Nhưng mà, cho dù như vậy thì tôi cũng không thích dáng vẻ vui vẻ mà lại nghiêm túc như vậy của anh. Tôi nghĩ nghĩ, đẩy Phó Quân Nhan một cái, giãy ra khỏi ngực anh, tôi chạy mấy bước trên thuyền hoa về phía người chèo thuyền, nhận lấy cây sào trong tay người lái. Người cầm lái là một người đàn ông trung niên với gương mặt thật thà chất phác, ông vẫn đưa lưng về phía chúng tôi không nói một lời, thấy tôi muốn thử chèo thuyền cũng không nói hai lời, đưa tay cầm cho tôi và lui ra mấy bước.
Tôi xoa xoa tay, nhìn về phía Phó Quân Nhan hơi hất cằm, nháy mắt mấy cái nói: “Bảo Bối em đây có thể làm được. Nhìn đây.”
Phó Quân Nhan lúc này mới quay mặt lại, anh ngồi trên mũi thuyền nhàn nhạt nhìn tôi, xua xua tay về phía tôi khẽ gật đầu.
Tôi híp mắt cười, hắng giọng một cái, bày ra dáng vẻ xinh đẹp mười phần vẹn mười, chèo mấy cái, tôi nghĩ, chèo thuyền là một chuyện đơn giản, làm gì có chuyện tôi lại không giải quyết được cơ chứ.
Nhưng mà, một lần, hai lần, ba lần, rất nhiều lần về sau, thuyền hoa vẫn đứng yên không động tại một chỗ. Tôi rối rắm, giương mắt nhìn về phía Phó Quân Nhan, trên mặt anh đã có nụ cười thản nhiên, ánh mắt trong veo nhìn tôi, hướng về phía tôi vô tội nhún vai.
Tôi liều chết, cổ tay run rẩy, tôi muốn làm hết khả năng của mình để anh vui vẻ, nhưng không phải lấy thân thể làm trò hài cho anh vui, nữ thần không thể làm chuyện đó được. Vì thế, lần này tôi càng cố gắng, quyết tâm giải quyết cái thuyền hoa này, …… Cuối cùng thuyền hoa cũng động đậy, nhưng mà cũng chỉ xoay quanh một chỗ….
Phó Quân Nhan ngồi ở đầu kia đã thấp giọng cười thành tiếng, anh đứng lên, trong mắt tràn đầy ấm áp, hơi nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi thẹn quá hóa giận, nhăn mặt mũi nói: “Vậy anh tới thử xem.”
“Cũng không phải không thể được.” Ang gật đầu một cái, đi tới nhận lấy que lái trong tay tôi. Giống như không hề cố sức, nhẹ nhàng hoạt động hai cái, hành động nhẹ nhàng, sắc mặt dịu dàng, chậm rãi, thuyền hoa cũng từ từ chuyển động…..
Tôi cúi đầu, len lén nhìn sắc mặt của anh, muốn anh cũng gặp bi kịch giống mình, thuyền hoa sẽ bị quay vòng tròn, khụt khịt, cúi đầu nói nhỏ: “Phó Quân Nhan, hình như ngoài ăn ra em chẳng làm được gì cả.”
Người cầm lái đang đứng một bên cũng bật cười thành tiếng, tôi nhìn ông một cái, gương mặt thật thà của ông ấy đỏ bừng lên. Tôi không nhìn nữa, quay đầu lại nhìn Phó Quân Nhan bằng vẻ mặt đáng thương cầu an ủi. Phó Quân Nhan đưa que lái trả lại cho người cầm lái, đi tới sờ sờ đầu tôi, dắt tôi trở lại chỗ ngồi, ngoài miệng tuy nói chuyện nhưng vẫn mang theo ý cười: “Những công việc tốn sức này nên để đàn ông làm, em tranh làm gì? “tôi vừa nghe xong lập tức cảm thấy như sáng tỏ thông suốt…… Anh dịu dàng nhìn tôi một cái, vươn tay ôm tôi vào ngực, giọng nói trầm thấp: “Cám ơn em, Bảo Bối.”
“Hả.” Tôi có chút không hiểu, anh sờ sờ tóc tôi, cười với tôi.
Một lúc sau, điện thoại di động của tôi vang lên. Tôi cúi đầu mở túi sách lấy ra, nhưng những đồ vật linh tinh trong túi của tôi cũng rất nhiều, tôi vẫn thấy tiếng chuông reo, nhưng tìm một lúc vẫn không thấy điện thoại, tôi gấp đến mức cảm thấy tức giận. Phó Quân Nhan ngồi bên cạnh nhắc nhở tôi: “Em cứ bình tĩnh, càng nóng vội thì sẽ càng loạn.” Lúc này tôi mới bình tĩnh tìm, vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng nói rất to của chị Vạn Thanh, nhưng trong giọng nói tràn đầy sự vui mừng, lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu Ái, Tiểu Ái, trúng, trúng, trúng rồi.”
Tôi nằm trong ngực Phó Quân Nhan kinh ngạc nhíu mày: “Chị Vạn Thanh, chị trúng giải thưởng gì à?” Vui mừng thành như vậy……
“Trúng rồi, trúng rồi.” Chị Vạn Thanh ở đầu kia vẫn vui vẻ hô to, tôi im lặng…… Không phải chỉ là trúng giải thưởng thôi sao…. Tôi bất đắc dĩ nghiêng mặt nhìn Phó Quân Nhan, anh đang giúp tôi đóng túi lại, cười cười trấn an tôi, chỉ chỉ vào điện thoại di động để tôi kiên nhẫn nghe.
“Chị Thanh, chị bình tĩnh một chút, cuối cùng là trúng cái gì? Vội chết em rồi.” Tôi phồng má thở dài.
“Nữ chính ấy. Trúng rồi. Đạo diễn Hoài An mời em đóng vai nữ chính ấy. Chị đã giúp em kí hợp đồng rồi. Tiểu Ái, Phương Tình nói đúng rồi, quá chính xác.”
“A, chị nói gì cơ.” Tốc độ nói chuyện của chị quá nhanh, tôi nghe không rõ ràng, nhưng cũng hiểu được một chút, tôi vui vẻ rời khỏi ngực Phó Quân Nhan hỏi lại.
“Đúng vậy, nữ chính trong bộ phim mới của đạo diễn Hoài An là em. Tiểu Ái, em được tiến quân vào màn ảnh lớn rồi. Chị đã xem qua lịch làm việc của em rồi, hoàn toàn không có gì vướng mắc cả. Em ở Tô Châu diễn xong bộ phim tuyên truyền này thì về tổ diễn của đạo diễn Hoài An. Thời gian cũng không bị chậm trễ. Nhất định là trời cao đã định sẵn em sẽ được đóng nhân vật chính trong phim của ông ấy.”
Tôi cũng cười, vui vẻ nhảy nhảy lên, Phó Quân Nhan vội vàng đứng dậy ôm tôi, ôm chặt tôi trong ngực nói: “Được rồi, được rồi, cẩn thận không rơi xuống sông bây giờ.”
Tôi vui mừng cầm chặt tay anh cười to, ngước mắt lên nói: “Trong phim mới của đạo diễn Hoài An em được đóng nữ chính đó, thật sự được chọn rồi. Hắc hắc.”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt bất đắc dĩ và cưng chiều, dựa vào trán tôi thân mặt cọ xát, vuốt vuốt lưng tôi để tôi bình tĩnh, dán vào môi tôi nói: “Vâng, nữ chính, còn một việc nữ sẽ khiến em vui vẻ hơn này, báo cho em biết, anh sẽ đóng vai nam chính đó.”
“Thật sao?” Tôi trợn to mắt.
Anh gật đầu, nháy nháy mắt với tôi.
“Không trách được anh lại đến buổi chọn nhân vật chính……” Có thể diễn một tác phẩm mới, có thể được diễn chúng với Phó Quân Nhan, thật tốt. Tôi càng thêm vui vẻ, hơ tay múa chân, tôi ở trong ngực Phó Quân Nhan vươn lên, giơ tay một cái, nhẹ buông tay, không hề báo trước, điện thoại di động của tôi cứ như vậy rơi xuống dòng sông Bình Giang…. Tốc độ quá nhanh không thể ngăn được…. Tôi ngạc nhiên, nằm trong ngực Phó Quân Nhan cứng đờ cả người, liếm liếm môi, nhẹ giọng nói: “Phó Quân Nhan, hình như em nhạc cực sinh bi rồi (vui quá hóa buồn)……”
Anh gật đầu một cái thật mạnh, nhìn theo ánh mắt tôi xuống chỗ chiếc điện thoại vừa rơi xuống.
“Phó Quân Nhan, làm sao bây giờ.” Tôi ủ rũ, không biết làm sao, cầm lấy tay Phó Quân Nhan lắc lắc, bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn anh.
Anh kéo tôi ngồi xuống, ôm tôi trong ngực suy nghĩ một chút, sau đó nặng nề móc chìa khóa từ trong ngực ra, tôi cho là anh đã nghĩ ra biện pháp rồi, dieenxnnnnn đànnnnn leee quyyyyyy đônnnnnnn, nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh hi vọng, sau đó thôi thấy anh cúi đầu cẩn thận dặn tôi: “Bảo Bối, chúng ta chỉ có thể mò trăng trong nước thôi….” Tôi quẫn……
“Em phát hiện ra sao anh lại là người không biết xấu hổ như vậy cơ chứ, Phó Quân Nhan.” Tôi nhìn anh bằng ánh mắt chê bai, vỗ vỗ tay anh, đẩy chìa khóa trả lại anh. Anh cứ việc nói thẳng là không vớt lên được không được à…..
Anh thế mà lại nhìn tôi bằng vẻ mặt bình chân như vại (bình tĩnh), sờ sờ mặt tôi, nghiêm túc trả lời tôi: “Bảo Bối, mặt không dày thì sao có trò vui cơ chứ.”
Đối mặt với việc tôi đang buồn muốn chết, anh không thèm an ủi, nhìn chiếc điện thoại yêu quý của tôi rơi xuống sông, Phó Quân Nhan lạnh nhạt nắm tay tôi, nói: “Bảo Bối, lúc này em sẽ càng theo sát anh.” Giọng nói kia giống như tiểu nhân đắc chí…… Khiến cho người ta vừa yêu thích vừa bực mình…..
Buổi trưa, Phó Quân Nhan dắt tôi đi qua vài con ngõ, cuối cùng cũng tìm được một nhà hàng nhỏ theo phong cách Châu Âu, tường bên ngoài cửa hàng vẽ một con mèo nghịch ngợm, híp một con mắt, lại thè lưỡi. Tôi quay đầu cũng nhìn về phía Phó Quân Nhan với vẻ mặt như thế, anh chọc chọc vào mũi tôi nói: “Meo meo…..” Khiến tôi ôm bụng cười khanh khách.
Chỗ ngồi trong cửa hàng cũng không nhiều lắm, để mở một khúc nhạc dương cầm ấm áp, tường bên trong sơn màu vàng, có chỗ lại là màu xanh lá, mỗi vị trí đều lộ ra phong cách riêng của chủ nhân, những bó hoa trên hành lang cũng được trang trí rất đẹp, chúng tôi chọn một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, hoa văn trên cửa sổ cũng mang phong cách Châu Âu, một bên cửa sổ còn để những chiếc giá để cắm nến, tôi tò mò nhìn ra ngoài, hai người đàn ông trung niên đang ngồi trên một chiếc bàn nhỏ trong một con ngõ chơi cờ, hai người đều đang chống má, dáng vẻ như rất nghiêm túc.
Tôi liếc nhìn thực đơn, nhìn thấy món điểm tâm sầu riêng Dương Chi, tôi đẩy thực đơn sang để Phó Quân Nhan chọn, nhìn anh giống như một người dân nơi đây, Đường đi như nào anh cũng biết, chỗ nào có món ăn ngon anh cũng thuộc. Tôi nhìn bàn cờ lại nhớ tới ngay đó Phó Quân Nhan dễ dàng tháo được khó khăn, dáng vẻ của cha tôi lúc đó, thực sự là khó mà thấy được.
Vì vậy tôi miễn cưỡng chống tay vào cằm gọi: “Phó Quân Nhan ……” Anh ngẩng đầu nhìn tôi nhẹ nhàng lên tiếng, giúp tôi rót một cốc trà nóng. Tôi bĩu bĩu môi, hỏi ra vấn đề mà tôi muốn hỏi từ sớm: “Phó Quân Nhan, anh thực sự không biết chơi cờ vây sao? Vậy sao anh lại thông minh vậy, cha em chỉ mới nhìn cái bình xứ một chút anh đã giải quyết được vấn đề rồi.”
Anh hơi nhếch mắt lên, nhàn nhạt nhìn tôi một cái, đưa tay sờ đầu tôi nhưng không nói gì.
Tôi chu miệng làm nũng: “Em tò mò lâu lắm rồi, nói đi. Anh mau nói đi, nói đi mà. Tại sao anh lại nghĩ ra vậy…..” tôi chống tay lên mắt, nháy mắt với anh mấy cái, bày ra vẻ mặt vô tội.
“Đêm hôm đó sau khi về phòng, anh dùng cả đêm để xem ‘Nhập môn cờ vây’.” Anh sờ sờ mũi tôi, nhẹ giọng nói.
“Nhập môn cờ vây?” Tôi sợ hãi than, trong lòng đang sôi trào đánh trống gieo hò rồi. “Sách nhập môn sẽ dạy từng bước sao? Nhưng cha nói, bàn cờ đó là trong một cuốn sách cổ dạy đánh cờ mà. Còn là một bản hiếm có mà. Nếu như vậy thì cha em còn nghiên cứu chơi cờ làm gì. Chẳng lẽ thực sự cha em chơi cờ rất tệ sao?” Tôi xì mũi coi thường, đột nhiên cảm thấy suy đoán của tôi bao nhiêu năm trước đã được chứng thực. Khi đó cha tôi rất yêu thích đánh cờ, đi khắp nơi đều cầm theo cuốn sách nghiên cứu đánh cờ, trong nhà cũng bày rất nhiều bàn cờ, có ngọc thạch, có mã lão, khi đó tôi đã cảm thấy cha tôi sẽ phát triển trở thành người chơi cờ dở…..
Lại thấy Phó Quân Nhan lắc đầu một cái, cười phủ nhận nói: “ ‘Nhập môn cờ vây’ cũng không dạy. Chỉ là hôm đó lúc anh tìm cuốn sách này, trên mạng vô ý tìm đươc Thiên long bát bộ trong ‘Hư Trúc rách lả lướt trân cư’ có một ít chương, anh lại đọc qua một chút. Trong đó có nói, Hư Trúc đã từng đi một nước cờ, kết quả mọi người đều nói ông hồ đồ, nhưng khi nhìn kĩ lại thì nước cờ kia cũng là phương pháp vừa đúng lúc tìm đường sống trong chỗ chết, mặc dù cách làm này cũng tôn hại một quân cờ, nhưng lại làm cho cả bàn cờ đều sống.” Anh nói mà khẽ cười: “Nhưng mà anh cũng không nghĩ là nó lại đúng lúc như vậy, anh xem sách một đêm cũng không hề có tác dụng, vậy mà tiện tay đọc một trang tiểu thuyết lại vừa đúng có tác dụng.”
Tôi nghe ra chân tướng, miệng mở thành hình chữ o, nếu như cha tôi biết rõ chân tướng nhất định sẽ hộc máu mất…..
Phó Quân Nhan gọi món bánh ngọt hải đường, ăn rất ngon, ngọt mà không ngán, bởi vì tôi ăn quá nhanh khiến cho dính cả mảnh vụn bánh lên mặt. Phó Quân Nhan tính tình tốt, dùng giấy ăn lau đi cho tôi, sau đó thấy tôi muốn gọi nhân viên phục vụ gọi thêm một phần nữa, anh vội ngăn tôi lại, không cho tôi gọi nữa, mở miệng khuyên: “Ăn nhiều món điểm tâm này, buổi chiều lúc ngồi xe đến studio em sẽ khó chịu.” Lại thấy môi tôi đang bĩu ra, anh hơi híp mắt, dịu dàng buông tay tôi ra, chỉ nhìn tôi một cái, thở dài nói: “Bảo Bối, nếu em muốn ăn nữa thì cứ gọi đi. Thực ra, em mập hơn một chút nhìn cũng rất đẹp mắt.”
Sấm sét giữa trời quang. Tôi vừa nghe xong lại ngoan ngoãn buông tay, ủ rũ, uống nước.
Cái gì là tử huyệt của người phụ nữ? Chính là vấn đề có béo hay không?.... Tôi cắn môi, nghĩ trong lòng quả nhiên, không thể đối đầu với công tử nhà tôi…