Edit: Ngọc Hân
Biết lời mình nói sẽ khiến anh không vui vẻ, cô cố ý liếc nhìn anh.
Ngược lại anh chẳng nổi cáu, chỉ im lặng, vẻ mặt cũng bình thường đang muốn khởi động xe,
Lúc này bỗng có người vội vã chạy tới đứng ngoài cửa xe cung kính hỏi: “Tiên sinh thật sự không cần bảo vệ đi theo sao?”
“Không cần.” Vu Kỳ nói xong nhanh chóng nổ máy.
Nhưng bộ dạng người trợ lý muốn nói lại thôi.
Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực liếc nhìn người vừa tới, còn chưa kịp suy nghĩ gì xe đã lái đi ra ngoài.
Vốn là đang buồn bực bảo vệ kia không giữ được xe, nhưng chờ xe chạy ra biệt thự, sau đó đi một đoạn Đỗ Tiểu Nhiễm mới phát hiện dọc đường đi vô cùng yên tĩnh.
Đi lâu như vậy mà vẫn cứ như còn trong lãnh thổ của tư nhân, hoàn toàn không có xe nào chạy qua
Chỉ là lần này xe chạy lên phương hướng khác, theo đường núi đi xuống, dần dần tới một chỗ như là hẻm núi.
Hai bên chỗ đó đều là núi, Đỗ Tiểu Niệm nhìn thấy không khỏi kinh ngạc thán phục, công trình mở núi sửa đường như vậy, năm đó cũng không biết là làm thế nào mà làm được.
Lúc chờ xe chạy cô không nhịn được quay đầu lại nhìn hai bên vách núi.
Vốn lúc đầu tốc độ xe được coi như là nhanh lúc này cũng phải đi chậm lại, Đỗ Tiểu Nhiễm biết có lẽ anh muốn mình ngắm nhìn phong cảnh ở đây lâu hơn một chút.
Bởi vì thật sự quá đặc biệt, rất có cảm giác như đường chân trời, xe đi xuyên vào bên trong phía trên là thảm thực vật rậm rạp, cỏ cây kiên cường sinh trưởng kéo dài giữa vách núi.
Nhưng nhìn rất nguy hiểm, nếu như có cái gì rơi xuống, ngồi trong xe đang chạy muốn tránh cũng tránh không được.
Không biết làm sao mí mắt cô nháy nháy, dù sao lúc mới đi ra cũng đã nguyền rủa anh, rất sợ gặp phải chuyện gì xui xẻo dính líu đến mình.
Cô không nhịn được hỏi: “Chỗ này sẽ không có tảng đá rơi xuống đấy chứ?”
Hai bên đều có những tảng đá, tùy tiện rơi xuống vừa vặn khiến xe bẹp dúm.
“Qua một khoảng thời gian nhất định sẽ có người tới đây kiểm tra.”
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới yên lòng, không nhịn được nhìn xung quanh một chút, thưởng thức phong cảnh hai bên.
Cảnh sắc nơi đây rất đặc biệt, thực vật xanh biếc, thỉnh thoảng còn có mấy đóa hoa dại trên vách núi nở rộ.
Thấy cô nhìn hai bên không chớp mắt, tâm tình Vu Kỳ khá hơn một chút, vốn là mặt không biểu tình gì giờ có chút cảm xúc, còn đặc biệt nói cho cô biết: “Cảnh sắc phía trước còn đẹp hơn nữa.”
Nói xong thả chậm tốc độ xe, còn mở cửa sổ xe ra để cô nhìn rõ hơn.
Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn mê mẩn, chỗ này quả thực như bầu trời màu xanh, người đi lại bên trong giống như đi giữa bầu trời xanh thẳm.
Cô rất muốn móc điện thoại ra chụp một tấm làm hình nền.
Gần như vừa mới cúi đầu đột nhiên cô cảm thấy hình như mui xe bị thứ gì đó đập vào, phát ra tiếng vang rất to.
Mới đầu còn cảm thấy xe đụng phải thứ gì đó, nhưng rất nhanh tiếng vang thứ hai lại vọng tới, lần này tiếng vang càng dọa người hơn!
Cả người Đỗ Tiểu Nhiễm giật bắn lên, lòng nói không thể nào! Vội vàng ngẩng đầu thì nhìn thấy mui xe vốn lành lặn lại bị thứ gì đó đập lõm xuống.
Đây là miệng quạ đen gì vậy chứ?
Cùng lúc đó kính chắn gió cũng bị đập vào, rất may là kính chắn gió rất bền chỉ bị đập nứt ra chứ không lập tức bể nát.
“Táng đá!” Đỗ Tiểu Nhiễm chỉ vào mui xe kêu: “Có đá trên núi rơi xuống!”
Tất cả xảy ra quá nhanh, lời cô còn chưa dứt thì đã có mấy tảng đá từ trên núi lăn xuống, đập liên tiếp vào trên xe.
Đỗ Tiểu Nhiễm rất thông minh, lập tức rụt người, vùi mặt vào người, hai tay đưa lên bảo vệ đầu.
Vậy mà Vu Kỳ vô cùng bình tĩnh, lúc này thứ đầu tiên nghĩ tới lại là đóng cửa sổ xe giúp cô, cùng lúc đó gia tăng tốc độ chuẩn bị chạy ra bên ngoài.
Nhưng tình huống chuyển biển xấu quá nhanh, mới vừa xông ra được vài mét thì nhanh chóng có một tảng đá khổng lồ rớt xuống, Đỗ Tiểu Nhiễm đang núp dưới ghế trơ mắt nhìn tảng đá lớn rơi xuống chặn ngang đường lại.
Thiếu chút nữa cô khóc không ra nước mắt, đây gọi là vận số gì vậy!
Sớm biết thế lúc ra cửa không nguyền rủa anh ta!
Chẳng lẽ ông trời cũng thu một đáp một sao?
Hơn nữa đá rơi trên mui xe càng lúc càng nhiều, cho dù xe này có chắc chắn cỡ nào đi chăng nữa, rất nhanh sẽ biến thành méo mó.
Nhìn ra phía xa đằng sau, đá không ngừng rơi xuống, rất nhanh phía sau cũng có tảng đá cản đường đi.
Đây là tảng cuối cùng sao?
Hơn nữa ở đâu ra nhiều đá rơi như vậy!
Đây hoàn toàn là tiết tấu muốn đóng băng đường núi!
Đang lúc cô không biết làm sao thì cảm thấy có người lôi cô xuống.
Cô ngạc nhiên nhìn về phía Vu Kỳ, “Anh muốn làm gì? Anh mở cửa xe làm gì?”
Cũng không biết anh lấy đâu ra sức lực, bộ dạng như muốn ôm cô từ trong xe ra ngoài.
Đỗ Tiểu Nhiễm bị dọa sợ, vội vàng nói: “Đi ra ngoài sẽ bị đè chết!”
“Ở trong xe phải chết là không thể nghi ngờ, liều lĩnh đi ra ngoài xem sao!” Anh nói xong liều mạng cởi áo khoác trực tiếp đắp lên trên đầu cô.
Trong nháy mắt Đỗ Tiểu Nhiễm thấy tầm nhìn trước mặt tối sầm, thầm nói cái áo này hoàn toàn không ngăn được tảng đá, ngược lại còn chắn cả tầm nhìn, cố ý gạt áo ra lại phát hiện tay chân mình nhanh chóng bị anh giữ chặt.
Hoàn toàn không biết mình bị anh ôm ở tư thế gì, chỉ biết anh ôm cô rất chặt, chân và ngực đều bị đè ép ở chung một chỗ, đầu luồn sâu vào bên trong áo khoác của anh, trước mắt tối ôm, ngực và chân ở cùng một chỗ chèn ép đến thở cũng không thông.
Nhưng bởi vậy thính lực lại yếu hơn, cũng không còn nghe tiếng động dọa người bên ngoài kia nữa, chỉ có thể cảm giác anh hít thở nặng nề, còn cả nhịp tim đập rất dữ dội giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Rõ ràng ghét anh, nhưng lúc này trái lại ngoài ý muốn có thể tin tưởng được!
Đỗ Tiểu Nhiễm dán chặt vào anh, đầu vùi vào trong ngực anh, không ngừng cầu nguyện.
Với lại hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài thế nào, nhiều đá rơi như vậy vốn đã chuẩn bị tư tưởng bị rơi trúng, nhưng hoàn toàn không có cảm giác gì!
Chẳng lẽ anh tránh được?
Một đoạn đường này lái xe cũng phải đi một lúc, anh ôm cô đi ra ngoài như vậy, hoàn toàn chẳng biết phải đi bao lâu.
Qua một lúc sau Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy có thứ gì sền sệt dinh dính chảy xuống cánh tay mình.
Ngay sau đó thân thể cô rơi xuống, tiếp nữa cô bị ném trên mặt đất, rất nhanh bị thứ gì đó đè lên, nhưng cô chỉ thấy nằng nặng xuống chứ không cảm thấy đau đớn.
Vốn bị dọa đầu óc trống rỗng như bị điện giật, cô lập tức nghĩ tới gì đó không chú ý gì cả tháo áo khoác trên mặt ra, quả nhiên một giây sau cảnh tượng cô nhìn thấy khiến trái tim cô co rút lại.
Lúc Vu Kỳ ôm mình rời khỏi nơi đá rơi, chỗ ấy trống trải nhìn thế nào cũng thấy an toàn, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng máu chảy đầm đìa của anh lại khiến cô càng run rẩy lợi hại hơn hồi nãy.
Cô lớn đến từng này chưa từng thấy máu như vậy, cũng chưa từng thấy người nào có thể bị thương đến mức độ này, trái tim cô bị dọa đến ngừng đập.
Hơn nữa rốt cuộc anh còn có ý thức hay không, rõ ràng là người ngã xuống lại còn ôm chặt lấy cô.
Cô vội vã gọi: “Đã tốt rồi, Vu Kỳ, anh có nghe thấy giọng tôi không? Đã khá hơn rồi, anh buông tôi ra! Anh đang bị thương!”
Nói xong hai tay cô dùng sức thoát khỏi anh, lục tìm điện thoại của anh, thật may là anh có mang theo, tay cô run rẩy ấn số, cũng không biết là có thể liên lạc với ai trong trang viên.
Thật may là mới vừa gọi một cú điện thoại, đối phương đã hiểu ý của cô.
Thời gian còn lại chính là chờ cứu viện, nhưng Đỗ Tiểu Nhiễm không dám lơ là chút nào, biết anh mất máu với tốc độ như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
“Xin lỗi!” Sợ vết thương của anh càng nghiêm trọng hơn, mặc dù bị đè ép cô cũng không dám động đậy chút nào, ngón tay khẽ chạm vào mái tóc anh, những ngọn tóc bị máu thấm ướt.
Thật không nghĩ tới có một ngày mình sẽ chủ động chạm vào anh, nhỏ giọng nói: “Kiên cường lên, tội ác cũng chỉ xử mấy năm, anh gãy tay gãy chân bồi thường cho tôi là được rồi, chết thì coi như xong… Tội không đáng chết… Chỉ gãy tay gãy chân là đủ rồi…”
Cô muốn tìm thứ gì đó băng bó cầm máu cho anh, nhưng vết thương quá nhiều.
Cô ngay cả dũng khí nhìn sang cũng không có, cũng có phần hiểu tại sao anh phải dùng áo khoác che kín mắt cô, nếu lúc đấy dọc đường cô thấy cảnh tượng anh bị đá làm tổn thương, cô cũng bị hù dọa chết….
“Được rồi, sau này không nguyền rủa anh…” Cô cúi người nhận ra hô hấp của anh ngày càng yếu ớt, cô gấp đến nước mắt rơi xuống, “Này!” Cô nắm chặt tay anh nói: “Anh có thể kiên trì được không, một lát nữa có người tới cứu anh rồi!”
Hết chương 21