Tôi cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung. Không biết sức lực ở đâu ra, giây phút kia tôi giống như điên cuồng lảo đảo kéo Phó Quân Nhan chạy đi. Sự sợ hãi về cái chết rất đáng sợ, nhưng nó đang dần bao phủ lấy tôi, không biết tại sao, sau khi đầu tôi trống rỗng, lại hiện lên hình ảnh khi chúng tôi mới biết nhau. Anh duỗi tay về phía tôi, nở nụ cười tươi đẹp với tôi, anh dùng âm thanh dịu dàng nhất thế giới nói với tôi: “Nặng lắm, anh ôm giúp em nhé….” Sau đó anh cứ như vậy, giúp tôi nhận lấy tất cả bi thương và khổ sở, cho tới bây giờ cũng luôn lànhư vậy, anh lại chật vật té ngã trước mặt tôi….. tôi rất sợ, sự sợ hãi không có âm thanh nào, tới rất trực tiếp, trực tiếp khiến cho thế giới của tôi nghiêng ngả.
Cuối cùng khi tôi nhìn thấy đèn xe cảnh sát và xe cứu thương ở cửa thôn, tôi bất chấp tất cả chạy về phía trước. Sau đó tôi nhìn thấy anh họ tôi vẫn luôn là dáng vẻ đào hoa, vậy mà trước mặt tôi lại là người đàn ông với ánh mắt lo lắng và mừng rỡ, quần áo nhăn nhúm nhưng cũng chạy như điên về phía tôi, trong miệng vẫn không quên nóng nảy gọi: “Bảo Bối, Bảo Bối.”
Cha tôi cũng nhảy xuống từ xe cứu hộ, theo sát bên người cha là mấy nhân viên y tế chạy về phía tôi, cha nhìn tôi chằm chằm, vừa nhìn thấy tôi đã đánh tôi hai cái lên lưng nhìn thì rất mạnh tay nhưng thật ra không hề đau , mắt cha tôi như có lệ, mắng: “Cái con nhóc không có lương tâm này. Sao lại gặp chuyện như vậy cơ chứ. Người khác không gặp chuyện như vậy sao con lại gặp phải chứ. Tại sao con nhóc này lại xui xẻo như vậy chứ?”
Tôi nghe xong lại cười, nhìn thấy sau lưng cha tôi có mấy nhân viên y tế mang băng ca chạy tới, dây cung trong lòng tôi cũng dãn ra, tôi thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy Phó Quân Nhan ngã ngồi xuống, trong tay vẫn nắm chặt chiếc bình nước quân dụng chứa đầy cát kia cũng rơi xuống, bịch ... ...một tiếng rơi trên mặt đất, chậm rãi đổ ra cát mịn, tôi ôm Phó Quân Nhan, nhìn nó, lần này tôi ý thức được rõ ràng là cái gì, đáy lòng vừa ấm áp lại đau đớn….
Sau khi lên xe cứu thương lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ của mình sau khi vào sa mạc Takla Makan, từ đầu tới chân của tôi đều đen xì, tóc rối tinh mù, chỉ có hai tròng mắt màu xanh dương sáng rực rỡ. Bởi vì thời tiết bão cát nên máy bay trực thăng không thể cất cánh được, đoàn xe vào sa mạc cứu viện cũng không có hiệu quả. Cha tôi và anh họ không thể làm gì khác hơn là canh chừng ở thôn trang ngoài sa mạc, mà bọn họ chỉ có thể mỗi ngày đổi một thôn trang, sau đó để người lại canh giữ. Hôm nay họ cũng vừa mới chuyển tới đây, lập tức gặp được tôi và Phó Quân Nhan đang trong tình trạng chật vật không chịu nổi. Chân tôi cũng vì nóng lòng nên ngã từ cầu thang xuống bị thương. Cha nhìn tôi bằng ánh mắt đau lòng, một chiếc chân băng bó, trên trán cũng xuất hiện rất nhiều tóc trắng, đáy lòng tôi không nhịn được chua xót khổ sở.V
Tôi khàn giọng nói: “Rất xin lỗi.” Cha tôi lại lắc đầu một cái, sờ sờ tóc tôi, lại nhìn Phó Quân Nhan đang hôn mê được truyền nước, cha nói, nhưng cũng giống như đang tự nhủ: “Các con trở lại là tốt rồi….”
Cha tôi muốn tôi nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt, nhưng làm thế nào tôi cũng lắc đầu, tôi không nghĩ được nhiều như vậy, y tá ở bên cạnh liên tục mời tôi tránh ra, lần đầu tiên tôi vô lễ đẩy cô ấy ra tự mình canh giữ ở bên cạnh băng ca của Phó Quân Nhan.
Tôi không dám ngủ, mệt mỏi cũng không dám ngủ, tôi muốn canh giữ bên cạnh Phó Quân Nhan, xác định anh thật tốt, chờ anh tỉnh lại. Tôi nắm chặt lấy bàn tay không truyền nước của anh, bàn tay lạnh lẽo, dùng bông thấm nước làm ướt môi cho anh, sau đó lại dùng khăn ướt cẩn thận lau mặt cho anh. Trong lòng tôi rất nhiều chua xót khổ sở không biết tên, tuy nhiên cũng không thể nói ra miệng. Anh họ tôi vẫn luôn mang gương mặt sa sầm, bê bình cháo loãng ngồi bên cạnh đút cho tôi từng miếng một, cũng không ngăn cản động tác của tôi. Tôi yên lặng há miệng ăn, chỉ nhìn Phó Quân Nhan lo lắng không nói thành lời.
Sau khi cha tôi lên xe cứu thương, một lát sau đã nghiêm túc gọi điện thoại, trong xe cứu thương vốn nhỏ hẹp, những câu nói của ông tôi đều nghe rõ ràng, cha tôi hỏi máy bay trực thăng lúc nào có thể cất cánh? Bác sĩ được mời sắp tới chưa? Còn phía bên cảnh sát kia nói thế nào….
Sau đó cha tôi nhíu mày một cái, cầm điện thoại quay sang đưa một tay chạm vào tôi, cẩn thận hỏi tôi: “Bảo Bối, phó đạo diễn của các con đâu?”
Tôi chỉ lắc đầu một cái, nhắm mắt không nói gì. Cha tôi hiểu ý, chỉ thở dài một cái rất nặng nề, ánh mắt cha tôi lướt qua tôi nhìn về phía Phó Quân Nhan, là ánh mắt ấm áp tôi chưa thấy bao giờ. Một lát sau khi cha cúp điện thoại thì tới nói với tôi: “Bây giờ con đến bệnh viện kiểm tra trước đi, chúng ta đến đồn cảnh sát làm lời khai đã.”
Tôi gật đầu một cái, vuốt ve cặp mắt vẫn đóng chặt của Phó Quân Nhan, nhìn vào giây truyền vẫn đang nhỏ giọt từng giọt từng giọt, nhỏ giọng hỏi cha tôi: “An An đâu ạ?”
Cha tôi vỗ lưng tôi an ủi, nói: “Cha để một dì có thể tin được đến nhà chăm sóc cho An An, xảy ra chuyện như vậy để đứa trẻ ở đây không tiện.”
Tôi gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa. Cha tôi cũng không nói nhiều với tôi, xoay người nói nhỏ với anh họ tôi mấy câu. Khi xe cứu thương tới bệnh viện huyện thì cha tôi ngồi một chiếc xe nhỏ khác rời đi.
Có lẽ là thế giới quá nhỏ, tôi đứng trong hành lang cũ kĩ của bệnh viện, trơ mắt nhìn Phó Quân Nhan bị đẩy vào phòng bệnh, chính mình lại bị anh họ cưỡng chế kéo đi kiểm tra thân thể, một người đàn ông vẻ mặt như trẻ nhỏ rất đáng yêu mặc áo blu kiểm tra cho tôi. Đột nhiên tôi nhớ ra người đàn ông này, anh ta là người ngồi trong phòng anh Đinh Việt, chính là người mặc áo sơ mi màu lam, mở miệng liền xưng là ‘lão tử’, tôi cũng nhớ rất rõ ràng, anh Đinh Việt đã từng nói y thuật của người này rất tốt.
Mặc dù anh họ tôi nói đầu tiên cứ để cho bác sĩ tốt nhất ở đây kiểm tra cho Phó Quân Nhan, chờ khi máy bay đến đón chúng tôi trở về sẽ để anh tiếp nhận trị liệu tốt hơn. Mà tôi không muốn để Phó Quân Nhan chậm trễ một chút nào, có bác sĩ tốt ở đây sao không dùng chứ? Tôi không suy nghĩ nhiều, không để ý đến dáng vẻ lôi thôi của mình , đẩy tay anh họ tôi ra, vội vàng chạy tới cản bước anh ta, diễnđànlêquýđôn.com, không biết anh ta tên là gì, tôi không thể làm gì khác hơn là gọi: “Làm phiền anh đợi một chút…… Anh áo sơ mi màu lam ơi, anh là bạn của anh Phòng Đinh Việt đúng không? Lần trước trong phòng anh Đinh Việt tôi đã thấy anh mặc áo sơ mi màu lam.”
Anh ta bị tôi mạnh mẽ kéo lại, đáy mắt ẩn nhẫn xa cách và không kiên nhẫn, lại bởi vì câu nói của tôi mà ngạc nhiên sửng sốt. Nhìn vào ánh mắt xanh thẳm của tôi, cẩn thận đánh giá tôi từ đầu tới chân, lúc lâu sau dưới anh mắt mong chờ của tôi, anh run run tay chỉ vào tôi, hỏi: “Mẹ nó. Cô là cái gì Tiểu Ái đó hả? Cái gì mà công chúa mĩ nhân ngư hả?”
Tôi vội vã gật đầu, không để ý lễ phép vội vàng túm tay người đàn ông có gương mặt như trẻ con kia, tôi vội vàng nói: “Anh Đinh Việt nói y thuật của anh rất tốt. Anh có thể giúp tôi một chút không, giúp tôi xem bệnh cho Phó Quân Nhan được không? Kiểm tra giúp tôi xem anh ấy có sao không? Anh ấy bị hôn mê, bây giờ cũng không biết thế nào…..”
Người đàn ông có gương mặt như trẻ con kia cứng đờ người, nhìn nhìn tôi, lại đánh giá xung quanh, không chịu được cúi người nói:“Lão tử đang làm việc đấy. Không phải tới đây chơi đâu. Mấy người diễn viên các người đang quay cảnh ẩn hình gì đó cũng không cần làm chậm trễ công việc của lão tử. Nhìn mặt mũi của Đinh Việt, lão tử cũng không trách ngươi, mĩ nhân ngư hóa trang đóng vai ăn xin thì cô cũng đi tìm người khác đi.”
Sắc mặt tôi cứng đờ, không thu tay lại, nhớ tới dáng vẻ bẩn thỉu của mình, lúng túng nhìn anh ta nói: “Chúng tôi bị vây trong sa mạc vừa mới được cứu, không phải đùa giỡn với anh đâu….”
Người đàn ông có gương mặt như trẻ con há hốc mồm, nhìn tôi một chút, lại nhìn về phía anh họ tôi vẫn đang đứng ở phía sau, nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Sau đó cũng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn thường ngày, nói mấy câu với nhân viên cứu hộ phía sau, gật đầu một cái với tôi, giơ tay lên có mấy phần xin lỗi nói: “Ở phòng bệnh nào, tôi đi với hai người một chút.”
Anh ta cũng không nói nhảm, vừa đi vừa nghiêm túc hỏi tôi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi nói chính là công tử Quân Nhan có dáng vẻ còn đẹp hơn phụ nữ đó sao, anh ta xảy ra tình trạng gì vậy?”
Tôi gật đầu, đang muốn trả lời, anh họ tôi lại đi tới, kéo tôi trấn an, tiếp lời nói: “Chào bác sĩ, tôi là Mạc Nặc Vân, là anh họ của nhóc này. Đại khái tình huống để tôi nói đi, em gái tôi quá mệt mỏi rồi.” Sau đó anh họ tôi đỡ lấy tôi, đơn giản kể lại toàn bộ câu chuyện.
Người đàn ông có gương mặt như trẻ con gật đầu một cái, ánh mắt nhìn tôilại có mấy phần áy náy. Đến phòng bệnh, nhìn Phó Quân Nhan đang hôn mê trên giường bệnh, lại nhìn tôi đang đứng sau lưng anh ta, đáy mắt không thể nhận ra là có gợn sóng hay không. Anh ta nói với nhân viên cứu hộ mấy câu, nhận lấy ống nghe bắt đầu kiểm tra cơ sở cho Phó Quân Nhan, đưa lưng về phía tôi và anh họ nói: “Mấy người đi ra ngoài đi, không cần làm ảnh hưởng đến tôi kiểm tra cho bệnh nhân. Tiểu Đồng, bạn đưa cô ấy đi làm kiểm tra toàn diện một chút, đừng để xảy ra sai sót gì.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, cùng anh họ tôi đi ra ngoài, trước khi bước ra khỏi cửa tôi nghĩ nghĩ lại dừng lại, nhìn về phía người đàn ông có gương mặt như trẻ con kia cúi người thật sâu tôi nói: “Làm phiền anh, cám ơn anh.”
Anh họ đưa tôi đi làm một loạt kiểm tra, tôi vẫn rất ngoan ngoãn, chỉ muốn nhanh chóng trở về chăm sóc Phó Quân Nhan. Nhưng lúc đang đợi kết quả kiểm tra thì anh họ tôi lại đưa tôi đến một phòng trọ phía sau bệnh viện, là một phòng trọ mượn tạm của bệnh viện, để cho tôi tắm rồi thay quần áo khác trở về. Tôi lại lắc đầu, vội vàng muốn trở lại nhìn Phó Quân Nhan.
Anh họ tôi không vui cau mày, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn tôi với vẻ không đồng ý, khoanh tay trước ngực lưu manh nói: “Bảo Bối, em nhất định phải bày ra tính tình bướng bỉnh bây giờ sao? Em sẽ để Phó Quân Nhan lo lắng cho em sao? Cả đoạn đường anh ta đều bảo vệ khiến em không bị thương chút nào, chẳng phải lúc tỉnh lại anh ta cũng muốn thấy em trong trạng thái tốt nhất hay sao? Không phải anh muốn nói em. Em nhìn một chút dáng vẻ của em bây giờ xem. Người không biết còn tưởng là tác phẩm của đệ tử cái bang. Không trách được người bác sĩ kia lại nói em lừa anh ta.”