Edit: Ngọc Hân
Mọi người trong phòng dè dặt nói có thời gian rảnh, Đỗ Tiểu Nhiễm liền nhắn tin qua cho Vu Kỳ.
Bên kia nhanh chóng trả lời lại, không ngờ bảo cô tùy ý hẹn thời gian. LeeWuy Đôn
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm nói lại với bạn cùng phòng, nhưng xem ra mọi người vẫn còn rất e ngại, chờ quyết định xong Đỗ Tiểu Nhiễm liền gửi tin nhắn báo thời gian cho Vu Kỳ biết.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô rời giường hơi sớm chuẩn bị tới trường học làm thủ tục tốt nghiệp.
Lúc cô đi tới trường còn lo lắng nhà trường sẽ nói cô vì chuyện đi dạy tình nguyện lúc trước, không nghĩ tới khi cô đến phòng làm việc của hiệu trưởng, nhân viên làm việc bên trong vừa nghe cô báo tên thì vô cùng nhiệt tình, “Cô chính là Đỗ Tiểu Nhiễm hả, cô chờ một lát.”
Nói xong còn đưa cho cô một chiếc ghế, nhân viên làm việc nhanh chóng cầm giấy tờ tài liệu tốt nghiệp tới, cười nói: “Ở đây có mấy chỗ cần cô ký tên, để chứng minh báo cáo có mặt, cô cầm cái này, trường học sẽ giữ hồ sơ của bọn cô một năm, giữa lúc đó cô tìm được công việc thích hợp thì có thể tới đây photocopy.”
Đỗ Tiểu Nhiễm cảm ơn nhân viên làm việc, vì thời gian còn sớm trở về ký túc xá cũng không có việc gì để làm, cô quyết định tìm thẻ thư viện chuẩn bị đi thư viện.
Gần tới tốt nghiệp, người trong thư viện không đông lắm, cô tìm vị trí gần cửa sổ cúi đầu xem sách.
Chợt cảm thấy có người tới ngồi xuống, cô có chút kinh ngạc, trước sau đều có bàn trống, không nhịn được ngẩng đầu nhìn người nọ một cái.
Trong nháy mắt cô kinh ngạc ối lên một tiếng.
Vu Kỳ cười khẽ ngồi xuống bên cạnh cô, trong tay anh cầm một quyển tạp chí, tuy nhiên rất chắc chắn anh không phải đến để xem sách.
Đỗ Tiểu Nhiễm ngạc nhiên hạ thấp giọng nói: “Sao anh lại đi vào đây được?”
Chỗ này không có thẻ chứng nhận ai cũng không thể đi vào!
Anh chỉ cười, nhìn qua cuốn sách trong tay cô, cố ý hạ thấp giọng: “Buổi tối đã sắp xếp xong xuôi, sáu giờ rưỡi sẽ có xe tới đón bọn em.”
Đỗ Tiểu Nhiễm nhớ tới gì đó: “Sáu giờ rưỡi cửa trường học rất đông, đừng đón ở dưới lầu ký túc xá, bọn em đi một đoạn tới đường Huệ An thì đón là thích hợp nhất.”
“Không sao, bọn em đúng giờ xuống dưới lầu là được.”
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng biết anh người này nói một không nói hai, cũng lười nói mấy lời vô ích với anh, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Cho đến khi thấy đói bụng, nhìn lại di động đã tới giờ ăn cơm trưa.
Cô cất sách thấy anh đi theo mình, cô vừa đi ra ngoài vừa nói: “Em mời anh ăn cơm ở cantin được không?”
Phiếu cơm của cô vẫn còn một ít tiền, dù sao cũng tốt nghiệp không bằng tiêu cho hết.
Chỉ là khẩu vị người này như vậy, theo thói quen cũng không biết có thể ăn được hay không.
Ngược lại anh chẳng nói gì, Đỗ Tiểu Nhiễm đi cùng anh ở trong sân trường cảm thấy là lạ, rõ ràng người xung quanh không phải không có đôi có cặp, nhưng anh quả thực dường như có chút không thích hợp, cảm giác hoàn toàn không có sự hài hòa giữa đôi tình nhân, mà giống như là đại gia dẫn theo cô gái nhỏ.
Rõ ràng anh không ra vẻ gì, nhưng lại khiến cô dè dặt.
Thư viện cách phòng ăn rất gần, lúc cô đi vào trong phòng ăn đã rất đông người, đặc biệt là nơi có hai món ăn ngon nhất.
Cô vội tìm vị trí chỉ cho anh: “Anh ngồi ở chỗ này trước đã, em đi…”
Lời còn chưa nói hết anh đã cầm phiếu cơm trong tay cô, “Anh đi cho, thích ăn món gì?”
Đỗ Tiểu Nhiễm có thể cảm giác được mọi người ngồi xung quanh đang nhìn về bên này, cô đỏ mặt nói: “Gì cũng được.”
Anh gật đầu rồi đi.
Cô mới vừa ngồi xuống chỗ kia thì có mấy bạn học cùng lớp qua chào hỏi: “Tiểu Nhiễm, cậu cũng tới phòng ăn hả? Chỗ này của cậu có người không?”
Đỗ Tiểu Nhiễm vội đứng dậy, xin lỗi nói: “Mình đi cùng bạn mình.”
Mấy người bạn học kia lại chẳng thèm để ý, kéo bàn ghế bên cạnh: “Vẫn hay ăn cơm với cậu đấy thôi, hôm nay người tới ăn cơm đông ghê, đúng rồi mới vừa rồi có người đẹp trai đi tới cậu có nhìn thấy không, dáng dấp như ngôi sao, vóc dáng lại còn rất cao nữa chứ.”
“Không phải ở trong trường chúng ta à, chưa nghe nói có thầy giáo nào đẹp trai như vậy?”
“Tớ vừa chụp lại rồi, có muốn lát nữa gửi lên lên hệ thống BBS của trường hỏi xem không?” Có một bạn học thích nhiều chuyện cười lấy di động ra, lắc lư trước mặt Đỗ Tiểu Nhiễm: “Đẹp trai chứ, không nghĩ tới trong trường học của chúng ta còn có thể gặp được người đẹp trai như vậy…”
Trong nháy mắt Đỗ Tiểu Nhiễm cứng đờ người.
Hình chụp này rõ ràng là gò má của Vu Kỳ!
“Như thế không hay đâu…” Đỗ Tiểu Nhiễm lúng túng nói, “Chưa được người ta đồng ý đã gửi hình.”
“Cũng không phải chụp khỏa thân.” Bạn học nữ đang hưng phấn cười nói thảo luận, chợt trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Vu Kỳ đang bưng khay cơm đi về phía bên này, tới bên cạnh Đỗ Tiểu Nhiễm để khay cơm xuống: “Đồ ăn lấy chỗ nào?”
Cả người Đỗ Tiểu Nhiễm rùng mình, vội chỉ vào quầy khử trùng phía bên trái, “Bên kia cũng có.”
Vu Kỳ nhanh chóng đi qua.
Trong nháy mắt bàn bên cạnh im ắng, Đỗ Tiểu Nhiễm có thể cảm giác được mấy ánh mắt phi qua, một chữ “Quẫn” tràn ra trên mặt bạn học nữ.
“… Bạn của cậu?”
Tiếng động khay cơm ma sát mặt bàn vang lên, mấy bạn học đỏ mặt bưng khay, động tác lúng túng khoa tay múa chân, “Ngại quá, bọn mình không biết, các cậu ăn ngon miệng nhé….”
“Không cần…” Đỗ Tiểu Nhiễm muốn giữ lại cũng không giữ được.
Mấy bạn học đã sớm nhanh chóng chạy tới bàn ăn khác trong cantin.
Lúc Vu Kỳ trở lại, gắp một miếng cá gỡ xương ra, chờ gỡ xong thì đưa cho cô: “Ăn chậm một chút.”
Đỗ Tiểu Nhiễm cúi đầu, như tội phạm nhận miếng cá kia, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Vội vã ăn xong bữa cơm trưa, lúc hai người từ phòng ăn đi ra ngoài Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được nói: “Bình thường anh cũng không có việc gì làm hả, thời gian này hay chạy qua đây… Anh muốn quen toàn bộ bạn học của em à?”
Vẻ mặt anh mờ mịt: “Bạn học gì?”
“Đây là trường học của em, mỗi ngày anh đều cùng ở chung một chỗ với em, cho dù anh không nói mọi người lại còn không hiểu à?”
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng biết mình không nên tức giận, anh cũng không được xem là đã làm sai điều gì.
Cô hít sâu một hơi, lại hơi áy náy nói: “Xin lỗi, là em có chút không thích ứng được.”
Nhưng vẫn cảm thấy rất thiệt thòi, người khác nói chuyện yêu đương cũng không kỳ cục như vậy, chẳng lẽ mình còn phải gửi hình ảnh chụp chung lên BBS sao?
Trên đường từ phòng anh đi về ký túc xá phải đi qua sân bóng rổ.
Cũng không biết sao trời nóng như vậy mà có mấy người đang so tài.
Hơn nữa đã đấu đến thời điểm mấu chốt, đám người vây xem đứng đó phất cờ reo hò, không ngừng kêu tên của một người.
“Sở An.”
Đỗ Tiểu Nhiễm ngẩn ra, vội nhìn qua đám người kia.
Bị kêu chính là Sở An ở khoa thiết kế, ánh mặt trời rực rỡ, mặc dù không phải cùng lớp nhưng các nữ sinh bọn cô không hiếm khi bàn bạc về cậu ta. Cô cũng không tới trình độ thầm mến, chỉ là nữ sinh ở tuổi này, sẽ không tự chủ bị chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời này thu hút.
Trước khi thi tốt nghiệp, lúc mọi người viết sổ lưu bút tốt nghiệp cho đối phương, cô từng bị bạn cùng phòng xúi giục tìm Sở An ký tên.
Cô bước hơi chậm lại, trận tranh tài trên sân bóng rổ vẫn kịch liệt, có thể cảm giác Sở An đang dẫn bóng để dứt điểm, cô nhìn say mê, cũng vì Sở An mà rơi mồ hôi lạnh.
Thật may là Sở An đẹp trai ném quả bóng, trong nháy mắt đám người bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm cũng cảm thấy cao hứng theo.
Chờ xoay người lại lần nữa cô mới phát hiện Vu Kỳ cũng đang chú ý đến cô.
Cô vội giải thích: “Khoa bọn em cùng tranh tài với khoa khác, mới vừa thắng.”
Vu Kỳ cười cười, “Nếu cậu bình an đó chính là ngày tháng rực rỡ, hiện giờ thịnh hành loại này?”
Đỗ Tiểu Nhiễm sửng sốt, trong lưu bút tốt nghiệp Sở An viết cho mình thì có một câu như vậy, nhưng sao Vu Kỳ lại biết?
Cô kinh ngạc nhìn sang, vẻ mặt không thể tin được: “Anh còn có cái gì là không biết?”
Vu Kỳ vẫn cười nhàn nhạt như cũ: “Thích em mới muốn biết tất cả về em, nhưng kiểu tiểu tử kia em sẽ không thích, bên ngoài rất nắng, anh đưa em về ký túc xá.”
Nói xong muốn nắm tay cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm mất hứng rút tay mình ra: “Anh như vậy làm cho người ta sợ, anh có muốn lục lọi điện thoại di động của em xem có tin nhắn nào khả nghi hay không?”
Vu Kỳ thở dài: “Sau này anh không làm như vậy nữa, có được không?”
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không biết có nên tin anh hay không, nhưng đã đi tới dưới lầu ký túc xá rồi, buổi tối còn phải đi ăn cơm với đám bạn cùng phòng, cô cẩn thận dặn dò: “Vậy em tin anh, anh cũng phải tin tưởng ở em, còn nữa, buổi tối anh biểu hiện đừng quá khoa trương được không?”
“Được.” Anh đồng ý đồng thời vuốt tóc cô.
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới yên tâm trở về ký túc xá, nghỉ ngơi một lúc bạn cùng phòng cũng lục tục trở lại, khó có khi tụ tập đám bạn cùng phòng bàn bạc mua một chai rượu vang dự định mang đi.
Đỗ Tiểu Nhiễm chờ gần tới giờ vội kêu mấy bạn cùng phòng đi xuống dưới lầu.
Đợi xuống lầu quả nhiên có xe đứng đợi ở đó.
Trương Kỳ Kỳ có chút lo lắng: “Chắc cửa trường học đông nghẹt.”
“Kẹt thì kẹt, trường đại học X của chúng ta kẹt mới là bình thường.” Đám bạn cùng phòng cô cười nói leo lên xe.
Chỉ là rất kỳ quái, vốn cửa trường nên đông đúc, lúc đi ra ngoài thế mà vô cùng thông thoáng, đường xá vắng đến kỳ lạ, cũng không có cửa hàng nào buôn bán.
Trương Kỳ Kỳ kinh ngạc vô cùng vội lấy di động ra lướt BBS trường học, nhanh chóng oa lên một tiếng: “Hôm nay có người bao quầy hàng ở cửa trường học rồi.” Lê*quý^Đôn
“Không phải là gần nghỉ hè sao, hiện giờ thuê để làm gì?”
Mấy người bạn cùng phòng cũng không nghĩ nhiều, ngược lại Đỗ Tiểu Nhiễm chợt nhớ tới gì đó rất có cảm giác muốn đỡ trán, hình như cô đã cố ý dặn dò anh hôm nay đừng quá khoa trương rồi mà!
Chẳng lẽ khoa trương của anh với khoa trương của mình không cùng một ý?
Quả nhiên đến nơi Đỗ Tiểu Nhiễm liền phát hiện mình quá xem thường vị Vu Kỳ tiên sinh này.
Bàn ăn đã chuẩn bị xong, nhìn qua ngược lại không có gì khoa trương lắm, chỉ là cách bàn ăn không xa bố trí một sân khấu.
Đợi lúc bọn cô tới, ca sĩ chờ đã lâu vội lên sân khẩu biểu diễn.
Nhìn từng ca sĩ quen mặt….
Lần này không riêng gì Đỗ Tiểu Nhiễm, đám bạn cùng phòng bên cạnh cô cũng đều sợ ngây ngẩn, hoàn toàn ngây như phỗng, không hiểu tình hình kinh ngạc đến ngẩn người!
Cuối cùng vẫn là Trương Kỳ Kỳ mở miệng nói: “Tiểu Nhiễm, hiện giờ mình không muốn ăn gì cả, mình chỉ muốn xông qua xin ký tên chụp ảnh chung mà thôi!”
Hết chương 35