Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 17: Chương 17




Edit: Ngọc Hân

Nghỉ ngơi trong phòng một lúc, không bao lâu sau có người tới tìm cô.

Người đến là một cô gái rất đẹp, tuổi chắc cũng mới hơn 30, ăn mặc rất mốt.

Sau khi gặp cô liền tự giới thiệu mình: “Xin chào cô Đỗ, tôi tới đây là để lấy số đo của cô, còn nữa, không biết cô Đỗ thích mặc lễ phục như thế nào thì có thể nói luôn cho tôi biết, tôi có thể truyền đạt lại ý tứ của cô Đỗ cho những nhà thiết kế kia.”

“Đợi một chút!” Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc hỏi: “Truyền đạt cho những nhà thiết kế?”

Hai chữ những nhà kia khiến cô giật mình.

Đối phương gật đầu, “Đúng vậy, đây là hình vẽ những bộ lễ phục, cô Đỗ có thể từ từ xem, có yêu thích phong cách nào thì có thể nói với tôi, mỗi một bản vẽ đều là tác phẩm đắc ý của các nhà thiết kế, Trung Quốc và Phương Tây đều có.”

Ngược lại Đỗ Tiểu Nhiễm như nhớ tới gì đó, “Với những bộ lễ phục tôi không có ý tưởng gì, tùy ý cô là được, nhưng cô biết….”

Đỗ Tiểu Nhiễm biết lời nói này của mình là rất ngu, “Chỗ này là ở đâu? Còn có chủ nhân của nơi này làm gì, cô có biết không?”

Người nọ mỉm cười: “Tôi cũng vừa mới biết nơi này có một tòa kiến trúc khác biệt như vậy, về phần chủ nhân nơi này làm gì tôi cũng không rõ lắm. Chỉ biết chồng chưa cưới của cô là một người rất rất giỏi, lần này người phái tôi tới đặc biệt dặn dò phải làm cho tốt, đối với bất kỳ yêu cầu nào của cô đều phải cẩn thận ghi nhớ, đến đây cô nhìn xem….”

Đây là nói và chưa nói có khác gì nhau đâu.

Đỗ Tiểu Nhiễm chọn một mẩu thiết kế cho có lệ.

Thời gian còn lại biết mình cũng không chạy ra ngoài được, dứt khoát lấy di động ra, lật cuốn sách đã lưu trong đó ra xem.

Bất giác xem đến mệt mỏi, người ngủ gật trên ghế sofa, không biết qua bao lâu cảm thấy trên người nặng xuống, dường như có người đắp chăn cho cô, sau đó người nọ mở tay mình ra rồi cầm điện thoại trong tay mình cất đi.

Cô vội mở mắt, nghiêng đầu nhìn thời gian thì thấy Vu… Kỳ đang cúi đầu đặt điện thoại di động của cô xuống.

Dáng vẻ trong trạng thái tĩnh của anh nếu so với dáng vẻ trong trạng thái động của anh thì tốt hơn rất nhiều, bộ dạng cúi đầu như vậy, lông mi rất dài hoàn toàn không giống tên bạo quân xấu tính.

Đỗ Tiểu Nhiễm ngẩn ra, ngay sau đó từ sofa ngồi dậy, chán ghét đẩy chăn trên người mình xuống.

“Anh thật sự muốn kết hôn với tôi sao? Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh thích tôi chỗ nào, tôi cố gắng thay đổi được không, tôi đảm bảo thay đổi đến mức anh một chút xíu cũng không còn thích tôi nữa!”

Bàn tay anh đặt điện thoại xuống ngừng lại, Đỗ Tiểu Nhiễm cảm giác được rất rõ ràng, tay anh bóp chặt điện thoại di động của mình.

Quả nhiên ngay sau đó trên màn hình lành lặn xuất hiện một vết nứt.

Đỗ Tiểu Nhiễm đau lòng nhào qua đoạt lấy di động của mình, trên điện thoại này có rất nhiều tin tức của mình.

Mới vừa rồi anh bóp có bao nhiêu lực.

Có phần không dám trêu chọc anh, trong nháy mắt khi anh ngồi xuống cô sợ chạy qua một bên, trong miệng nhỏ giọng thì thầm: “Cũng không sợ gặp báo ứng.”

“Thích em là đã gặp báo ứng rồi.” Anh dựa lưng vào trên ghế sofa, như đang nghĩ tới gì đó: “Tôi sẽ làm đăng ký kết hôn trước, một lát nữa giấy chứng nhận sẽ đưa tới đây, em có muốn mời khách không? Nếu có thì viết danh sách đi, tôi bảo người ta chuẩn bị.”

Lời nói này khiến da đầu Đỗ Tiểu Nhiễm tê dại từng đợt: “Có chứ, tôi có rất nhiều bạn bè muốn mời!”

Cô vội chạy tới chỗ hành lý lục lấy giấy bút ra ngoài, cúi người viết tên vào danh sách.

Khó khăn lắm mới tiếp xúc được với người bên ngoài, mời thêm vài người dù sao cũng chẳng có chỗ nào xấu.

Vừa nghĩ cô vừa mở điện thoại, ngoài chị em có quan hệ tốt trong ký túc xá, kể cả bạn học cùng lớp cũng viết một đống, mặc dù người nhà ba mẹ giống như để trang trí, nhưng cũng vội vã viết vào.

Lúc cô cúi người anh đi tới, cúi đầu xem cô viết danh sách.

Cô viết chữ rất nhanh, không bao lâu thì đầy một tờ, nhưng cô còn chưa có ý tứ dừng bút.

Biết anh đi tới cô ngẩng đầu liếc anh một cái, “Anh không chê nhiều người chứ?”

“Không chê!” Anh cười ngồi bên cạnh cô, “Tôi thích hôn lễ kiểu truyền thống Trung Quốc, tôi muốn tìm một hòn đảo, còn em có ý kiến gì không?”

Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh kề sát tóc gáy cũng muốn dựng ngược lên, nắm chặt bút hỏi anh: “Anh, trước đây anh từng cầm tù bao nhiêu người?”

Anh nhíu mày.

Đỗ Tiểu Nhiễm cứ thế nói: “Thấy anh làm chuyện này vô cùng thuần thục, nói vậy không phải tôi là người đầu tiên đấy chứ?”

Không biết thế nào thoáng chốc trong đầu hiện ra vô số hình ảnh trong phim kinh dị!

“Trong lòng anh có tật xấu hay là sinh lý có tật xấu?”

Cố gắng dịch người cách xa anh một chút, thế nhưng anh lại nhích lại gần hơn, “Sinh lý tôi có tật xấu hay không, chẳng phải em đã kiểm chứng qua rồi sao? Hay là quên rồi, còn muốn kiểm hàng lần nữa không?”

Đỗ Tiểu Nhiễm căng thẳng rơi cả bút, mặt lúc xanh lúc đỏ.

Dáng vẻ anh dựa sát vào, lại khiến cô chợt nhớ ra cái gì đó.

“Tôi nhớ ra rồi!” Cô đột nhiên nói: “Ngày đó rõ ràng tôi không làm gì, anh lại chợt như bị bệnh thần kinh đẩy tôi xuống sông thiếu chút nữa chết đuối, sau đó thấy tôi không bơi được nên lại vớt tôi lên.”

Lúc ấy mình cảm thấy rất kỳ lạ, thời tiết hôm đó rõ ràng rất tốt, anh nhìn cũng rất vui vẻ, nhưng đột nhiên lại phát bệnh thần kinh.

“Không phải là vớt, mà là cứu.” Anh sửa lại lời cô, “Hơn nữa cái gì gọi là em không làm gì?”

Anh cách cô rất gần, gần đến mức như hôn cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực chuyển mặt qua bên kia, anh cảm thấy thú vị đưa tay giữ chặt khuôn mặt cô, quay mặt cô về phía mình.

“Em không nhớ rõ, lúc ấy em nói tính cách tôi không tốt? Tính tình quá tệ?”

Tại sao có thể nhớ, tất cả ký ức bị anh thức tỉnh, những cảm xúc không tốt kia cô hận không ném được vào túi rác, xách vứt để cho xe chở rác chở đi!

Thiếu niên tốt đẹp như ánh mặt trời là người bạn đồng hành tốt nhất bầu bạn bên cạnh mình ở những ngày tháng mờ mịt đó, chợt thay đổi vui buồn thất thường, khiến cô không cách nào giải thích hợp lý được! truyện bên lequydoon

Từ cho cô ấm áp như ánh mặt trời, đến chợt biến thành giống con nhím đâm cô!

Nhưng cũng nhớ ra ngay lúc đó vì mình quá thiếu tình yêu thương, bỏ ra sự kiên nhẫn và mong đợi đối với anh, rõ ràng vết thương chồng chất nhưng vẫn cố gắng mỉm cười đi theo phía sau anh.

“Sau đó em thì sao?” Cánh tay anh chống lên bàn, chống cằm hỏi cô: “Trở về trong thành phố thế nào?”

“Còn như thế nào nữa…” Đỗ Tiểu Nhiễm ngắm nhìn danh sách, chợt tức giận gạch tên ba mẹ, “Trong nhà đột nhiên không còn vị trí của tôi, không phải anh cũng biết sao, tôi bị đưa vào trong núi còn không phải là vì muốn chuyển chỗ ở! Ngược lại còn anh? Anh bị cái gì kích thích mà thành như bây giờ?”

“Rất nhiều nguyên nhân.” Anh đưa tay vuốt đuôi tóc cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm không được tự nhiên thu đuôi tóc mình, nghiêng đầu nhìn về phía anh.

Mặt trời gần hạ xuống, lúc này ánh sáng bên trong phòng không còn sáng lắm, hơn nữa ở nơi đối diện mặt trời chiều, có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu xuống những tầng mây hồng hồng.

Giống như một mảng lửa, rất đẹp.

Trong ánh mắt anh mang theo thứ gì đó không nói ra được.

Rất ít khi gặp người nhìn cái gì mà chăm chú như thế.

Đỗ Tiểu Nhiễm không hiểu tại sao anh phải nhìn mình như vậy.

“Tôi cũng không biết sao lại thích em, mỗi lần nhìn thấy em cảm thấy em giống như con chuột nhỏ…”

Đỗ Tiểu Nhiễm kiềm chế động tác trợn trắng mắt, rốt cuộc mình giống chuột chỗ nào vậy.

Anh không chết tâm lôi đuôi tóc của cô qua, lần này hai cái tay đều cầm vào.

Không nghĩ tới tay anh rất khéo léo, mặc dù rất không vui nhưng anh nhanh chóng tết tóc thành hình cho cô, dựa vào mấy lọn tóc bện chặt cố định vào nhau.

Lúc đi học khi Đỗ Tiểu Nhiễm tham gia tiết mục văn nghệ cũng đã từng làm tóc, nhưng khi đó để giữ nếp tóc thì dùng rất nhiều keo xịt tóc, giờ anh không dùng gì cả, chỉ dựa vào tóc của mình.

Không nghĩ tới anh còn có thể làm được việc này, cô sờ lên nếp tóc được bện chặt, mặc dù chất tóc mình không tệ nhưng đầu ngọn hơi chẻ, mỗi lần chải đầu có không ít tóc dính vào lược.

Anh tiến tới trước mặt cô, khi cô còn chưa kịp phản ứng đã sờ nhẹ làn môi dưới của cô, trước khi cô tức giận vội thu tay về, tay chống cằm thưởng thức bộ dáng của cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh nhìn vừa xấu hổ vừa lúng túng.

“Tôi không muốn nhốt em, sau khi kết hôn em muốn đi bất kỳ chỗ nào tôi cũng có thể dẫn em đi.” Nói xong, anh như bị hấp dẫn lại ghé sát vào, bộ dáng như muốn hôn cô.

Cuối cùng Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được, giơ tay tát lên mặt anh.

Hết chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.