Edit: Ngọc Hân
Anh cười, “Em muốn cắn muốn đánh?”
Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ mặt, “Có lẽ sẽ thế! Em muốn dã man hơn, cũng rất lợi hại chứ!”
Vu Kỳ khẽ cười.
Đỗ Tiểu Nhiễm hoàn toàn không biết mình làm thế nào để ăn xong bữa ăn này. Chờ dùng xong bữa tối anh dường như còn muốn theo cô đi dạo một lát.
Thật ra thì dưới ánh trăng, lẳng lặng đi dọc theo đường bờ biển rất thích thú.
Nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra lúc nãy, Đỗ Tiểu Nhiễm vẫn cảm thấy an toàn là quan trọng nhất.
Cô vội nói với anh một tiếng, bỏ chạy đến nhà gỗ gần đó nghỉ ngơi.
Chỗ này rất gần biển, đến khi thời gian hơi muộn, sắp ngủ say còn có thể mơ hồ nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ.
Lâu lắm rồi cô không ngủ thoải mái như vậy, thật sự vừa cảm giác đã ngủ tới hừng sáng, khi tỉnh lại cảm thấy bên ngoài dường như rất náo nhiệt, cô không nhịn được vén màn cửa sổ lên, thì thấy bên ngoài không biết có một nhóm du khách tới từ lúc nào.
Nhân viên làm việc bên bộ phận kinh doanh ăn uống giải trí cũng mặc đồng phục tiếp đãi những vị khách kia.
Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc, vội mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.
Trong nháy mắt mở cửa đã có nhân viên làm việc với vẻ mặt tươi cười nói: “Chào buổi sáng cô Đỗ, Vu tiên sinh có chuyện quan trọng phải đi, tối hôm qua đã lên máy bay rời khỏi đây, ở đây đặc biệt có tàu biển chở khách chạy định kỳ mới đưa cô trở về.”
Nói xong những người đó dẫn cô đi về phía tàu mới tới.
Tàu biển chở khách chạy định kỳ mới này vẫn xa hoa đẹp đẽ như chiếc hôm trước, nhưng tuyến đường đi thì không giống, được người ta dẫn tới phòng, cô đặc biệt xem qua lịch trình đường đi.
Tàu biển này còn phải đi qua trạm trung chuyển Hongkong rồi mới trở về nước.
Dọc theo đường đi đều có người phục vụ cô, hơn nữa bản thân cô cũng đã quen thuộc cách thức vận hành của tàu biển chở khách chạy định kỳ, ở đây ngược lại không có gì không thích ứng. Quan trọng nhất chính là trước đây cô là nhân viên làm việc, hiện giờ đã trở thành khách, tất nhiên thoải mái hơn rồi.
Qua ba bốn ngày tàu cập bến đúng hạn, Đỗ Tiểu Nhiễm trải qua mấy ngày nghỉ tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.
Càng khiến cô bất ngờ chính là, cô vừa mới xuống thuyền thì mấy bạn cùng phòng đã sớm đứng đợi đón cô.
Trương Kỳ Kỳ và mấy bạn cùng phòng rõ ràng mang theo chút áy náy.
“Tiểu Nhiễm, cậu đừng giận bọn mình….”
Đỗ Tiểu Nhiễm cười cười: “Cũng chẳng có gì phải tức giận, chỉ là sau này chuyện như vậy đừng gạt mình, lần này thật sự làm mình sợ giật mình đấy.”
Lúc nói chuyện, người bạn cùng phòng đã gạt cô vội giúp cô xách hành lý, vẻ mặt lấy lòng: “Tiểu Nhiễm, còn có chuyện này cậu cũng đừng nóng giận…”
Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực nói: “Còn có chuyện gì nữa?”
Lúc nói chuyện chợt phát hiện ngay cả vẻ mặt Trương Kỳ Kỳ cũng có chút nhăn nhó.
“Bọn mình cũng không muốn…” Trương Kỳ Kỳ khó xử cắn môi: “Mình cũng không biết sao mẹ mình lại nhận được hạng mục đó….”
“Công việc của mình nữa… Vốn cho là không có hi vọng….”
“Ba mẹ mình vẫn luôn muốn chuyển chỗ làm ăn tới nơi tốt hơn… Vừa đúng lúc lại có cơ hội như vậy…”
Trong nháy mắt Đỗ Tiểu Nhiễm hiểu ra tất cả, im lặng chốc lát cô cười nhạt nói: “Không có gì, các cậu đều là bạn của mình, anh ta có cửa có thể giúp cậu, mình cảm thấy rất vui vẻ.”
Trong lòng là khoảng không trống rỗng, thì ra cái mình cho là tình bạn, thật ra thì yếu ớt hơn những thứ khác.
Vốn tưởng rằng mọi người chỉ là vì có lòng tốt bị che mắt, hiện giờ mới phát hiện mình rất ngu xuẩn, chuyện gì cũng nghĩ theo chiều hướng tốt.
Đám Trương Kỳ Kỳ có thể cảm giác được thay đổi nho nhỏ, trong lúc nhất thời mấy người cũng không nói chuyện.
Cuối cùng khi lên xe Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không nói gì, chờ đến khi vào khu vực nội thành Trương Kỳ Kỳ mới khó khăn nói: “Tiểu Nhiễm, cậu đừng ở nơi khác, trước đây không nói cho cậu biết, thật ra thì Vu tiên sinh đã mua lại căn phòng đó, sớm nên nói với cậu, nhưng anh ấy nói sau này muốn làm cậu ngạc nhiên….” Truyện chỉ đăng bên Lê*Quý)(Đôn
Lần này Đỗ Tiểu Nhiễm không lên tiếng.
Cảnh tượng lúc trước bạn cùng phòng giữ mình ở lại, chứa chấp mình thoáng vụt qua trước mắt, những cảm động vốn cho rằng ấm áp cũng biến mất không còn dấu vết….
Bạn cùng phòng bên cạnh cảm thấy không khí lúng túng, vội giảng hòa nói: “Chúc mừng cậu, Tiểu Nhiễm, không phải cậu rất muốn có một căn phòng thuộc về mình sao, bây giờ phòng đã là của cậu, sau này người trong phòng ký túc xá tới chơi cũng có chỗ ở lại rồi.”
“Đúng vậy, chỗ kia vị trí tốt như vậy, cậu lại quen thuộc…” Trương Kỳ Kỳ vội vã nói: “Vu tiên sinh đối xử với cậu thật sự rất tốt….”
Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới nói: “Là tốt vô cùng.”
Sau đó không nói gì thêm nữa.
Chờ sau khi tài xế đưa cô tới địa điểm, mấy người Trương Kỳ Kỳ còn muốn đưa cô lên lầu.
Đỗ Tiểu Nhiễm khách khí cầm lấy hành lý của mình, cười nhạt nói: “Cảm ơn các cậu, mình mệt quá, hôm nào chúng ta gặp sau đi.”
Đám bạn cô cũng không dám nói gì, vội cười nói: “Nhất định rồi.”
Thậm chí mang chút lấy lòng: “Buổi tối cậu muốn ăn gì, có muốn bọn mình mua cho cậu không?”
“Không cần, mình đặt đồ ăn bên ngoài là được rồi.”
Nghe lời này đám bạn cùng phòng mới lần nữa lên xe rời đi.
Thời gian còn lại Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, đi về phía căn phòng quen thuộc.
Trên đường đi về Trương Kỳ Kỳ đã đưa chìa khóa cho cô, còn lấy lòng nói cho cô biết giấy tờ nhà để ở chỗ nào.
Cô mở cửa phòng, trước kia cứ cho là mình ở nhờ, lúc nào cũng cố giúp Trương Kỳ Kỳ làm chút việc nhà, quét dọn vệ sinh, nhưng lần nào cũng bị Trương Kỳ Kỳ tranh làm, hoàn toàn không để cô động tay vào.
Hiện giờ đã hiểu….
Cô ngồi trong phòng cẩn thận suy nghĩ những chuyện gần đây, hiểu rõ hoặc ít hoặc nhiều, thật ra thì bạn cùng phòng cũng không thay đổi, mọi người vô cùng tốt, nếu như không phải gặp phải người như Vu Kỳ, mọi người cũng sẽ chứa chấp cô, cũng sẽ chăm sóc cô.
Nghĩ như vậy, cô khá hơn một chút.
Đi tới tủ lạnh mở cửa ra, còn tưởng rằng bên trong trống rỗng, không nghĩ tới bên trong còn một hộp rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nửa chín nửa sống.
Vừa nhìn thì biết là cố ý chuẩn bị.
Đỗ Tiểu Nhiễm cười khẽ, mới vừa muốn lấy hộp pizza ra hâm nóng, chợt nghe tiếng điện thoại vang lên.
Cô vội đi tới cầm lên, giọng nói quen thuộc truyền tới.
“Đến nhà rồi hả?” Có thể nghe từ bên kia ngoại trừ giọng anh còn có tiếng gõ bàn phím.
“Anh bận nhiều việc?” Không riêng gì tiếng gõ bàn phím, còn có mấy giọng nói khác, mơ hồ hình như là tiếng Anh.
Anh còn chưa kịp trả lời, dường như bên kia có chuyện gì hỏi anh, anh thấp giọng trả lời bằng tiếng nước ngoài.
Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc, vốn tưởng rằng là tiếng Anh nhưng nghe lại không giống.
“Anh vừa nói là tiếng Pháp?” Rất giống tiếng Pháp trong phim ngày trước cô từng xem.
“Ừm.” Trong lúc cấp bách vậy mà anh vẫn còn nhớ hỏi cô: “Em ăn cơm xong chưa?”
“Vừa mới chuẩn bị hâm nóng pizza.” Cô thở dài: “Còn chưa đi kiểm tra giấy tờ nhà đâu, anh thật là rộng lượng, vừa ra tay chính là một căn phòng.”
“Em đây là đang khen anh hay là chê anh?” Anh cười khẽ, “Tặng một căn phòng mà đã là ra tay hào phóng, tiếp theo em muốn chuẩn bị làm gì?”
Đỗ Tiểu Nhiễm khó xử thở dài: “Chả biết nữa, gần đây có lẽ xem tin tức tài chính kinh tế, nhìn xem yêu thích nghề nào không, hoặc có công ty nào đó không tồi, sau đó làm nũng để anh mua cho em, xong rồi em lại đi gửi sơ yếu lí lịch tìm việc làm, không phải là nhàn rỗi à.”
Anh im lặng.
Đỗ Tiểu Nhiễm chạy tới phòng bếp, rõ ràng trước đó không có lò nướng.
Lúc này phòng bếp sáng rực hẳn lên, còn trang bị cả lò nướng hoàn toàn mới.
Cô chần chừ mở ngăn kéo tìm khay đựng pizza, bỏ pizza vào khay.
Chờ lò nướng tăng nhiệt độ cô lắng tai nghe sự im lặng bên kia.
Rốt cuộc không có kiên nhẫn, “Sao không nói lời nào?”
“Đang đợi em mắng anh.”
Lời này của anh cũng không khiến Đỗ Tiểu Nhiễm nổi giận, “Cũng chẳng có gì mà phải mắng, nhưng tình thế phô trương bức người thôi, mắng anh còn không bằng sau khi gặp nện cho anh hai đấm.”
“Phải ngày mốt anh mới có thể gặp em, hai ngày này em chăm sóc tốt cho mình.” Có thể nghe ra sự ân cần trong lời nói của anh.
Tâm tình Đỗ Tiểu Nhiễm hơi phức tạp, chưa từng có ai quan tâm cô như vậy, nhưng cũng chưa từng có người nào giày vò cô như vậy.
“Em sẽ chăm sóc tốt cho mình, ngoại trừ mạnh khỏe ra em cũng không có gì khác có thể phung phí.”
Sau đó cô cúp máy, lúc chờ ăn pizza Đỗ Tiểu Nhiễm mở tivi xem tin tức một lúc.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một lát cô bắt đầu dọn dẹp phòng.
Hiện giờ biết phòng này thuộc về mình, cô dọn dẹp sạch sẽ, đồ của cô Trương Kỳ Kỳ sắp xếp rất gọn, cố ý đặt chung một chỗ.
Cô nhặt đồ cần dùng ra sắp xếp.
Vốn chỉ là rảnh rỗi vô sự nên tìm việc làm cho mình, lúc dọn dẹp chợt có cảm giác, chỗ không lớn không nhỏ này đã thuộc về mình rồi.
Cô lớn như vậy chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Cô có thể làm bất cứ chuyện gì ở chỗ này, sắp xếp thứ mình thích, làm thức ăn mình thích trong phòng bếp, có thể ngâm mình trong phòng tắm cả đêm…
Khi đang muốn đổi rèm cửa sổ điện thoại di động lại vang lên lần nữa, Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc vội đi tới bắt máy.
Chợt nghe thấy trong điện thoại truyền tới âm thanh ồn ào huyên náo, “Là Tiểu Nhiễm à. Năm nay mọi người tốt nghiệp, muốn mời cậu tới tụ tập với đám bạn học thời trung học!”
Đỗ Tiểu Nhiễm ngẩn ra, vội vàng từ chối khéo, “Mình sợ rằng không có thời gian.”
“Cái gì mà không có thời gian chứ, khó có được khi mọi người tụ tập! Cô giáo Triệu cũng ở đây, cô Triệu, Tiểu Nhiễm không muốn…”
Rất nhanh có người nhận lấy điện thoại, điềm đạm nói: “Tiểu Nhiễm?”
Đỗ Tiểu Nhiễm vội vàng lễ phép chào hỏi, năm đó ba mẹ cô vốn không ủng hộ cô lên trung học, nếu không phải là người chủ nhiệm lớp này thành thật có trách nhiệm đi thăm hỏi các gia đình, làm công tác tư tưởng với ba mẹ cô, chỉ sợ năm đó quả thực cô đã bị đè ép tùy tiện vào trường học nào đó.
“Xin chào cô Triệu!”
“Khó có được mọi người tụ tập cùng nhau, năm sau tôi lại về hưu rồi, sau này chỉ sợ không có cơ hội gặp mặt em nữa …”
“Cô đừng nói như vậy… Em sẽ cố gắng đi…”
Sau đó hàn huyên mấy câu với cô Triệu, bây giờ Đỗ Tiểu Nhiễm không có cách nào nói với cô Triệu là sẽ không đi, nên đành hỏi địa chỉ.
Haizzz, lúc Đỗ Tiểu Nhiễm để điện thoại xuống buồn rầu nói: “Ngày mai đi rồi mà còn chưa biết mặc cái gì đây?”
Đã nhiều năm như vậy, bạn học trung học đến bây giờ thay đổi rất nhiều, cũng chẳng biết mình còn có thể nhận ra mấy người.
Hơn nữa cũng trong mình học năm nhất trung học ấy, cuộc sống của cô xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất….
Cũng là khoảng thời gian đó biết Vu Kỳ, Vu Lân….
Nghĩ như vậy cô cũng có chút muốn đi, “Cũng rất tốt, nhìn thấy bạn học năm đó, nhớ lại chuyện trước kia giống như một giấc mộng…”
Hết chương 45