Đến chỗ phim trường của tổ diễn, tôi cảm thấy thực sự là cái duyên, tổng đạo diễn của phim tuyên truyền lại là người lần trước hợp tác quay quảng cáo với chúng tôi, là quỷ đạo, anh ta nhìn thấy tôi và Phó Quân Nhan cùng nhau xuống xe, câu nói đầu tiên lại là: “Hai người quả nhiên đang ở cùng một chỗ….”
Tôi quẫn, Phó Quân Nhan gật đầu cười yếu ớt, nhìn thấy Quỷ đạo cũng không có chút ngoài ý muốn nào, nhẹ nhàng chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Phim cổ trang, trong hóa trang phiền toái nhất chính là kiểu tóc, tôi còn chưa ngồi vững vàng đã bị kéo vào phòng hóa trang làm tóc, nhận tóc giả. Phó Quân Nhan cũng tương đối đáng thương, anh bị bọc đầu lại, cũng không phải diễn cảnh cung Thanh, nếu không công tử Quân Nhan trong lòng mọi người đã bị bóng lưỡng đầu rồi…. Tôi nghĩ đến cảnh tượng Phó Quân Nhan với quả đầu trơn bóng, thậm chí còn có cả phản quang, lập tức nhịn không được bật cười khanh khách. Một tiếng cười này khiến tôi cúi đầu xuống, nhưng nhà tạo mẫu tóc lại đang kéo tóc tôi, kéo tới mức da đầu tôi run lên, tôi hét lên một tiếng thảm thiết. Rước lấy một ánh mắt nhìn sang của Phó Quân Nhan, anh nhìn tôi bằng ánh mắt quan tâm, lại có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Anh quay đầu sang chỗ nhà tạo mẫu tóc dịu dàng nói: “Tiểu Ái sợ đau, làm phiền bạn nhẹ tay một chút.” Nhà tạo mẫu tóc nghe thấy Phó Quân Nhan nói chuyện với cô ấy, cười đến mức miệng ngoạc đến tận mang tai, xuống tay cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tôi xấu hổ sờ sờ mũi, lại không dám tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa.
Đầu tiên chúng tôi tập chung ở Lưu Viên, khoảng tầm năm giờ chiều, sau khi du khách đã rời đi, lúc này tổ diễn mới cùng với những nhân viên công tác ở Lưu Viên tiến vào. Bởi vì cân nhắc đến vấn đề hóa trang và đổi trang phục, nên tôi và Phó Quân Nhan đổi sang mỗi người một xe bảo mẫu khác nhau, thợ trang điểm chải cho tôi một kiểu đầu tiêu chuẩn của tiểu thư thời xưa, trên tóc có cài một chiếc trâm cài ngọc bích và một bông hồng nhạt mềm mại, đơn giản lại sạch sẽ. Trang phục của tôi thêu hoa cúc vàng và một chiếc quần lụa mỏng, nhìn vừa thoải mái lại thanh tú. Trong lòng tôi rất vui mừng, cầm chiếc gương nhỏ hết soi lại soi, tôi chưa bao giờ đóng phim cổ trang, nên cũng không biết dáng vẻ của mình khi mặc trang phục cổ xưa sẽ thế này…. Trong lòng tôi càng không ngừng vui sướng, lại nói, mọi người đều gọi công tử Quân Nhan, công tử Quân Nhan, không biết khi Phó Quân Nhan rơi vào cổ đại sẽ đẹp đến như thế nào nữa….
Tôi mới đẩy cửa xe ra, xe bảo mẫu của Phó Quân Nhan bên kia cũng đang mở, nhân viên trang phục của anh tới trước, sau đó Phó Quân Nhan mới xuống, tôi thấy anh mặc một chiếc áo bào rộng, trông rất thư sinh, ống tay áo thêu hoa lan viền vàng, bên hông có đeo một thanh ngọc như ý xinh xắn, gương mặt thật là quá xinh đẹp, cả người thanh tú tuấn nhã, trong lúc hành động lại phiêu phiêu nhược tiên (Gió thổi nhẹ nhàng), quả nhiên là một công tử gấm vóc sáng sủa.
Tôi không tự chủ được sau khi xuống xe thì đứng ngây ngốc nhìn anh, không một ai có thể tưởng tượng được, một người đàn ông lại có thể đẹp đến mức này…
Những người xem đang đứng một bên, tôi chỉ nghe thấy âm thanh thì thầm: “Cửu thiên tiên nữ hạ phàm trần.”
Lại có người đọc :”Mạch thượng nhân Như Ngọc, công tử đời Vô Song.”
Trong lòng tôi đang muốn cười, thật ra thì cha tôi nói cũng không sai, chỉ với tướng mạo như thế này, tôi chắc chắn sẽ bị tướng mạo của anh mê hoặc…………. Tuyệt đối là như vậy…………..
Cảnh quay đầu tiên, tôi phải leo lên xà nhà, thợ trang điểm giúp tôi sắp xếp kiểu tóc ổn thỏa, tôi lập tức đươc treo ngược lên, chỉ chốc lát sau, mọi người ở đây đều nhìn lên xà nhà bằng ánh mắt soi mói, Phó Quân Nhan sau khi đã xác định tôi ngồi an toàn trên xà nhà, anh cũng lui bước ra ngoài cầm một cuốn sách buộc chỉ chuẩn bị cẩn thận.
Bộ phim tuyên truyền Tô Châu này kể về một câu chuyện tình yêu du dương đẹp đẽ thời cổ, trên thực tế là một bộ phim trên màn ảnh nhỏ.
(Đoạn này tả về cảnh cổ trang nên về xưng hô từ ngữ mình xin để cho hợp.)
Trong phim, Phó Quân Nhan là công tử Lục Thiểu Du của Lại Bộ Thượng Thư, tôi là tiểu nữ nhi Mục Khanh Khanh của tuần phủ Giang Tô.
Mục Khanh Khanh chính là cô dâu nhỏ của Lục Thiểu Du. Nếu là cô dâu nhỏ thì hai người cũng đã gặp nhau mấy lần khi còn bé, nhưng khi còn bé cũng không nhớ được nhiều, khi lớn dần lên vì kiêng dè nên cũng ít lui tới. Một hôm, Mục Khanh Khanh tinh linh cổ quái (Nghịch ngợm ý ạ.) tán gẫu cùng bạn thân, nói đến dáng vẻ bất lương của những thiếu gia khác, nàng không nhịn được muốn nhìn vị hôn phu chưa cưới của bản thân lớn lên trông như thế nào. Vì vậy, tiểu nữ nhi của nhà họ Mục, dựa vào những công phu mèo ba chân học trộm từ đại ca, bay đi làm trộm.
Nhưng Mục Khanh Khanh mới chui vào thư phòng của Lục Thiểu Du không bao lâu, còn chưa nhìn kĩ mọi vật xung quanh, ngoài cửa đã truyền tới tiếng bước chân. Mục Khanh Khanh cứng đờ, đôi mắt to tinh quái khẽ chớp chớp, cái đầu dưa bị xà nhà đụng mấy cái, cuối cùng dựa vào công phu mèo cào ba chân trốn lên trên xà nhà.
Mục Khanh Khanh cắn chặt hàm răng, ôm xà nhà nằm trên đó thở dài một hơi, sau đó, két một tiếng, cửa phòng chậm rãi được đẩy ra. Chỉ nhìn thấy một công tử tao nhã đạp ánh trăng đi đến, thân hình thanh tú như trúc, quả nhiên là tướng mạo tốt mà Mục Khanh Khanh chưa thấy bao giờ, nàng nhịn không được há to miệng, thiếu chút nữa đã hô thành tiếng, vội vàng dùng tay bịt kín miệng mình động tác quá nhanh, thiếu chút nữa bị rơi từ trên xà nhà xuống, vì vậy, trên xà nhà trái phải gây ra tiếng động, một hồi luống cuống tay chân.
Bên trên một cô nương lộn xộn, nhưng quang cảnh dưới xà nhà lại khác. Chỉ thấy Lục Thiểu Du đã ngồi vào bàn đọc sách, sửa lại một chút vạt áo, trong tay cầm một cuốn sách mỏng, bắt đầu nhẹ giọng đọc. Mặt mũi tinh xảo dưới ánh sáng của chiếc đèn như ẩn như hiện, càng làm tăng thêm vẻ văn tú lỗi lạc. Mục Khanh Khanh đầu tiên là nhìn đến ngây dại, vừa bĩu môi, lại nghĩ đến Lục Thiểu Du này cũng rất chăm chỉ. Lại nghĩ tới đại ca mình ban đêm cũng vào thư phòng đọc sách, đọc không dưới nửa canh giờ sẽ trở về phòng nghỉ ngơi. Vì vậy, Mục Khanh Khanh định buông lỏng cả người nằm trên xà nhà, nhìn lén trái phải Lục Thiểu Du.
Nghe hắn đọc với giọng nói ôn hòa: “Đồng tuyên vương hỏi rằng: “Tề Hoàn, chuyện Tình Tấn Văn nên nghe thấy ư?”… Nói rằng: “Đức làm sao có thể vương?”…. Nói rằng: “bảo vệ dân mà vương, đừng khả năng cai quản như vậy.”…. Quân tử so với cầm thú như vậy, gặp này sinh, không đành lòng gặp này tử, nghe thấy âm thanh này, không đành lòng ăn thịt hắn. Này đây quân tử cách xa nhà bếp….”
Mục Khanh Khanh trên xà nhà lắc đầu nghe, nhưng nghe hồi lâu, Lục Thiểu Du cũng chỉ lặp đi lặp lại đoạn này, nhìn thấy hắn nhắm mắt lại cảm thụ, ấp úng đọc nửa câu. Mục Khanh Khanh nghe thấy rất buồn chán, nhìn hắn như muốn xác nhận, ngáp một cái nhỏ nhỏ, cứ như vậy nghe nhiều lần nàng đã sớm cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa cô nương rất dễ ngủ….
Lúc này lại thấy Lục Thiểu Du gạt gạt bấc đèn (cái bấc ở đèn dầu để lửa cháy nhỏ lại, to lên ấy), Mục Khanh Khanh thở ra một hơi trong lòng, biết tạm thời Lục Thiểu Du sẽ không rời đi, đành ôm chặt lấy xà nhà, trước ngủ một giấc rồi nói sau.
Mục Khanh Khanh nằm trên xà nhà mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, nghe thấy Lục Thiểu Du vẫn còn đang đọc: “Tề Hoàn, chuyện tình Tấn văn nên nghe thấy ư?... ....” Mục Khanh Khanh nhìn sang, gương mặt cứng ngắc, trong lòng điên cuồng nguyền rủa Tề Hoàn, Tấn Văn, toàn bộ đi ngồi xổm trong hầm phân của Mục phủ đi….. Bất đắc dĩ vặn vẹo cái cổ cho đỡ cứng, lại tiếp tục ngủ.
Lại qua lúc lâu, Mục Khanh Khanh lại tỉnh lại lần nữa, lúc này trời đã có chút sáng, nàng nằm ngủ quá lâu, cả người có chút tê cứng, khẽ động một cái lập tức đau đến mức khàn khàn mở miệng. Nhưng nàng vừa nhìn xuống dưới, thiếu chút nữa ngất đi vì tức giận. Chuyện gì vậy nha…… Lục Thiểu Du ôn cả đêm vẫn như lúc ban đầu “Tề Hoàn, Tấn Văn huyện chương.” Không thuộc cũng thôi đi, tại sao dứt quãng đến bây giờ cũng đọc không được đầy đủ thế này? Tại sao lại phải mở sách ra đọc đi đọc lại thế này?
Mục Khanh Khanh tức giận đến vọt lên, nhảy từ xà nhà xuống, thở phì phò đứng trước bàn đọc sách, hung hăng vỗ bàn một cái, thấy Lục Thiểu Du ngạc nhiên ngẩng đầu về phía mình, vừa mở miệng chính là: “Tề Hoàn, chuyện tình Tấn Văn có thể nghe thấy ư? ….. Quân tử so với cầm thú như vậy, gặp này sinh, không đành lòng gặp này tử, nghe thấy âm thanh này, không đành lòng ăn thịt hắn. Này đây quân tử cách xa nhà bếp…”
Mặt Mục Khanh Khanh đỏ lên, đọc thuộc lòng lại những câu mà Lục Thiểu Du đã đọc bên tai nàng cả đêm đọc lại, thở hổn hển nhìn hắn chằm chằm, sau đó chống tay vào eo, hất cằm lên, một tay chỉ vào mũi Lục Thiểu Du mắng: “Cái tên ngốc này. Cái này có gì khó khăn cơ chứ? Đồ ngốc! Đồ ngốc! Vác một cuốn sách có gì khó khăn sao? Đồ ngốc! Đồ ngốc!” Nói xong còn không nản lòng, vỗ vỗ cái bàn một cái, thở phì phì thoải mái phất tay áo đi về phía cửa chính.
Trong thư phòng nhất thời toàn bộ đều yên lặng, chỉ còn ánh mắt sạch sẽ, trong suốt, bình tĩnh nhìn bóng lưng đã đi xa của nàng, hắn ngửa đầu nhìn xà nhà, nắm chặt cuốn sách trong tay, cảm thấy buồn cười.
Lục Thiểu Du mở màn thực sự quá mộc mạc, ngốc nghếch, cho nên khi camera sáng đèn, tôi thấy Phó Quân Nhan rõ ràng trong thời đại đen tối hỗn loạn, một công tử tướng mạo tốt lại giả vờ ngốc nghếch dốt nát, ngay cả một đoạn sách cũng không thể đọc được, tương phản thực sự quá lớn. Tôi nhịn không được cười điên cuồng, cười cười, vừa đến cảnh đó tôi lại cười, qủa thực đã náo trường quay một trận. Sau đó tôi lại cười đến không biết làm sao, ôm xà nhà chỉ vào Phó Quân Nhan nói: “Lục Thiểu Du chính là một dạng diện mạo đẹp mắt hai hàng chứ sao…. Ngay cả một đoạn sách cũng không gánh nổi…..” Quỷ đạo đứng dưới lúc này mặt mũi tối sầm, đóng máy quay, trả lời một câu: “Đó là em.” Tôi ôm xà nhà cứng đờ, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Toàn trường đều yên lặng, Phó Quân Nhan khẽ giương mắt, nhìn về phía Quỷ đạo nhẹ nhàng hỏi :”Anh và Tiểu Ái rất quen thuộc sao?” Mặt Quỷ đạo cứng đờ, ho nhẹ mấy tiếng, quay đầu kêu nhân viên một lần nữa chuẩn bị công việc.
Tôi sờ mũi một cái, lúc này mới phản ứng được, lần này quay phim tuyên truyền chính là dùng phim nhựa tới quay, cho nên quay lại một lần chính là một lần đốt tiền. Vốn cũng không phải phim thương nghiệp, bộ phim này cũng không được đầu tư nhiều lắm, cũng không trách được Quỷ đạo lại xù lông, tôi đau lòng…. Len lén nhìn Phó Quân Nhan, anh nháy mắt với tôi mấy cái, ý bảo tôi ôm xà nhà cho chắc. Tôi ngoan ngoãn gật đầu, le lưỡi với anh, giống như An An chơi đùa vỗ vỗ xà nhà, chọc khiến anh cúi đầu cười. Sau đó tôi rất ngoan, đi theo tiến vào cảm xúc, không tiếp tục nghịch ngợm nữa.
Sau khi tẩy trang xong đi ra, theo thường lệ tôi đi tới xe bảo mẫu đang chờ kết thúc công việc, nhưng hôm nay xe bảo mẫu lại không có một người, tôi quay người muốn đi lại nghe thấy âm thanh nói chuyện. Tôi tò mò, nghiêng tai nghe lén, nghe thấy Quỷ đạo bình tĩnh nói: “Quân Nhan, cậu làm việc gì cũng luôn nghiêm túc. Từ trước đến giờ tôi không biết cậu lại là người bao che, lại tha thứ với Tiểu Ái như vậy.”
Phó Quân Nhan? Tôi dừng lại, tôi cho là anh sẽ dùng bốn lạng bạt ngàn cân để trả lời vấn đề, nhưng lại nghe thấy anh cười hỏi ngược lại: “Tại sao tôi lại không khoan dung với cô ấy? Tại sao tôi phải nghiêm khắc với cô ấy? Tôi không hi vọng cô ấy làm gì cả, tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ sống cả đời mà thôi. A Quỷ, cậu nhất định không hiểu được đó mới thực sự là tình yêu chân chính.”
Tôi nghe xong, trái tim tôi đập liên hồi, muốn nói mà không thể thốt thành lời.
Đầu mùa xuân, khoảng tháng ba, tháng tư, một hôm, Mục Khanh Khanh theo mẫu thân tới Lục phủ, chờ triều đình yết bảng (công bố kết quả thi). Mà lần này, Lục Thiểu Du lần đầu tiên trong đời nhận kết quả hắn thi trượt. Vì thế, một người tấn tú như lan, tức giận nhảy hồ, khi được cứu lên, ánh mắt trong suốt, sạch sẽ nhìn về mẫu thân của hắn, tràn đầy áy náy nói: “Thiểu Du dưới tình thế cấp bách, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nhảy xuống nước tự sát.” Lục mẫu nghe vậy ôm nhi tử thất thanh khóc rống….
Mục Khanh Khanh đứng một bên nhìn thật lâu, sau đó mới đẩy tay mẫu thân ra đi về phía trước. Nàng nhàn nhạt nhíu mày, nghiêng đầu nhìn vị hôn phu ngâm trong nước vẫn thanh nhã lỗi lạc, con ngươi tinh linh đảo một vòng lại một vòng.
Đột ngột một chiếc váy đỏ thẫm quả lựu đập vào mắt, Lục Thiểu Du ngẩn ra, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Mục Khanh Khanh, đôi mắt trong sáng như tuyết trắng dày, đẹp không gì sánh nổi. “Là nàng….” Hắn lẩm bẩm nói.
Mục Khanh Khanh nhíu mày, gật gật đầu. Nhìn thấy Lục mẫu nghe tiếng dùng khăn lau lệ, cũng quay đầu lại nhìn nàng, lanh lợi thay đổi thái độ, lập tức đổi lại thành bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn, cụp mắt phúc thân, e lệ dịu dàng mở miệng: “Ta là Mục Khanh Khanh, gặp qua Lục di mẫu, gặp qua tam công tử.” Nói qua nàng cầm khăn e lệ che nửa môi nói: “Khanh Khanh hiểu biết không nhiều lắm, nhưng từng nghe phụ huynh (cha và anh) nói đến, trên đời có một loại chim, chỉ tước vị, ba năm không phỉ lại thông minh. Khanh Khanh thấy, công tử mặt mày đoan chính thanh nhã, mặc dù lần này gặp hiểm trở, nhưng cũng chính là loại chim này, bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên, bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân. (em xin chệu). Đúng là châu báu trong rương. Hi vọng tam công tử không nên tức giận….”
Lục mẫu biết Mục Khanh Khanh là hiền lương thục đức (có tài có đức) nổi danh trong thành Cô Tô, hiện giờ lại thấy nàng rộng lượng hiểu lí lẽ như vậy, càng thấy mừng rỡ, đối với con dâu thứ ba trong tương lai càng xem trọng, càng vui mừng, chỉ cảm thấy gia thế, diện mạo, hình dáng, tính tình mọi thứ đều tốt.
Lục Thiểu Du cũng có một chút xúc động,d.iễ..n.đ.a.n ..l.ê .q..u.ý. .đ.ô.n., tuy biết này khác thường, nháy mắt liền là hai người, nhưng cũng không nói ra, vẫn là mỉm cười, trong nháy mắt phong hoa vạn trượng.
Lục mẫu thấy con trai cười càng thêm vui mừng. cũng không để ý sự kiêng kị nam nữ, đẩy đứa con thứ ba của mình nói: “Đứa ngốc, còn không mau đi thay quần áo, rồi đưa Khanh Khanh đi dạo trong vườn một chút.”
Vừa không có người khác, Mục Khanh Khanh liền hiện nguyên hình, ngày đó khi cô nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng liền hối hận, biết rằng chắc chắn sau này sẽ còn gặp nhau, dáng vẻ nổi giận bực tức của mình không chừng còn xảy ra chuyện gì đó. Hôm nay lúc trên đường tới nhà họ Lục, trong lòng vẫn lo lắng không yên, nhưng nàng cũng không nghĩ tới Lục Thiểu Du này sẽ buồn cười như vậy, thi không đỗ thì cũng thôi đi, vậy mà còn đi nhảy hồ, thế nhưng sự chân thành trong đáy mắt lại rất đáng yêu, cũng không vạch trần mình ngay trước mặt Lục mẫu, nghĩ như vậy nên nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vốn tình tình của nàng đã không yếu ớt, bây giờ càng thêm thoải mái. Trong lòng nàng luôn muốn, nếu vị hôn phu tương lai có thể chịu đựng được tính tình thực sự của mình, vậy thì mọi việc sau khi về nhà cũng không cần bàn nữa, là chuyện vô cùng tốt.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Mục Khanh Khanh cũng không hề dãn ra, nàng bĩu môi nhìn Lục Thiểu Du đã thay quần áo sạch, nhẹ nhàng lắc đầu. Dưới ánh mắt dịu dàng của Lục Thiểu Du nàng nhỏ giọng ác độc nói: “Nói huynh là ngốc đúng là ngốc thật, sáng nay mẫu thân để tôi trang điểm tới chúc mừng huynh, tôi liền biết nhất định là phí phạm thời gian…..” Nàng thở dài, che miệng cười một tiếng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nhìn về phía Lục Thiểu Du, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng huynh có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng tôi sao?”
Lục Thiểu Du vẫn không nói, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, tạo thành một không khí yên tĩnh hài hòa.
Mục Khanh Khanh nhấc bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của mình lên, mê hoặc đến không ngờ, chỉ thấy khóe mắt nàng hơi lườm Lục Thiểu Du: “Tôi đã từng nghĩ, nếu như huynh có tiền đồ, tôi có thể giống như thư đồng của huynh, che ô cho huynh.”
Lục Thiểu Du nghe xong cũng hơi ngạc nhiên, lập tức cười nhẹ, như đang tự giễu, nhìn Mục Khanh Khanh xinh đẹp tuyệt mĩ, tròng mắt hiện lên sự suy nghĩ sâu xa. Nếu lúc này Mục Khanh Khanh nhìn vào đáy mắt của hắn, chắc chắn sẽ không bao giờ có suy nghĩ hắn là người ngốc nghếch nữa…….
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Vở kịch nhỏ: Anh rể, đó là âm thanh gì vậy?
Một hôm, Cố Tiểu An để lộ gương mặt nhỏ nhắn, nện bước chân ngắn chạy vào trong thư phòng, bàn tay mập mạp tròn vo kéo kéo ống quần Phó Quân Nhan, hai mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt Phó Quân Nhan, làm bộ đáng thương phồng má lên.
Phó Quân Nhan thấy tiếng động, cúi đầu, dừng động tác trong tay, nhìn An An, dịu dàng sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc, kiên nhẫn hỏi: “An An, sao thế?”
Cố Tiểu An nghiêng đầu nhìn Phó Quân Nhan, thở mạnh hai lần mới hỏi: “Anh rể, tại sao buổi sáng chị em lại kêu vậy?” Phó Quân Nhan trừng mắt nhìn, hai tai bắt đầu đỏ dần lên, bình tĩnh ôm Cố Tiểu An vào lòng, cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu nhóc, chậm rãi mở miệng: “An An nghe nhầm rồi.”
Bạn học Cố Tiểu An phồng má, nghi ngờ xoa xoa lỗ tai của mình, cúi đầu lẩm bẩm.
Ngày thứ hai, Cố cá nóc còn đang mơ màng trong mộng, Phó Quân Nhan đã tỉnh lại, nằm nghiêng, chống mặt lên ngắm vẻ mặt Bảo Bối khi ngủ. Đột nhiên anh lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân sột soạt, tiếng động kia rất nhỏ, nhưng khi đế giày tiếp xúc với đất vẫn vang lên tiếng con vịt nhỏ kêu, vừa nghe cũng biết là một bánh bao nhỏ. Phó Quân Nhan hơi nhếch khóe môi lên, đẩy Cố cá nóc vẫn đang trong mộng đẹp một cái.
Cá nóc có tính tức giận khi rời giường, hừ hừ mấy tiếng, lật người tiếp tục ngủ. Phó Quân Nhan cười một tiếng, xuống giường nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, để lại một khe nhỏ, lại quay đầu lôi kéo bạn học cá nóc nào đó.
Cá nóc tức giận, cuối cùng cũng mở mắt ra nhìn Phó Quân Nhan mười phần sảng khoái, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh còn không để em ngủ, anh đã giày vò cả đêm rồi còn gì…..” Nói xong lại bày ra vẻ mặt đáng thương, ngoan ngoãn làm nũng: “Quân Nhan, người ta mệt mỏi mà……”
Phó Quân Nhan cười khẽ, tiến tới nhỏ giọng nói một câu vào tai cá nóc. Bạn cá nóc lập tức trợn to hai mắt, mặt đỏ bừng lên, cả người lập tức tỉnh táo. Cô rũ cặp mắt xuống, nghiêm mặt nhìn cánh tay Phó Quân Nhan xấu hổ hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Phó Quân Nhan nháy mắt mấy cái, khẽ nghiêng đầu nhìn sang bên cánh cửa đang lộ ra một cái đầu nhỏ kia, cười khẽ. Anh đột nhiên nhào tới đùa với Cố cá nóc, cá nóc hết tránh lại trốn, cười đến run lên, làm sao cũng không thể trốn được, không thể làm gì khác hơn, lập tức kêu thành tiếng: “A a a a ……Phó Quân Nhan, anh nhẹ chút nhẹ chút.”
“A a a a a…… Không được……. Không được…..”
Một lát sau, âm thanh con vịt nhỏ kêu cũng nhỏ dần. Mật thám Cố Tiểu An ôm bình sữa với gương mặt sáng bừng, cặp mắt trong suốt lấp lánh, lộ ra núm đồng tiền đáng yêu, trở về phòng nhìn Tiểu Khải đang nằm trong phòng bắt đầu cù nó, gãi gãi bên trái, bên phải, lên trên lại xuống dưới, Tiểu Khải vô tội vội vàng trốn, sủa lên mấy tiếng vô cùng đáng thương.
Sau đó, Phó Quân Nhan dừng tay, ôm lấy Cố cá nóc đang không thở nổi, cọ xát trên vai cô, vỗ vỗ lưng cô an ủi, trong miệng lại trêu chọc nói: “Em nghe xem, âm thanh giống nhau mà…..”
Cố cá nóc quẫn, oa oa …… không làm đâu…..