Cho nên……. Em cũng đã tự nhận là bà
xã của anh rồi, cũng đã uyển chuyển cầu hôn với anh như vậy, sao anh có
thể không chịu trách nghiệm cơ chứ…………..” Nói xong lập tức bật cười,
tiếng cười của anh rất êm tai, tinh khiết mà vui vẻ………..
“Hừ.”
Tôi rút tay lại, hướng anh le lưỡi, tôi biết mình lại mắc lưu của anh
rồi………. Phó Quân Nhan cũng buông tay tôi ra, giơ tay ấn ấn vào chóp mũi tôi, tay anh đựng vào đầu lưỡi của tôi, không chút nào ngăn cách, thậm
chí anh còn đem tay kia chạm vào môi mình, cả căn phòng tràn ngập không
khí ái muội.
Anh nhẹ nhàng buông tay xuống, xoay người đặt cốc
nước lên chiếc bàn đằng sau, đưa lưng về phía tôi, chậm rãi nói: “Em
không thừa nhận thì thôi vậy…..” Giọng điệu tràn đầy cô đơn.
“Em không thừa nhận bao giờ?” Tôi nóng nảy, giọng của anh giống như tôi đang bắt nạt anh vậy….
“Đó được coi là đồng ý rồi hả?”
…..Không mang theo như vậy………….. Tôi vặn vặn bả vai…………
Nói xong đột nhiên anh đến gần tôi, hàng mi thon dài cong như những cánh
bướm hơi động, anh duỗi ngón tay, vuốt nhẹ nhẹ dọc theo hàng lông mày
của tôi, vô cùng thâm tình gọi một tiếng: “Bà xã……….”
Tôi bị mê
hoặc đến nỗi đầu óc choáng váng, ngây ngốc nhìn về phía anh, vốn là ánh
mắt của anh tràn đầy tình cảm nhìn tôi, nhưng dần dần cũng cười lên,
cuối cùng không nhịn được, tựa đầu lên vai tôi, lồng ngực cũng phập
phồng, cười to lên.
Tôi vội vàng che miệng tránh trả lời, âm thầm cắn răng, trừng mắt nhìn anh.
Đúng là không ai hiểu con bằng cha, cha nói đúng, đúng là bị sắc đẹp mê
hoặc………. Phó Quân Nhan lại có thể dùng sắc mê hoặc tôi. Sao anh có thể
làm vậy cơ chứ? Sao anh lại làm vậy cơ chứ?
Tôi tức giận nói:
“Anh cứ cười đi, cười nhiều vào, ngày mai chắc chắn cha em sẽ không dễ
dàng tha cho anh đâu.” Ác độc nói ra một câu, nhưng trong lòng tôi cũng
cảm thấy rất hồi hộp.
Nghĩ nghĩ, tôi nhìn Phó Quân Nhan từ trên
xuống dưới bằng con mắt tìm tòi đánh giá, lúc này anh đã thu hồi nụ
cười, nghiêm túc đứng đó. Anh cũng mặc cho tôi nhìn,d/i/ễ/n/đ/à/n l/ê
q/u/ý /đ/ô/n, vẻ mặt là mặc kệ cho tôi giải trí. Tôi kéo má anh, có phần ghét bỏ nói: “Phó Quân Nhan, cầm kì thi họa anh đều tinh thông đúng
không?” Nói xong lại cảm thấy mình hỏi vậy chính là lãng phí nước bọt mà thôi, khoát khoát tay nói: “Dù sao thì anh cũng chính là vạn năng mà,
vậy nên cái gì anh cũng sẽ biết thôi…..Chỉ là em đang giận dỗi thôi, em
tức giận vì bị anh trêu đùa thôi.” Tôi giống như đang phô trương thanh
thế khẽ hừ một tiếng, ngại khí thế không đủ, tôi lại nhuốt một ngụm nước miếng nói: “Chẳng qua là em có lòng tốt báo cho anh một tiếng mà thôi.
Có thể cha sẽ bắt anh đánh cờ, gần đây cha vừa tìm được một cuốn sách cổ dạy đánh cờ, hơn nữa đó còn là bản độc nhất, mỗi ngày cha em đều chơi.
Nhưng mà em và An An còn lâu mới để ý đến ông, cha em còn dạy An An chơi cờ vây nữa, trước đây An An chỉ biết chơi cờ năm quân mà thôi.”
Tôi càng nói mặt mày càng hớn hở, Phó Quân Nhan lại kéo lấy cánh tay tôi,
nắm lấy lòng bàn tay của tôi, nhẹ giọng nói: “Bảo Bối, anh không biết
chơi cờ……”
………. Không phải chứ……… Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn
anh bằng vẻ mặt vô tội, buồn bã hỏi với giọng nghi ngờ: “Nhưng mà, không phải công tử Quân Nhan cái gì cũng biết sao?”
Anh cười, cúi thấp đầu xuống, chỉ chỉ chính mình nói: “công tử Quân Nhan, cũng chỉ là một
người bình thường mà thôi……” Nói xong, lại có chút trẻ con chọc chọc mặt mình.
Cười cười kéo tôi vào ngực, thân mặt cúi người hôn lên trán tôi, ôm lấy tôi nói: “Ngoan, không sớm nữa, ngủ đi.”
Tôi dịu dàng nói: “Vậy việc đánh cờ phải làm sao đây?” Tôi thấy anh đang buông tay vội vàng túm lấy anh hỏi.
“Thuyền tới cầu tự nhiên sẽ thẳng.” Anh sờ sờ đầu tôi, nhún nhún vai, dắt tay
tôi trở lại cạnh giường, để tôi nằm xuống, giúp tôi đắp chăn kĩ càng,
tắt đèn, hôn một lên trán tôi, nhẹ nhàng nói: “Đứa ngốc, mau ngủ đi.”