Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 32: Chương 32




Edit: Ngọc Hân

Trước kia không biết môi hôn sẽ khiến người ta xỉu, giờ cô thật sự có cảm giác thiếu dưỡng khí.

Lúc này anh véo nhẹ chóp mũi của cô, cười ôm cô vào trọng ngực, “Này này, hoàn hồn hoàn hồn.”

Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ cả mặt, tức giận đẩy anh ra, ôm chặt gấu bông trong ngực.

Hoàn toàn không biết làm sao, có chút tức giận mình quá mềm lòng, ý chí yếu kém.

Nhưng dường như rất không tốt nếu vừa bị người ta hôn liền trở mặt, buồn rầu chôn đầu vào trong gấu bông.

Chờ đến phòng mình thuê, cô vội vàng mở cửa.

Đi làm chỗ tiền lương cao nên lúc cô đi mướn phòng lựa chọn rất nhiều mặt, để tiện cho việc đi ra ngoài cũng là vì tính toán sự an toàn nên cô lựa chọn thuê nhà này.

Mặc dù chỉ có hơn bốn mươi mét nhưng bên trong sắp xếp sạch sẽ đơn giản, tất cả dụng cụ đều đầy đủ.

Cô không cho anh đi vào, cố ý nhốt anh ở bên ngoài cửa.

Trong lòng có chút thấp thỏm, biết anh nhất định sẽ không đi.

Quả nhiên mới vừa đặt gấu bông xuống thay quần áo ở nhà ra, liền nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới.

Đỗ Tiểu Nhiễm tâm hoảng ý loạn chạy tới, thò ra cửa nói: “Anh, hôm nay anh về khách sạn được trước không! Hiện giờ em không muốn gặp lại anh.”

“Nhưng anh ở cách vách nhà em thì làm sao bây giờ?”

Đỗ Tiểu Nhiễm sợ hết hồn, lập tức nhớ tới kể từ lúc mình vào ở nhà trọ này, cũng rất kỳ quái, rõ ràng nhà trọ này không tính là nhỏ, nhưng cố tình tầng ở này của mình dường như rất yên tĩnh, mỗi lần chờ thang máy đều một mình cô….

Cô không nhịn được đỡ trán, có cần quá đáng như vậy không chứ?

Cô nhón chân lên nhìn vào mắt mèo, người bên ngoài đang dựa bên tường, đã chuẩn bị để ở lâu dài.

Thật chưa từng thấy qua người nào da dày như vậy!

Đỗ Tiểu Nhiễm xoay nắm cửa, cuối cùng thở dài cẩn thận mở cửa ra, “Em mời làm khách, nhưng anh chỉ có thể ngồi một lát thôi, còn có không thể động tay động chân.”

Anh cười gật đầu, tay vịn vào khung cửa mở cửa ra giúp cô.

Lúc đi vào thuận tay đóng cửa phòng cho cô.

Đỗ Tiểu Nhiễm chợt cảm thấy tê dại da đầu, lúc ở nhà trọ một mình nên không cảm giác nhỏ.

Nhưng anh vừa mới bước vào cô lập tức cảm thấy cả gian phòng nhỏ hẳn đi.

Ngược lại anh rất quy củ, đi vào trong phòng còn biết chủ động đổi dép.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội nói: “Không cần, sàn nhà trong phòng không quý giá đến thế, hơn nữa nhà em chỉ có dép con gái…”

Không nghĩ tới anh thế mà chẳng thèm để ý chút nào, thật sự đi dép của cô.

Chỉ là dép này quá nhỏ, lại còn màu hồng…

Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không biết tại sao lại đỏ mặt, trước kia lúc ở trong núi cùng anh, thường cùng nhau ăn cơm nhưng cũng chưa từng căng thẳng như thế này.

Hôm nay, dường như từ khi anh vừa vào phòng mình, anh như nhiễm phải khói pháo hoa, rất vui vẻ.

Hơn nữa ghế salon của mình lúc ngồi bình thường cũng chẳng thấy sao cả, anh ngồi lên thì lập tức ghế salon này có vẻ nhỏ bỏ vào túi được.

Đỗ Tiểu Nhiễm đi tới phòng bếp tìm nước cho anh.

Anh cũng không nói gì, ánh mắt có chút không kiêng kỵ quan sát chỗ ở của cô.

Bởi vì phong cách lịch sự, dáp dấp không hề kém cỏi, lúc anh ngồi im ở đó, Đỗ Tiểu Nhiễm không phải không cảm thấy anh mê người.

Đưa nước cho anh, Đỗ Tiểu Nhiễm ho nhẹ một tiếng, “Anh ở bên kia?”

Ngón tay cô chỉ vào cách vách, cái nhà trọ này thiết kế rất tốt, một tầng có ba phòng, bên trái cô là phòng rất rộng.

“Không có.”

Ngón tay anh chỉ vào vị trí đối diện cô, “Anh chọn chỗ kia, cách chỗ ngủ em gần nhất.”

Đỗ Tiểu Nhiễm mới vừa uống một hớp nước, trong nháy mắt thiếu chút nữa phun ra.

Cô vội vàng nghiêm túc ho khan một tiếng để che dấu.

Anh cười ghé sát vào cô, ngồi lên ghế phía đối diện Đỗ Tiểu Nhiễm nói: “Ngày hôm ấy khi em thuê phòng này thì anh cũng ở phòng sát bên cạnh, cho nên em yên tâm, anh rất có kiên nhẫn, em không muốn anh sẽ kiềm chế không đụng vào em.”

“Vậy…” Ngón tay Đỗ Tiểu Nhiễm xen kẽ vào nhau, hơi có chút căng thẳng: “Vậy em không cần chạy trốn nữa, có phải em được trở về trường học hay không?”

Im lặng một lúc, “Vốn là em muốn trốn trở về lấy bằng tốt nghiệp đi tìm việc làm.”

Cô ngước mắt nhìn về phía anh, “Vậy còn bây giờ thì sao?”

Cô luôn có thói quen lấy lòng người khác, mặc dù mối quan hệ với anh mới vừa hòa hoãn, nhưng theo bản năng vẫn muốn hỏi qua ý kiến của anh.

Thế nhưng anh không nói gì, mà là vẻ mặt cưng chiều trả lời: “Tùy ý em.”

Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới nói: “Vậy em có thể trở về lấy bằng tốt nghiệp…. Thử tìm công việc sao? Nhưng anh vẫn ở trong núi, nếu mà như vậy, có phải chúng ta sẽ phải…. hay không. Thật ra thì cũng có thể bàn bạc, song em học nhiều năm như vậy, tốt nghiệp rồi không tìm việc để thực tập dù sao cũng cảm giác giống như mình học nhiều năm vậy cũng vô ích….:”

Cô càng nói càng khẩn trương, ngược lại anh nhanh chóng ngắt lời cô, mỉm cười nói: “Tiểu Nhiễm, đừng lo anh nghĩ gì, em muốn làm gì thì làm cái đó.”

Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, “Em cho rằng anh thích bắt em ở bên cạnh anh…”

Dù sao lúc trước anh vẫn luôn làm như vậy.

“Còn việc em phải vào núi dạy, anh cũng lén lút tác động sau lưng đúng không?”

Lúc ấy mình sắp nhận lấy cái chết, cho rằng toàn bộ thế giới đều hãm hại mình, hiện giờ nhớ tới vẫn cảm thấy không thể bớt tức được.

Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được trừng mắt về phía anh, “Được rồi, thời gian không còn sớm anh có thể về!”

Nói xong Đỗ Tiểu Nhiễm liền đứng lên, bộ dạng muốn tiễn khách.

Ngược lại Vu Kỳ không giận mà dặn dò cô: “Nếu như em muốn trở về thì phải chuẩn bị sớm đi, buổi tối dọn dẹp xong hành lý sáng sớm mai anh bảo người ta lái xe đưa chúng ta về.”

“Đã biết.” Đỗ Tiểu Nhiễm đưa anh ra tới cửa, chợt có chút tò mò.

Không nhịn được đi theo anh tới cửa phòng bên kia, nhìn anh mở cửa phòng.

Vu Kỳ cười khẽ, cất bước đi vào bên trong, còn mở cửa rất to để cô đi vào thăm thú.

Đỗ Tiểu Nhiễm lại cảnh giác đứng ở cửa, chỉ liếc mắt nhìn vào bên trong, sau đó nói: “Còn tưởng rằng anh sẽ ở khách sạn bên ngoài.”

Quay về được hai bước chợt nhớ tới gì đó, cô vội hỏi anh: “Nếu thật sự đi về, em sẽ tìm việc làm, vậy anh làm gì? Bình thường anh không có chuyện gì để làm sao?”

Cũng quen biết lâu như vậy, hoàn toàn chẳng biết anh làm cái gì, duy trì trang viên lớn như vậy, chưa kể đến anh chi tiêu, nhìn thế nào thì tất cả đều chính là đốt tiền.

Chẳng lẽ dựa vào bán đất mà giàu nhanh chóng?

Nhưng cũng không phải, miệng ăn núi lở mà?

“Anh có thể tìm việc để làm.” Anh cười, cũng không đóng cửa lại.

Đỗ Tiểu Nhiễm sợ mình còn đứng ở cửa thì có vẻ quầy rầy dây dưa vội vàng xoay người về phòng mình, lúc đóng cửa lại xong xuôi mới thở phào một hơi.

Lúc hơi muộn cô cũng không biết Vu Kỳ sẽ ăn gì, chỉ là thời gian qua cô không mua thức ăn mà tự bản thân mình nấu cơm.

Vừa đúng ngày mai phải đi, cô dứt khoát tìm đồ trong phòng bếp, làm món cánh gà chiên.

Ngày trước mình ăn hai ba cánh là đủ, lần này làm dường như hơi nhiều.

Nhìn bảy tám cánh gà sắp trong mâm, cô chần chừ, cuối cùng chọn năm miếng ngon đặt trong đĩa.

Chờ qua một lúc thấy cửa phòng cách vách vốn không đóng mà mở rộng ra.

Một người đang khom lưng dọn dẹp đồ đạc, người còn lại cẩn thận dùng khăn khử độc và dụng cụ khử độc không khí thì phải.

Thấy Đỗ Tiểu Nhiễm đi vào, những người đó rõ ràng biết cô, cũng khách khí chào hỏi: “Chào cô Đỗ.”

Đỗ Tiểu Nhiễm vội vàng cười, nhìn lại Vu Kỳ thì thấy không biết đã đổi quần áo từ khi nào.

Trước kia không cảm thấy anh là thiếu gia, giờ mới phát hiện con người anh toàn thân đều lịch sự.

“Đang tính đi tới bảo em, thời gian không còn sớm anh dẫn em đi ăn cơm tối.” Nói xong Vu Kỳ mới để ý cô bưng gì đó, lập tức chạy lại cúi đầu ngửi, “Em làm…”

Ở chỗ này mỗi ngày đều phải tìm người tới khử độc.

Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được nhớ tới món ăn lúc trước trên núi của anh, đều vận chuyển bằng trực thăng….

Ngày cả trái cây đều phải tươi mới nhất….

Chưa nói đến mình làm chính là cánh gà đông lạnh, cho dù ngon cũng sợ không hợp khẩu vị của anh.

Cô vội lùi về sau hai bước, “Em mới nghe bên chỗ anh có tiếng động, đi ra ngoài ăn đúng không, vậy em trở về thay đồ…”

Vừa muốn tránh ra anh đã níu cánh tay cô lại.

Không dùng đũa mà trực tiếp cầm một cánh gà bỏ vào trong miệng, anh vội cười nói, “Tay nghề em không tệ, ăn rất ngon, ngoại trừ món này em còn làm gì khác nữa?”

“Còn ít rau… Nhưng là của ngày hôm qua còn dư lại…” Hôm nay nhiều biến cố như vậy làm gì có thời gian đi mua thức ăn.

“Đủ chúng ta ăn không?” Lúc nói chuyện anh đã đi ra ngoài rồi.

Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh chóng rảo bước, “Món ăn không phải tươi mới, hơn nữa em chỉ xào….”

“Chỉ cần em không hạ độc anh sẽ ăn, đừng nói nữa đến đây đi.” Nói xong Vu Kỳ trực tiếp nhận đĩa trong tay cô, bảo cô đi lên trước, ý bảo cô mở cửa.

Đỗ Tiểu Nhiễm không còn cách nào, vội mở cửa ra.

Cô biết vấn đề lớn nhất của mình chính là điều này, một khi thân quen với người khác, chuyện người ta nhờ vả cô cô rất khó từ chối, lúc nào cũng không nhịn được muốn có mối quan hệ tốt với người ta, làm người ta càng thêm thích mình.

Anh thật sự không đi vào phòng bên mang thức ăn lên, mà có dáng vẻ là khách.

Đỗ Tiểu Nhiễm đành vào bếp, vì nghĩ chỉ một mình ăn cho nên bài trí mâm đĩa rất tùy ý. Lê;Quý’Đôn

Lúc này vội vàng cẩn thận sửa sang lại mới bưng món ăn ra.

Lượng thức ăn cũng không ít, không ngờ tới sau khi động đũa lại phát hiện anh còn ăn ngon hơn cả lúc trước, ăn bốn chén cơm trắng, chờ anh lại đưa chén không tới, Đỗ Tiểu Nhiễm có chút sụp đổ.

Không nhịn được liếc qua anh, may nhờ mình chuẩn bị nhiều….

Cô mang chén bát trở vào bếp lần nữa, chờ lúc đi ra thấy anh đang xem tivi.

Thời gian này TV cũng không có chương trình gì hay, ngược lại đang chiếu chương trình tổng hợp nghệ thuật vô cùng náo nhiệt.

Thỉnh thoảng cô cũng có xem, không được tính là thích, nhưng một người ngồi trong phòng sẽ cảm thấy lạnh lẽo cô đơn, muốn có chút độ ấm, tiếng động.

Trước kia khi cùng ăn cơm với anh, phần lớn đều là anh bưng tới.

Lúc này rất kỳ quái, ở cùng một chỗ ăn thức ăn bình thường, mở tivi xem tổng hợp nghệ thuật.

Cô len lén liếc anh một cái, rất nhanh bị anh phát hiện, anh nhìn sang cười khẽ.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội giải thích: “Em cảm thấy rất lạ, chúng ta sẽ cùng nhau xem TV, anh còn có thể ăn món ăn em làm.”

“Ừ.” Anh cười, “Nhưng làm đồ ăn quá cực khổ, sau này chúng ta ở cùng một chỗ, có thể tìm đầu bếp.”

Anh duỗi tay nắm chặt tay cô: “Như bây giờ không tệ, là thế giới của hai người, nhưng em xác định không để anh làm ấm giường cho em?”

Hết chương 32

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.