Mà mỗi lần như vậy, sau khi Cố Bảo Bối rời đi, Phó Quân Nhan sẽ lần lượt nhấc một đám chó mèo lên tiêm phòng cho từng con một. Sau đó, nhìn Cố Bảo Bối rời đi không được bao lâu hôm sau lại mang đến một túi thức ăn lớn nhỏ cho chó mèo hoang, rồi lại bị dọa sợ đến mức kêu oa oa.
Trải qua mấy lần, chỉ cần Cố Bảo Bối sách theo túi thức ăn xuất hiện, trong bụi cây sau khu dân cư sẽ có một tiểu cầu giống như một cục bùn chạy ra đầu tiên. Rõ ràng tiểu cầu đến đường đi còn không ổn, cái chân ngắn ngủn vấp liên tục, nhưng mỗi lần khi cơ thể nhỏ bé ngã lăn ra lại nhanh chóng đứng dậy chạy tiếp. Nhưng thường thường, tất cả thức ăn đều bị những con chó mèo khác rành hết rồi mà con tiểu cầu bản giống một cục bùn kia vẫn đang ngậm nửa cây xúc xích chậm rãi gặm, vì vậy, rất nhanh nó đã bị vây lại, gào khóc kêu lên mấy tiếng, miếng xúc xích đã bị đoạt đi.
Cứ chú ý con chó nhỏ kia mấy lần, sau Phó Quân Nhan cũng không nhìn thấy hình ảnh con chó nhỏ chạy xông lên phía trước nữa, mà mỗi lần tiểu tử kia đều chậm rãi lắc cái mông nhỏ đi phía sau, lúc bầy chó mèo đang chìm trong trận chiến tranh giành, tiểu tử kia nhàn nhã ung dung nhặt những mảnh vụn còn lại trên đất để ăn, khi đó tự nhiên sẽ không bị vây lại cướp đoạt nữa rồi.
Phó Quân Nhan nhìn thấy vừa cảm thấy buồn cười lại thấy đau lòng không chịu nổi, hiện tại mọi người đều thích giống chó chân ngắn lông xù thế này. Có một lần lúc tiểu tử kia đang ‘nhặt mót’, anh đi lên phía trước đưa tay sờ sờ nó, sờ sờ cái đầu nhỏ, ôm nó đến của hàng ở gần đó mua thức ăn và nước uống cho nó. Cục bùn cũng rất phối hợp, sau khi ăn uống no đủ, nằm lăn bụng ra mặc cho Phó Quân Nhan vân vê, thỉnh thoảng còn híp mắt hừ hừ hai tiếng. Nhưng mà, sau đó Phó Quân Nhan lại thả nó trở về.
Nhưng sau đó mỗi lần Phó Quân Nhan đến chỗ đó, cậu nhóc với cái chân ngắn ngủi lại lắc lắc cái mông, cái đuôi ve vẩy không ngừng toét miệng chạy như điên về phía Phó Quân Nhan. Lúc anh đang len lén nhìn Bảo Bối, cục bùn này cũng ngoan ngoãn nằm bên chân anh, nhỏ bé, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bảo Bối như ngốc ra, cũng không hề nhúc nhích. Qua mấy lần, Phó Quân Nhan cũng cảm thấy thú vị, một lần sờ lên người nó, cẩn thận quan sát, ngay lúc nó nhìn thẳng vào mắt anh, anh hỏi: “Mày cũng thích cô ấy à?” Chính anh nghe xong câu hỏi của mình cũng không khỏi lắc đầu, anh cảm thấy mình đánh giá cục bùn này quá cao rồi, nhưng không ngờ rằng tiểu tử kia lại gâu lên một tiếng giống như hiểu anh đang nói gì.
Phó Quân Nhan cười, lần này anh không thả nó về nữa, mà là ôm một cục bùn bẩn không tả hết về nhà. Tắm rửa sạch sẽ cho nó, vuốt ve bộ lông màu trắng mượt mà của nó, ôn hòa nói: “Tiểu tử, làm chó của anh, sẽ ở cùng anh cả đời.”
Anh vừa nói xong chỉ nghe thấy ‘gâu’ một tiếng. Con chó màu trắng vui mừng lắc cái đuôi, hấp ta hấp tấp chạy vòng quanh Phó Quân Nhan.
Phó Quân Nhan nhíu mày, anh có dự cảm sau này nhà anh sẽ không còn được yên bình nữa, nhìn tiểu cầu đang vui mừng chạy khắp phòng, nâng trán cười, lắc đầu một cái mới nói tiếp: “Tiểu tử, mày trắng như vậy, anh gọi mày là Tiểu Hắc nhé, được không?”
Vậy mà, sau đó con chó không còn vui vẻ chạy lung tung nữa, cúp đuôi quay người lại, nằm bên chân Phó Quân Nhan bất động.
Phó Quân Nhan giở tính trẻ con cười cười, lại gọi mấy tiếng: “Tiểu hắc, tiểu hắc…….” Con chó nhỏ màu trắng hơi cọ sát lỗ tai, quay đầu nhỏ đi, ô ô mấy tiếng, liếm móng vuốt của mình. (Thì ra ban đầu tên của Tiểu Khải là tiểu hắc……….)
Có lúc, cô chỉ như một cô gái nhỏ. Cố Bảo Bối còn thích làm một việc, đó chính là ngồi trên ban công phơi nắng, trên tay là một quyển sách hoặc một cái máy vi tính, ngồi cả ngày nhóp nhép nhai đồ ăn vặt, không làm gì cả. Cô còn chơi cùng đứa bé nhà hàng xóm ở dưới tầng, có lúc chơi rất vui vẻ, thế mà cô có thể bò qua bò lại trên thảm cỏ với một đứa nhỏ hơn một tuổi, khiến cho chiếc váy mà cô mặc dính đầy bùn. Phó Quân Nhan thấy mẹ đứa nhỏ kia nở nụ cười yếu ớt, trên mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ, nhưng anh không biết, chính anh cũng đang dùng ánh mắt cưng chiều bất đắc dĩ nhìn cô.
Sau đó, Phó Quân Nhan đi lên trước, chào hỏi với hàng xóm của Bảo Bối, người phụ nữ đang ôm con trong tay cũng mỉm cười với anh.
Anh nghe thấy bà mẹ độc thân như hiểu rõ nói với anh: “Cô ấy về rồi, hôm nay anh đến muộn.”
Trong tròng mắt của Phó Quân Nhan có một nụ cười yếu ớt, , anh lắc đầu một cái, lệ độ ngồi cách một khoảng trên chiếc ghế đá, đưa tay sờ sờ đứa nhỏ trong ngực cô nói: “Lần này tôi đến là muốn nhìn bé, con của cô thật là đáng yêu.”
Cô gái cười khẽ, không làm kinh động đến cậu nhóc đang ngồi trong lòng cô, cậu nhóc nhìn chăm chăm về phía đối diện, suy nghĩ một chút nói với anh: “Anh hàng xóm à, mấy tháng nay tôi rất hay thấy anh đi qua nhà tôi. Khi mới bắt đầu tôi cho là anh muốn lừa gạt để bắt cóc đứa bé của tôi. Sau đó, tôi nhìn kĩ anh, tôi cảm thấy anh không phải là người như vậy. Nhưng vì lí do an toàn nên tôi còn tìm hiểu qua bảo vệ của khu nhà. Kết quả, ông ấy nói cho tôi biết, anh là người mới chuyển đến đây, là người tốt thường xuyên tiêm phòng cho đám chó mèo hoang ở phía sau chung cư.” Nói xong cô hơi dừng một chút nhìn về phía Phó Quân Nhan, sau đó mới nói tiếp: “Sau đó tôi phát hiện, anh không nhìn đứa bé của tôi, càng không nhìn tôi, mà là hàng xóm của tôi, Cố Bảo Bối. Anh thích cô ấy sao? Nếu anh thích cô ấy mà dùng cách này thì không được đâu. Anh xem, đến bây giờ cô ấy cũng không phát hiện ra anh luôn đứng phía xa xa nhìn cô ấy.”
“Cô ấy rất ngốc nghếch.”
“Cái gì?”
“Cô không cảm thấy lúc cô ấy tức giận sẽ phồng má lên, rất giống con cá lóc sao?”
“Ha ha, anh hàng xóm à, cá nóc có độc, tại sao có thể hình dung một người chứ?”
“Không có chuyện gì là xấu cả, độc, cũng là một phương pháp để tự bảo vệ mình mà thôi.”
“Thật sao, anh còn muốn nhìn cô ấy như vậy trong bao lâu đây.”
Phó Quân Nhan lắc đầu một cái, cười, nụ cười thỏa mãn và ấm áp.
“Tôi không hiểu anh có ý gì. Mặc dù anh mỉm cười cũng giống như khi Bảo Bối mỉm cười, nhưng tôi nhìn không ra.”
“Tôi muốn một tình yêu không phải là kích động, yêu là một loại trách nhiệm, nếu như tôi bắt đầu thì chuyện xưa cũng nên để tôi kết thúc. Mấy ngày nay tôi luôn tự hỏi mình, liệu mình có nguyện ý ở chung một chỗ với cô gái kia cả đời không?” Phó Quân Nhan rũ mắt xuống, giống như đang lầm bầm lầu bầu nói, đôi mắt đẹp nhìn về những cây cỏ ven đường như đang mất hồn.
“vậy đáp án của anh là gì?”
“Đứng xa xa nhìn cô ấy, mỗi ngày nhìn thấy cô ấy, tôi cũng không cảm thấy chán ghét. Những thứ cô ấy thích tôi không tự chủ được cũng nhìn nhiều hơn một chút, giống như bây giờ, tôi đang tưởng tượng ra cảnh cô ấy giống cô, ngồi ôm một đứa nhỏ.”
“Vậy chúc mừng anh, ánh mắt của anh không tệ, cô ấy là một cô gái tốt.” Cô gái kia cười cười, đáy mắt hiện lên vẻ hâm mộ nhàn nhạt.
“Tôi biết rõ.” Phó Quân Nhan nhàn nhạt gật đầu, sau đó nhìn về phía cậu nhóc trong ngực cô, lại hỏi lần nữa: “Tôi có thể ôm bé một cái không?”
“Tất nhiên, hiện tại tôi đã yên tâm là anh không phải người lừa bán trẻ con rồi, tất nhiên là có thể.” Nói xong, cô gái cúi đầu lắc lắc cậu nhóc trong ngực, nghiêng mặt cậu nhóc nhìn về phía Phó Quân Nhan đang nở nụ cười dịu dàng.
Cậu nhóc này tên là Cố An, đầu tiên nhóc mở to mắt nhìn Phó Quân Nhan, lại cúi đầu nhìn đồ chơi mô phỏng trong tay mình, đột nhiên nhóc lại đưa đồ chơi cho mẹ, sau đó không hề sợ người lạ nhào vào vòng ôm của Phó Quân Nhan, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười với hai lúm đồng tiền đáng yêu với anh. Phó Quân Nhan ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu nhóc, nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của nhóc, mặc cho cậu nhóc ngồi trong lòng anh phun bong bóng, bàn tay béo múp míp vuốt vuốt mặt anh.
Nhưng một lát sau, đột nhiên tiểu An An trong lòng anh bắt đầu không được tự nhiên động trái động phải, cuối cùng hốc mắt như chứa nước, tay nhỏ bé túm lấy cổ áo anh ngây thơ nói: “Trắng trắng…..bạch…..” Phó Quân Nhan nhất thời không hiểu ra sao, lúc này thấy mẹ nhóc lấy một bình sữa ra, đưa cho anh nói: “An An nhà tôi muốn uống sữa rồi.” Anh chau chau mày, nhìn bình sữa giằng co mấy giây, nhưng vẫn tốt tính vỗ vỗ lên người cậu nhóc, nhận lấy bình sữa, tỉ mỉ cho tiểu An An bú sữa.
Lúc cần ăn mặc theo mùa, Phó Quân Nhan bị cảm nặng, vốn anh cũng không để ý, nhưng đến Tiểu Hắc cũng bị lây bệnh, tiểu tử kia kêu một tiếng cũng chảy nước mũi, thân thể nhỏ bé nằm lăn lóc trên nền nhà. Vì Tiểu Hắc, Phó Quân Nhan không thể làm gì hơn là đeo một cái khẩu trang thật dầy, để phòng cho bệnh của Tiểu Hắc nặng thêm. Sau đó lại chống lại cơn chóng mặt đau đầu, anh cố đến tiệm thuốc thú y mua thuốc cho Tiểu Hắc.
Ngay lúc anh đi ra khỏi nhà, bầu trời lại vang lên mấy tiếng sét, sau đó không hề có chút báo trước nào, mưa xối xả như đang chút nước. Phó Quân Nhan nhanh tay lẹ mắt chốn vào một góc cửa hàng tiện lợi gần đó, anh muốn đi vào mua một cái ô, nhưng đúng lúc cửa hàng lại bán hết ô rồi.
Khi một lần nữa đứng dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi, Phó Quân Nhan ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời âm u nặng nề ngáp một cái, đầu càng ngày càng đau, cơ thể cũng bắt đầu rét run. Lại nghĩ đến tiểu cầu đang không ngừng chảy nước mũi trong nhà, Phó Quân Nhan thở dài, lấy tay ép chặt viền mũ xuống, sửa lại khẩu trang, cầm chặt lấy túi thuốc của tiểu cầu, chuẩn bị đội mưa xông về nhà.
Đang lúc anh mở cửa muốn chạy đi, sau lưng lại bị một lực kéo lại. Anh ngạc nhiên quay đầu lại, lại nhìn thấy Cố Bảo Bối một tay kéo tay anh, đôi mắt xanh thảm nhìn chằm vào cơ thể được bao bọc quần áo đến chặt chẽ của anh và túi thuốc trong tay. Cô cau mũi một cái, vừa ngốc lại vừa đáng yêu hỏi anh: “Ai, mẹ An An nói cô ấy biết anh, để tôi đến thăm anh một chút, anh ra ngoài không mang theo ô à?”
Phó Quân Nhan ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên từ lúc sinh ra anh kinh ngạc đến không nói ra lời.diễn đàn lê quý đôn
“Anh bị ốm rất nghiệm trọng sao? Mua nhiều thuốc như vậy. Nhà anh cũng ở bên đó à, tôi đưa anh đi một đoạn đường.” Cố Bảo Bối không có một chút tự giác mở miệng. Cô cũng không nìn đến người đàn ông bao chặt từ đầu đến chân, cũng không nhìn thấy vẻ mặt đang kìm nén của người nào đó. Nói xong cô lại phồng quai hàm lên, nhìn chằm chằm túi thuốc trên tay Phó Quân Nhan nhíu nhíu mày, cây dù trên tay đưa ra một nửa lại thu về.
Sau đó cô vỗ vỗ vào đầu mình, đem chiếc ô trong tay nhét vào tay anh. Cúi đầu lục lọi túi của mình, tìm thật lâu, cuối cùng tìm được một chiếc ô che nắng xinh xắn. Cô nở nụ cười hài lòng, ngẩng đầu lên nói với Phó Quân Nhan: “Ai, nếu hai chúng ta cùng nhau đi một cái ô nhất định anh cũng bị ướt hết. May mà tôi còn một chiếc ô che nắng, cái ô che mưa này để cho anh mượn.” Nói xong chính cô cũng hài lòng gật đầu một cái, ngoắc ngoắc tay với anh, mở ô ra, cả cơ thể nhỏ nhắn từ từ chạy đi xa.
Phó Quân Nhan nắm chặt cây ô đứng tại chỗ, nhìn Cố Bảo Bối giống như một cơn gió đang chạy đi trong mưa, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của cô nữa. Lúc này anh mới rũ mắt nhìn cái ô vẫn còn đọng lại một chút nhiệt độ của cô, lại cúi đầu nhìn cái túi trong tay, rõ ràng trên túi có in chữ của tiệm thú y mà, đáy mắt có nụ cười thoáng qua, mang theo chút bất đắc dĩ và cưng chiều.
Anh không tiếng động cúi đầu, cảm thấy nhịp tim của mình đang từ từ vững vàng lại, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này, Phó Quân Nhan nhìn thấy trên kệ sách trong cửa hàng tiện lợi có cuốn ‘Tiểu vương tử’. Bìa cuốn sách có in hình tiểu vương tử đứng ở một đầu, hồ ly đứng một đầu kia. Giữa bọn họ là một quả địa cầu, mà phía bên kia, viết một câu nói ngắn mà khắc sâu, ‘tôi và bạn gặp nhau là có thể, cõi đời này là một phần bảy tỉ.”
Phó Quân Nhan nhìn, chỉ là một cái liếc mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên. Anh thu hồi cái ô trong tay, yêu quý vuốt ve cái ô, lúc này mới đi vào làn mưa, trong miệng thì thào nói: “Bảo Bối của anh, kiếp này tuyệt đối không bao giờ anh bỏ qua em nữa.”
Mấy ngày sau, anh rời khỏi chung cư. Sau đó, một lần nữa, Phó Quân Nhan trở thành nghệ sĩ dưới công ty giải trí Huy Đằng của mình.