Phó Quân Nhan muốn rời sự chú ý của cá nóc nhà anh, nên anh mua rất nhiều Fashion Magazine về nhà, quả nhiên là có hiệu quả đối với cá nóc. Cố Bảo Bối bắt đầu tập chúng vào những hình ảnh trên quyển tạp chí. Cuối cùng đến một hôm vui vẻ bảo Phó Quân Nhan đưa cô đi dạo phố, nhưng chính cô không biết là cô đang nhảy xuống hố do người nào đó đào ra………… Lúc ra cửa, Phó Quân Nhan đeo cho cô một cái khẩu trang màu hồng, Cố Bảo Bối nóng nảy, nước mắt lưng tròng nhìn Phó Quân Nhan đi theo lối sống của Quỳnh Dao nói: “Oa oa oa, anh chê em xấu xí. Anh ghét bỏ gương mặt nổi mụn của em khiến anh mất mặt.” Phó Quân Nhan lắc đầu một cái, bình tĩnh lấy trong ví ra hai cái khẩu trang màu hồng khác. Anh đeo cho An An chiếc nhỏ, anh đeo một chiếc to hơn. Vẻ mặt Cố Bảo Bối lập tức trở nên hớn hở, nháy nháy đôi mắt to màu xanh thẳm nói: “Thì ra là anh không muốn khi đi dạo phố bị quấy nhiễu đúng không? Nhưng như này có tác dụng không anh?” “Có tác dụng.” Phó Quân Nhan giúp cô đội tốt mũ len, ung dung gật đầu một cái, anh cũng không đi nhắc nhở chuyện khứu giác nhạy bén của cô, cũng không nhắc đến chuyện cái mụn của cô.
Bởi vì không có ai nhìn thấy mặt cô có cái mụn, cũng như không ai nhận ra mình, Cố Bảo Bối thấy rất vui vẻ. Tất nhiên, cô cũng là một người chị tốt, một người phụ nữ của gia đình. Đầu tiên bọn họ đi dạo trong khu quần áo của trẻ em, mua quần áo cho An An trước. Cố Tiểu An là đứa trẻ rất có tiền đồ, bạn cầm một bộ quần áo và giầy đẹp cho bé nhìn, cậu nhóc cũng sẽ gật đầu một cái, không có chuyện rất thích, cũng không có chuyện không thích, cười hì hì bình tĩnh giống như anh rể của nhóc. Nhưng chỉ cần nhìn thấy hình ảnh của Lạc lạc, bạn nhỏ An An không còn được như vậy nữa, cơ bản là miệng sẽ mở rộng kêu oa oa liên tục, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm. Cố Bảo Bối mặc dù cũng rất thích lạc lạc, nhưng cô luôn tự nhắc nhở mình rất nhiều lần, tiếp tục như vậy là không tốt….. như vậy là quá dễ dàng bị lôi kéo. Phó Quân Nhan phản ứng như bình thường, nghiêm túc nói: “Không sao đâu, An An còn nhỏ.”
Sau đó bọn họ lại tiếp tục đi đến khu đồ dùng của trẻ em, nhìn bảo bảo trong bụng cô còn chưa ra đời, Bảo Bối tò mò nhìn trái nhìn phải, thỉnh thoảng lại lôi kéo Phó Quân Nhan trực tiếp lôi anh đi hỏi lung tung cái này cái kia, nhưng may mà mỗi ngày công tử Quân Nhan đều cố gắng học tập kiến thức về trẻ sơ sinh, căn bản đều đối đáp trôi chảy, cuối cùng những nhân viên phục vụ đi theo phía sau họ đều cảm thấy mình không cần thiết phải tồn tại, trực tiếp rời đi. Nhưng mà rất nhiều người đi qua đều không tự giác dừng chân lại, nhìn một nhà ba người xinh đẹp như một bức họa, ấm áp đến tận lòng người, mọi người đến xem đều nở nụ cười nhẹ nhàng từ nội tâm.
Quần áo và giầy của An An đã rất nhỏ, nhưng đồ của trẻ sơ sinh càng nhỏ hơn. Có lẽ là thiên tính của người mẹ, rất mong đợi đối với đứa bé trong bụng mình, những đồ vật để bảo bảo dùng nhỏ là đồ cắt móng tay, lớn là quần áo của bảo bảo, Cố Bảo Bối luôn chọn lựa rất nghiêm túc. Cứ như vậy, mua đồ cho hai đứa nhỏ, một ngày nhanh chóng trôi qua. Bạn học Cố Bảo Bối lật rất nhiều trang Fashion Magazine nhưng lại không chọn được cái gì cho mình. Nhưng cô rất dịu dàng, cô không mua đồ cho mình nhưng không quên mua đồ cho Phó Quân Nhan, cô chọn cẩn thận kĩ lưỡng cho anh một chiếc áo có khuy bằng kim cương tinh xảo.
Mặc dù cô không thu hoạch được gì nhưng Bảo Bối thấy vẫn rất vui vẻ, nhìn An An đáng yêu vui vẻ, lại nhìn Phó Quân Nhan yêu thích vuốt ve chiếc hộp đựng cái áo, cô cảm thấy rất thỏa mãn. Hơn nữa ngày hôm nay rất thuận lợi, không có ai nhận ra họ, cũng không có cẩu tử theo cùng, cũng không ai nhìn thấy những chiếc mụn đáng ghét của cô. Trên đường về nhà, Cố Bảo Bối dựa người vào xe ngủ nên không biết, người đàn ông nhà cô đêm qua đã thông báo trên trang web: “Phản ứng nôn nghén của Tiểu Ái rất mạnh, không ngửi được chút mùi tanh nào. Gần đây tính tình cô ấy cũng thay đổi, Quân Nhan không có cách nào, cũng chỉ có thể đưa cô ấy ra cửa giải sầu. Hôm nay ra cửa cả nhà đều đeo khẩu trang, xin các bạn đừng trách, Quân Nhan rất cảm ơn.” Phó Quân Nhan cho tới bây giờ cũng không biết, có lúc chân thành tuyệt đối sẽ đổi được sự tha thứ.
Lại đến một mùa trao giải thưởng Kim Long nữa, Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối đều được giải thưởng nam nữ chính được nhiều người yêu thích nhất. Vốn là Phó Quân Nhan không muốn Cố Bảo Bối mệt mỏi. Nhưng bạn họ Cố cá nóc từ khi mang thai thì ngày càng lười, sau khi bác sĩ Phương kiểm tra định kì cho Cố Bảo Bối xong thì lén lút tìm Phó Quân Nhan. Bác sĩ nói cho anh biết một tin tốt và một tin xấu. Tin tức tốt chính là Cố Bảo Bối mang thai đôi, có hai bảo bảo trong bụng. Tin tức xấu là mặc dù Bảo Bối có dáng người cao, nhưng khung xương nhỏ, nếu như không vận động thích hợp, như ra ngoài đi dạo mà hay ở nhà lười vận động, vậy thì lúc sinh con sẽ vất vả hơn. Vì vậy, Phó Quân Nhan suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý cùng Cố Bảo Bối tham gia buổi lễ trao giải thưởng Kim Long.
Ngày diễn ra buổi lễ trao giải thưởng Kim Long, Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối cùng nhau đến, nhưng hai người không bước trên thảm đỏ, họ đi thẳng vào sân khấu chính. Bởi vì mang thai nên Cố Bảo Bối không thể đi giầy cao gót, mặc dù một bộ lễ phục bình thường, nhưng phần lớn lễ phục đều là váy dài, Phó Quân Nhan không nói, Bảo Bối cũng lo mình sẽ bị trật chân té ngã. Cho nên hai người quyết định không đi thảm đỏ, cô trang điểm nhẹ như khi đi ra ngoài thôi.
Ngày này, cá nóc mặc một chiếc áo len màu trắng hợp với một chiếc quần dài phá cách nhưng vẫn mang phong cách Hồng Lam, eo buộc một chiếc dây lưng to bản màu đen, dây lưng là trang sức nhưng tuyệt đối không thít bụng, về điểm này Phó Quân Nhan đã tự mình kiểm tra qua. Bên ngoài áo lên cô khoác một chiếc áo lông cừu, chân đi một đôi giày nhung ngắn cổ, mái tóc cũng chỉ là thoải mái vấn lên, xinh đẹp mà dịu dàng. Phó Quân Nhan cũng ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng, cộng với áo khoác màu xám bên ngoài, những trang phục đơn giản như vậy nhưng khi phối hợp trên người anh lại đẹp mắt đến mức người ta muốn rời mắt đi cũng không được. Năm chữ 'khiêm tốn mà hoa lệ' dùng trên người anh tuyệt đối là chính xác.
Sau ngày công bố giải thưởng Kim Long cho các diễn viên, tất cả mọi người đều nói rằng: “Đẹp nhất trong buổi lễ lại cố tình là hai người không bước trên thảm đỏ kia. Công tử Quân Nhan và công chúa cá nóc, gặp hai người là một sự may mắn, vốn đã rất xinh đẹp cho nên bất kể như thế nào cũng không cần quá nhiều trang sức để khoe khoang, phong cách vẫn như vậy, dù thế nào nhìn qua vẫn thấy đẹp mắt.
Nhìn fan của mình hình như lại nhiều thêm, đây là cảm khái sâu sắc nhất của Cố Bảo Bối, còn nữa, đội hình người ái mộ hình như cũng có sự thay đổi. Cô nhớ rõ năm ngoái lúc này fan của công tử mang bóng bay màu trắng, Hải Bảo nhà cô thì mang bóng bay màu xanh, phân cách, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng lúc này, trong thính phòng có đến ba phần hai vị trí bị bóng bay màu xanh và màu trắng chiếm chỗ, fan của công tử và hải bảo cùng xen ở một chỗ. Những người ái mộ đầu tiên là giơ bóng bay màu trắng lên hộ: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử đời vô song.” Sau đó lại đưa bóng bay màu lam lên: “Cố Bảo Bối là thiên hạ đệ nhất.” Cuối cùng là giơ cả hai loại bóng bay lên, hô to: “Công tử cá nóc, thiên hạ vô song.”
Cố Bảo Bối che gương mặt co quắt của mình lại, khẩu hiệu này. Sau đó nghiêng đầu nhìn Phó Quân Nhan nói: “Sao em thấy khẩu hiệu này giống cường đạo thế nhỉ? Chẳng lẽ là ảo giác sao? Nhưng mà, may mắn fan của anh lương thiện, không có đọc thành cá nóc công tử nha.” Ai ngờ Phó Quân Nhan nghe xong hơi cau mày, yên lặng không tiếng động nhìn vào bụng Bảo Bối, cười như không cười. Bảo Bối lập tức ngạc nhiên, cá nóc công tử…….. Bảo bảo à, con chỉ nằm thôi mà cũng trúng đạn………… đúng không?
‘Cô bé lọ lem màu đen’ và ‘thiên quốc bạch vũ’ là hai tổ diễn khác nhau, giải thưởng Kim Long cũng phân chỗ ngồi theo tổ diễn. Vì vậy Phó Quân Nhan bề ngoài khách sáo mấy câu với Phòng Đinh Việt, sau đó quả quyết chiếm chỗ ngồi của người ta. Chị Nhược Phàm ngồi trước và Thư Sảng ngồi bên cạnh nhìn thấy thì cùng nhau nhíu mày. Ánh mắt hai người đều nhìn về phía bóng lưng lạnh lưng thẳng tắp của anh Đinh Việt ngồi cạnh Quý Khiết Nhi bên tổ diễn của đội địch. Chị Nhược Phàm nhịn không được lầm bầm nói: “Công tử à, không phải cậu có thù với Phòng Đinh Việt chứ?” Phó Quân Nhan cười khẽ, lễ độ lắc đầu, trả lời: “Tiểu Ái có giao tình với hai người, nhưng Quân Nhan suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy không có năng lực làm khó hai người.
Chị Nhược Phàm và Thư Sảng nghe xong, rối rít quay mặt đi, cũng không nói gì. Cố Bảo Bối che miệng cười, nhàn nhạt quét mặt nhìn Quý Khiết Nhi đang tranh giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất với cô, quay đầu cười ngọt ngào với Phó Quân Nhan, cánh tay đặt trên đầu gối của anh, móc trong túi ra mấy viên ô mai ngậm vào miệng, chép chép miệng ăn.