Lúc đoàn phim lên
đường đi Venezia họ bắt đầu thu dọn hành lý, cô phát hiện hành lý của Cố Tiểu An là nhiều nhất, khi cô đem đồ của cậu thu dọn xong, đã là tình
trạng khóc không ra nước mắt, cậu một nhóc con cư nhiên có tận ba gương
hành lý, cộng lại cũng có 149kg hơn, còn nặng hơn số kg của cô! Sau khi
cô vào đoàn phim rất ít đi ra ngoài, nhưng một khi đi thì sẽ mua cho
thỏa thích, sau khi có An An, cô mua cả phần cho cậu, bất chi bất giác
tích tụ rất nhiều, Phó Quân Nhan cũng thương cậu, không ít mua thêm đồ
cho cậu. Người trong đoàn phim cũng vậy, cho nên thành bộ dạng như bây
giờ, cô ngồi trên thảm, nhìn hành lý của Cố Tiểu An là bắt đầu đau đầu.
Lúc Phó Quân Nhan đến Cố Tiểu An đang ở trong phòng kiểm tra lại cái balô
nhỏ của cậu. Anh nhìn vào nhiều hành lý ở đó, cười hỏi cô: "Đều thu dọn
xong rồi à?"
Cô lắc đầu, chỉ vào phòng của An An: "Toàn là của An An."
Anh cũng bất giác khóe miệng giật một cái, cuối cùng khoát khoát tay nói:
"Vẫn là đừng mang theo, đem mấy bộ đồ An An cần mặc được rồi, chờ lúc
quay lại rồi lấy!"
"Không được a, John nói ngày mai tập thể trả
phòng đồ đạc phải đem đi hết." Cô ngẫm nghĩ có nên đem một gương hành lý của mình đem ném đi.
"Cố Tiểu Ái!"
"A!"
"Em để đây cả đời cũng được, căn nhà này là của anh."
"Anh mới debut, căn nhà này phải đắt bao nhiêu a?" Nếu như là Phó Quân Nhan
kiếp trước, nói câu này cô tuyệt đối không chớp mắt, phim anh thù lao
cao đến dọa người, đừng nói là một căn biệt thự, anh mua cả một khu biệt thự cũng không là vấn đề. Nhưng mà bây giờ, cô bỉu môi: "Anh không phải là vì muốn em không cần đem theo hành lý mà lén lút trả tiền thuê chứ?"
Anh một mặt biểu tình như 'tú tài gặp phải binh' vậy, đem cô kéo từ dướ đất lên, đẩy cô vào phòng của mình: "Nhanh đem hành lý của em sắp xếp lại,
cái gì cần đem thì đem, dùng không được thì để đó, đợi khi kết thúc phim rồi quay về lấy."
"Thật là của anh?"
Anh bất khả tri phủ
mả nhìn cô. Cô liền biết căn biệt thự này thật sự là của anh. Phó Quân
Nhan mới debut đã có được căn biệt thự mấy nghìn vạn này. Được thôi, lão John không biết gặp vận may cất chó gì mà tuyển chúng diễn viên người
nào người nấy không phải là 'quan nhị đại' thì là 'phú nhị đại'...
Cô vừa nghe liền an lòng, "Vậy em cần đem hành lý gì nữa, đem mấy bộ quần
áo là được rồi, không đủ thì mua thêm là được." Đời người điều thú vị
nhất là trọc daddy, đem thẻ tín vụng của cô liên kết với điện thoại của
daddy, mỗi một lần tính tiền thì điện thoại của ông sẽ nhận được một tin nhắn, sau đó lúc cô điên cuồng mua sắm, điện thoại của daddy thành công nổ máy, daddy lông rùa cũng sẽ thành công biến thành xù lông. Cô rất
lâu rồi không cảm nhận được loại vui sướng này...
Lúc cô xách theo balô một quai ra khỏi phòng, lại phát hiện Cố Tiểu An vẫn chưa từ phòng cậu đi ra.
Lúc cô và Phó Quân Nhan vào phòng đồ chơi của Cố Tiểu An, cậu đang vểnh cái mông của cậu, cái đầu dùi vào dưới thảm, tay nhỏ từng chút một vớt ra
những viên kẹo mà cậu giấu đem bỏ vào bên trong cái balo nhỏ tùy thân
của cậu. Tiểu Khải rất phối hợp mà đứng trông cửa, lúc mún sủa khi nhìn
thấy cô, vừa thấy Phó Quân Nhan đi đến liền lập tức vùi đầu xuống, bắt
đầu phe phẩy cái đuôi giả vờ ngoan ngoãn. Giờ khắc này cô mới phát hiện, Tiểu Khải vẫn còn biết được đến cùng chủ nhân thực sự của nó là ai.
Chỉ là lúc cô cười xoay đầu qua, lại không nghĩ rằng biểu tình của Phó Quân Nhan sẽ nghiêm túc như vậy, anh đi qua đó, ngồi chổm xuống ở đầu bên
kia của tấm thảm nhẹ giọng gọi: "An An."
Cố Tiểu An bị dọa giật mình, thân thể rõ ràng nhẹ run, mới dè dặt mà ló đầu ra, đầu tóc rối bời, đôi mắt to màu đen lấp lánh xoay tròn, bàn tay nhỏ bé hoảng sợ giấu về
phía sau, cả người cứ thế nằm rạp trên mặt đất che ở một góc tấm thảm,
sững sờ mà nhìn Phó Quân Nhan.
Anh rất có kiên nhẫn đem An An đặt lên trên đùi, để An An ngồi vững, tay của An An vẫn còn giấu ở phía sau lưng, Phó Quân Nhan cũng không kéo, chỉ là để An An nhìn vào mắt anh.
"An An, tại sao lại đem kẹo giấu đi?"
An An cúi gục đầu xuống, rút cổ lại.
"An An, không thích kẹo có phải không?" Phó Quân Nhan hỏi, đưa tay ra xoa tóc An An: "Không thích tại sao còn giấu đi?"
Cố Tiểu An ngước mặt lên, vụng trộm nhìn Phó Quân Nhan một cái, lại cực
nhanh mà cúi xuống, hai tay nhỏ không giấu phía sau nữa, kẹo trong tay
cũng tùy tiện mà vứt xuống đất, chỉ là rũ mắt xuống xoắn lấy ngón tay.
Nhỏ tiếng nói: "An An không thích."
"Vậy tại sao đem giấu đi? An
An có thể không lấy a..." Cô chưa từng nghĩ qua là Cố Tiểu An sẽ không
thích kẹo, rõ ràng là cậu rất thích kẹo a. Nhịn không được, cô đi qua mở miệng hỏi.
"Chị..." Cố Tiểu An yếu ớt gọi cô một tiếng.
Cô còn muốn hỏi, Phó Quân Nhan lại nhìn cô lắc lắc đầu. Cô chỉ có thể nhịn xuống, cùng anh nhẫn nại mà nhìn An An.
"Việt Việt, anh Jay, ông John thích An An, cho nên cho An An kẹo." Cố Tiểu An ngước mắt lên, xoay đầu giống như cầu cứu vậy nhìn Tiểu Khải đang quỳ ở một bên, mới nói: "An An không nhận, Việt Việt sẽ đau lòng... đều sẽ
đau lòng."
Đứa trẻ này...
"Ngoan." Phó Quân Nhan khen ngợi đụng đụng trán cậu, lại hỏi: "An An, tại sao không thích kẹo?"
Cố Tiểu An xoay đầu nhìn cô, bĩu môi, cư nhiên có mấy phần ủy khuất, mặt
nhỏ kìm nén đến đỏ bừng "Kẹo làm chị đau, An An không thích! Không
thích! Chị đau! An An không thích." Giờ khắc này, cô thật là không biết
phải nói gì, chỉ đi qua đó đón cậu vào lòng "Đứa trẻ ngốc, chị không
đau, tại sao em lại còn nhớ đến chuyện đó, đó là đóng phim, An An thông
minh như vậy, không phải biết rồi sao?"
"An An không thích chị
đau!" Cậu cố chấp la lên, mặt nhỏ vùi ở cổ cô, mặt đầy ủy khuất. Cô vỗ
vào vai An An, nhìn Phó Quân Nhan xốc lên thảm lông, giúp An An từng
chút đem kẹo đựng vào trong balo nhỏ, thật sự không biết nên nói gì nữa.
Cuối cùng cũng dỗ An An ngủ, cô nhìn vào đứa trẻ trong lòng, mới xoay đầu
nhìn Phó Quân Nhan: "Lão John nói, mún dùng những đoạn phim hậu trường
làm tuyên truyền, hỏi em, An AN có thể không vào ống kính? Phó Quân
Nhan, An An nhỏ như vậy, em phải làm sao?"
"Vì không muốn để An An bị phóng viên chụp được, em sẽ đem An An đưa đi không? Tiểu Ái." Anh hỏi, đơn giản mà dễ hiểu.
"Nếu như không muốn An An bị lộ diện, thì nó không thể đi theo em. Phó Quân
Nhan, anh biết, 《Tiếc Tình》một khi phát sóng, dù có như thế nào đi nữa,
chúng ta sẽ thật sự phải sống dưới ánh hào quang."
Anh im lặng,
không nhìn cô nữa, chỉ cuối đầu kéo lại balo của An An, đeo vào trên
lưng Tiểu Khải, Tiểu Khải vui sướng thè đầu lưỡi ra, ngoắc ngoắc cái
đuôi.
"Tiểu Ái, Cố Tiểu An rất thông minh. Nó mới 2 tuổi, nhưng
nó đã biết làm sai thì phải xin lỗi, nó sẽ nhận sai, đem sửa bò mà nó
bảo bối nhất tặng cho người ta. Nó biết đau lòng cho em, vì nó nhận định kẹo sẽ làm chị đau, từ đó không thích kẹo nữa. Nó sẽ vì không muốn
người khác đau lòng, nhận lấy kẹo mà nó không còn thích nữa. Nhưng nó
rất ngoan, nó không có xoay lưng là vứt đi, mà là cẩn thận đem giấu đi,
biết là phải rời khỏi, lại đem giấu rồi mang theo đi, không có vứt bỏ.
Em chịu được sau này chỉ có thể cách rất lâu, mới lén lén lút lút gặp nó một lần? Tiểu Ái?"
"Em làm sao chịu được, nó ngoan như vậy..."
"Tiểu Ái, so với phải mất đi người mình yêu, ánh hào quang một chút cũng không đáng sợ."
Về sau cô nói với John, nếu như ống kính có quay chúng An An, không cần thiết cố ý né tránh, tùy duyên thôi.
Khi cô chỉ đeo một cái balo một quai trên vai, lúc cầm một cây đàn violon
nhỏ cùng đoàn phim hội hợp, biểu tình dưới đáy mắt Từ Mân rõ ràng là
mang theo vẻ khinh thường, Jay đau lòng nhìn cô, cô nghĩ là chắc anh cho rằng Từ Mân nói chúng rồi, thật sự cho rằng cuộc sống của cô rất khó
khăn. Tuy rằng kiếp kiếp trước anh cũng cho là như vậy, cho nên càng
chiếu cố cô hơn.
Khi Phó Quân Nhan đậu xe xong, lúc anh một tay
dắt An An một tay cầm đàn violon đi qua đây, ánh mắt của lão John rõ
ràng toát ra ánh sáng, "Cảnh quay đấu đàn nhất định rất đặc sắc, nhất
định rất đặc sắc!" Rồi lại một mặt hưng phấn nói sẽ nổi! Sẽ nỗi! Bộ râu
cũng vui mừng đến vểnh lên. Cô trợn mắt trắng, ngẫm nghĩ hai tháng mấy
không có kéo đàn, ở sau phòng quay kiếm chỗ ngồi xuống, mở hộp đàn ra
bắt đầu chỉnh âm cho cây đàn. Từ Mân rõ ràng không biết nhìn hàng, khi
cô cầm trên tay cây đàn 700 mấy vạn gác trên vai, biểu tình của cô ta
vẫn như cũ khinh thường đến vô biên. Đáy lòng cô không nhịn được cười
lạnh.
"Âm này cao rồi, cần phải hạ xuống f."Giọng nói dịu dàng
của Phó Quân Nhan truyền tới, cô xoay đầu qua. Anh nghiêng đầu đùa với
An An.
"Thính giác của anh thật tốt, không ít luyện tập phải không." Cô thử rồi thử, ban nãy thất thần, quả nhiên là chỉnh cao rồi.
Anh cười cười, bất khả phủ nhận.
"Muốn như vậy thật sự không dễ, lúc nhỏ daddy của em trời chưa sáng là kéo em dậy, bắt đầu nhìn vào đàn piano hát luyện thính giác, A A A Ô Ô Ô hát
không ngừng, thật giống gà trống hót."
"Gà trống không cách nào du dương như vậy."
"Há há." cô cười, phát hiện Cố Tiểu An nhìn chầm chầm vào cây đàn violon của cô. "An An muốn học?"
An An chớp chớp đôi mắt, hỏi: "Đây là cái gì?" Tay nhỏ, cẩn thận đụng đụng vào cây đàn.
Cô nhìn nhìn sau phòng quay, có chút ồn có chút loạn, chỉ có thể bỏ cuộc,
nhỏ tiếng nói với An An: "Chị đến Venezia rồi mới nói cho An An biết
được không?"
Cố Tiểu An gật đầu, nhìn cây đàn violon bắt đầu ngẩn người.
Cô cười cười, cũng mặc cho cậu, vùi đầu tiếp tục chỉnh âm.
Bởi vỉ là tuyến đường quốc nội, 50 phút là đến Venezia, lúc đến cảng khẩu,
cô chỉ muốn ôm lấy thành phố dưới nước này, tâm trạng trở nên rất vui
vẻ.
Trong câu truyện, Tiếu Mạt Tiếu dẫn Cố Tâm Dao đến Venezia,
bọn họ từ trong nơi ồn ào náo nhiệt chuồn ra ngoài, ngồi trên hàng ghế
dài trong sân khấu kịch giống như tán gẫu uống bia vậy không có một chút hình tượng nào mà uống cạn những bình rựu nho xa xĩ. Bọn họ đánh cuộc
với nhau, khi cả hai rời khỏi, có hay không gặp lại được. Thế là, Tiếu
Mạt Tiếu đứng ở đầu bên kia cầu, nhìn Cố Tâm Dao đang ờ chiếc thuyền
Gondola điên cuồng hét lớn, "Em nhìn, tôi ở đây!" Họ ở Hồ Cầu Nguyện thi đấu, âm nhạc của ai có thể làm cho nhiều người dừng lại bước chân hơn,
họ thi đàn, làm mê đắm tất cả những người đi ngang qua họ. Bọn họ ở trên cầu Ponte dei Sospiri( cầu Than Thở ), nhìn thiên đường địa ngục chỉ
cách một đường, Tiếu Mạt Tiếu cuối cùng hôn Cố Tâm Dao, anh nói, "Tâm
Dao, em nhìn anh một lần đi." Sau cùng, ở đấu trường Rô-ma, người đàn
ông kiêu ngạo này, rốt cuộc cũng thừa nhận tình yêu của chính mình, anh
diễn tấu một bản 《Devil's Trill Sonata'》 (1) , anh nói, "Anh nguyện đem
linh hồn trao đổi với Satan, chỉ cầu em yêu anh. Tâm Dao, xin em gả cho
anh!"
Lão John nói, nếu đây là kết cục, có lẽ là một câu chuyện tình yêu đẹp. Cô cười, nhưng lại lắc đầu.
Kiểu tóc của Cố Tâm Dao trong phim lúc nào cũng bù xù, giống mỹ nhân ngư vậy mái tóc quăn phiêu dật, thỉnh thoảng có một vài biến động nhỏ, nhưng
đến cùng cũng là tóc dài tung bay. Cuối cùng đến cảnh quay thi đấu đàn, thợ tạo mẫu đem tóc cô vén lên, cô vừa bước ra, phó đạo diễn liền bắt
đầu kinh hô "Oh my god, Tiểu Ái, cô thật sự đẹp mê người! Không cần tóc
dài tân trang cũng đẹp như vậy, đường nét khuôn mặt thật đẹp!" Trong
lòng cô hơi 囧, không biết phải trả lời anh ta như thế nào mới tốt,
chỉ có thể cười gật gật đầu. Bọn cô ở quảng trường 'Piazza San Marco'
quay cảnh thi đấu đàn, bởi vì Phó Quân Nhan bản thân vốn biết kéo đàn
violon, hơn nữa cầm nghệ rất cao. Lão John không hàm hồ, trực tiếp quay
thật, không kiếm thế thân.
Bồ câu trắng ở quảng trường 'Piazza
San Marco' như gió bay lên cao, như một tấm màn màu trắng, tường cẩm
thạch màu hồng phấn bên ngoài của Tổng Đốc Cung, cổng hình vồm đầu nhọn
liên tiếp nhau và cửa sổ bốn phiến hoa hình trỏn, phong cách Gothic điển hình khiến người trầm luân, bên giáo đường lớn 'Piazza San Marco' có
nhiều tiệm Coffe mang chất thơ lại lãng mạn. Phó Quân Nhan mời khách,
mời mọi người trong đoàn phim uống coffe, anh đi sau về phía trong, vào
tiệm coffe Florian, nghe nói rằng Ernest Miller Hemingwa và Lord
Byron(2) đã từng quyến luyến nơi đây, tiệm coffe này, là mắc nhất toàn
Italia, người trong đoàn 180 người, mỗi người một ly coffe cũng đúng là
choáng rồi.
Nhưng cô nhớ đến căn biệt thự uy vũ đó, liền ăn đến
an tâm thoải mái, cô nhìn mấy loại điểm tâm mà trong tiệm cung ứng, đẩy
đẩy Phó Quân Nhan, nói: "Tiramisu."
Anh nghiêng đầu nhìn xong, mắt hàm chứa ý cười, nói: "Được thôi."
Thế là cô cầm coffe và Tiramisu, dẫn đầu ngồi ở chiêc xích đu bên ngoài bắt đầu huơ chân, ăn đến vô cùng vui vẻ. Từ Mân từ bên cạnh cô đi qua, một
bộ mặt 'tôi biết là cô khó mà ăn được những thứ này', khiến cô xém chút
không phun ra ngoài.
Cố Tiểu An trước sau vẫn rất oán hận mà nhìn bọn cô một người một cốc coffe, trong mắt dần dần xuất hiện ủy khuất,
cho đến khi Phó Quân Nhan đi ra từ trong tiệm điểm tâm đưa cho cậu cây
kem vani, và còn chiếc bánh donut lớn. Cậu lập tức bán manh mà cười
giống như chú chó Pug, chỉ còn thiếu không phe phẩy cái đuôi. Tiểu Khải
sủa mấy tiếng 'gâu gâu', Phó Quân Nhan cũng đút vào miệng cho nó một
chiếc bánh donut.
Cô nhìn Tiểu Khải, lại nhìn chính mình. Cô hỏi
Phó Quân Nhan: "Tại sao mọi người đều có bánh donut, em không có?" cả
con chó còn có, cô không có...
Anh nói: "Em có Tiramisu rồi."
Cô không đáp lại được câu nào...
Mọi người đều ăn uống no đủ bắt đầu làm việc, một nhân viên phụ trách ánh
sáng nói: "Cả đời ở nơi này quay phim thì tốt rồi!" Lão John lém cây kem whisky ở trong tay, trịnh trọng gật dầu, nói rồi lại lập tức vỗ vào đầu vị nhân viên đó, tức giận nói: "Nghiêm túc chút cho ta..."
Bầu
không khí của cả đoàn phim rất tốt, có mùi hương coffe nhàn nhạt bay
quanh, tâm tình của cô cũng rất tốt, cho nên khoan khoái mà ngồi trên kệ chụp ảnh, một bên mặc cho thợ trang điểm giúp cô trang điểm lại, một
bên nói: "Quán ăn ở đầu phố có trăm năm lịch sử đó! Mì ý ở tiệm đó ngon
đến khiến người ta chịu không nổi! Còn có cho thêm một thìa coffe nấu
tại chỗ, đúng là khiêu chiến nhũ đầu mà(3) . Tiệm đó còn thêm tương
trắng và trái cây miếng, thật sự thật sự ngon đến mê chết người. Chúng
ta cố gắng nhanh chóng kết thúc công việc! Em đãi khách!"
Cô nói xong, cả trường quay ồ lên.
Từ Mân đột nhiên toát ra một câu: "Tiểu Ái, biết là em tính cách hoạt bát, nhưng em có khó khăn mọi người đều biết, không nên cậy mạnh."
Bầu không khí nhất thời cứng lại, cô xoay đầu qua, đích đích thực thực cảm
thấy buồn cười: "Mân tỷ, con mắt nào của chị thấy em có khó khăn?"
"Em xem toàn bộ tài sản của em cũng chỉ có một cái balo nhỏ, chúng tôi đều
biết cả. Em là một cô gái, không dễ dàng gì kiểm được chút tiền, lại
phải mang theo An An, em cũng nên mua thêm một chút đồ cho bản thân, dầu gì cũng là minh tinh rồi, phải không? Tiểu Ái, đừng cậy mạnh, a!"
Cô nổi giận rồi...
"Con mắt nào của chị thấy tôi đang cậy mạnh!"
"Tiểu Ái." Phó Quân Nhan đi qua kéo cô lại, đưa khăn giấy trong tay qua, nói với cô: "Tiểu Ái, lau lau khóe miệng."
Cô nháy mắt mất hết ý chí chiến đấu, đột nhiên hy vọng tất cả mọi người
đều không có mắt. Nhanh chóng cúi đầu xuống sờ khóe miệng. Ngước mắt lên nhìn thợ trang điểm lúc nãy trang điểm lại cho cô, cô ta đang giật khóe mi mà cười, cô liền nghĩ, 'cô chỉ biết trang điểm lại chứ không biết
lau miệng giùm à...'
Chỉ nghe Phó Quân Nhan nói: "Tiểu Ái tuổi
còn nhỏ, chăm chỉ. Chúng tôi đều biết vì chuyện xin nghỉ phép của Đinh
Việt, Tiểu Ái và chị xẩy ra chút mâu thuẫn. Chỉ là Mân tỷ, chị vào giới
giải trí bao nhiêu năm nay, nhưng lại không có chút nhãn lực gì, chỉ là
cây đàn violon của Tiểu Ái cầm trên tay hôm nay, cũng đủ mua được mấy
cửa tiệm trên con đường này rồi. em ấy thật không cần chị tội nghiệp.''
Nói rồi quay qua nhìn cô, hỏi: "Lau sạch rồi?"
Cô gật đầu, anh xoa xoa tóc cô nói: "Vậy em cố lên một lần qua, dẫn mọi người đi ăn đồ ngon."
Cô cười, trịnh trọng gật đầu. Kéo kéo ống tay áo của Phó Quân Nhan đem ăn
kéo qua một góc, từ bên cạnh anh len lén thò đầu ra, vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt trắng toét của Từ Mân. Không đợi cô hỏi, anh liền nói với cô:
"Đối với tiểu nhân, cách tốt nhất là ỷ thế đè người."
Cô hiểu ý
của anh, tiểu nhân thôi, bạn có quyền có thế, lợi hại hơn cô ta, cô ta
bị bạn làm tức chết, cũng không dám tùy tiện động vào bạn.
Cô nhìn ánh mắt quan tâm của anh, ngửa đầu lên nhìn anh cười khúc khích.
(1) Devil's Trill Sonata': Bản giao hưởng của Quỷ
(2) Ernest Miller Hemingwa và Lord Byron: đều là những nhà thơ lãng mạn nổi tiếng, các bạn có thể search trên google để biết thêm thông tin của họ
:3 ~~
(3) nhũ đầu: khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị