Edit: Ngọc Hân
Đỗ Tiểu Nhiễm không lên tiếng, trong lòng đã hiểu được mấy phần.
Cô cũng không biểu lộ gì ra ngoài, vội kêu bạn học và cô giáo dùng cơm.
Lúc nãy mặc dù không vui nhưng sau khi ăn ít đồ ăn cô giáo Triệu khá hơn một chút, dù sao người lớn tuổi như vậy từng trải hơn học sinh nhiều, chỉ là không nhịn được cảm khái: “Khi bọn ta còn trẻ đã nói giáo dục thái độ làm người ra sao, mặc dù nghèo khổ một chút nhưng địa vị xã hội lại cao, cũng được người ta tôn kính, bây giờ nhìn lại thực sự năm đó ta là đã xen vào việc của người khác rồi….”
Đỗ Tiểu Nhiễm vội an ủi cô giáo Triệu: “Nhưng vẫn phải cảm ơn cô, nếu lúc đấy không phải cô xen vào việc của người khác, chỉ sợ nhà em đã sắp xếp cho em học ở trường kỹ thuật.”
Cô giáo Triệu vui mừng cười khẽ.
Dùng cơm xong thời gian đã không còn sớm.
Đỗ Tiểu Nhiễm sợ thân thể cô Triệu không chịu được vội nói với hai bạn học một tiếng, hai bạn học nói khách sáo mấy câu rồi cũng muốn nhanh chóng ra về.
Một nhóm bốn người, lúc đi ra bên ngoài hai bạn học đi phía sau có chút thắc mắc, nhỏ giọng nói: “Ôi, sao quán rượu không tới tính tiền bàn chúng ta?”
“Không có à? Tiểu Nhiễm không tính tiền ư?”
“Toàn bộ quá trình cô ấy đều ngồi phía đối diện chúng ta, cậu thấy cậu ấy đi tính tiền lúc nào hả?”
Nói lời này vẻ mặt hai bạn học đều thay đổi, không nhịn được nhìn lại phòng ăn phía sau lưng, rất sợ lúc này đối phương sẽ đuổi theo tính hóa đơn, đến lúc đó thì rất xấu hổ.
Kết quả lúc quay đầu nhìn lại thì phát hiện một người như là quản lý mang theo mấy nhân viên phục vụ, đang đứng trước cửa cúi đầu chào bọn họ.
Hai bạn học nhìn mặt nhìn cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Chờ xuống tới lầu, thời gian này thật sự không dễ dàng gọi taxi, hơn nữa chỗ các cô ở không giống nhau, thế nào cũng phải đón hai chiếc taxi mới được.
Hai bạn học liền hỏi Đỗ Tiểu Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, bây giờ cậu ở đâu, lát nữa muốn thuê chung xe không?”
Đỗ Tiểu Nhiễm đang hết sức chăm chú nhìn taxi bên đường.
Cũng vừa lúc nhóm người từ trong quán rượu phía bên kia đường lục tục đi ra ngoài.
Chính là Triệu Vi Vi lúc nãy trách mắng cô giáo Triệu, cùng mấy bạn học cũ đang vây quanh Triệu Vi Vi.
Khu phố buôn bán kiểu này khoảng cách không hề xa nhau mấy, hơn nữa thời gian đã muộn, bỗng nhiên có đám người đứng tụ tập bên ngoài sẽ rất gây sự chú ý.
Đầu kia Triệu Vi Vi hiển nhiên cũng thấy bên này.
Bên phía cô ta sớm có nhân viên phục vụ lái xe tới, Triệu Vi Vi thấy bên Đỗ Tiểu Nhiễm còn chưa gọi được xe, cố ý lên xe đóng cửa xe nhanh chóng đánh tay lái, cũng không quản vi phạm không tuân quy tắc giao thông, trực tiếp vọt qua đường cái tới trước mặt đám bọn cô.
Sau đó quay cửa kính xe xuống cố ý hỏi bọn cô: “Sao vậy, các người nhiều người như vậy ngay cả chiếc xe cũng không có hả, ra ngoài tụ tập không phải vẫn ngồi xe buýt đấy chứ? Cô Triệu, cô nói cô bao nhiêu tuổi rồi, làm giáo viên nhân dân cả đời mà Mercedes-Benz mua không nổi, chiếc xe nhỏ mấy vạn đồng mà cũng không có, thật là nghèo khó.”
Lời nói này khiến hai bạn học đỏ mặt, cô giáo Triệu càng tức giận tới mức tay run rẩy.
Khóe mắt Đỗ Tiểu Nhiễm sớm liếc thấy có một chiếc xe không xa, trước kia cô không cảm thấy quen biết Vu Kỳ chẳng có gì đặc biệt, hiện giờ ngược lại cô cảm thấy xe này đến quá đúng lúc.
Đỗ Tiểu Nhiễm vội nói: “Phiền cô lái xe ra xa một chút, xe cô chiếm chỗ bạn tôi lái xe không qua được.”
“Xe gì?” Triệu Vi Vi đang muốn giễu cợt mấy câu, với loại người như Đỗ Tiểu Nhiễm còn không biết có thể quen được bạn bè như thế nào, đoán chừng cũng chính là xe liên doanh chạy đầy ngoài đường thường gặp.
Vừa thấy ký hiệu chiếc xe Triệu Vi Vi cho là mình hoa mắt, hơn nữa tới không chỉ một chiếc.
Thấy Triệu Vi Vi như bị ngu đi cũng không biết lái xe ra chỗ khác, Đỗ Tiểu Nhiễm đành phải dìu cô Triệu lùi về sau mấy bước.
Những chiếc xe kia dừng lại hẳn, từ bên trong vẻ mặt tài xế khẩn trương nhanh chóng mở cửa xe đi ra.
“Ngại quá cô Đỗ, vừa mới rồi bị kẹt xe đầu đường kia.”
Nói xong tài xế đi về phía cửa sau, rất cẩn thận mở cửa xe đón chờ.
Đỗ Tiểu Nhiễm vội nói: “Không sao, cũng không đợi lâu, phiền anh lái xe chậm một chút, đưa cô giáo Triệu và hai bạn học của tôi về nhà.”
Nói xong Đỗ Tiểu Nhiễm xoay người lại nói với hai bạn học đi theo phía sau: “Các cậu đứng đó, tý nữa lên xe nói với tài xế, về đến nhà nhớ nhắn tin cho mình, để mình yên tâm.”
“Tiểu Nhiễm…” Hai bạn học có cảm giác như lọt vào trong phim ảnh, “Chúng mình có thể ngồi vào hả?”
“Dĩ nhiên có thể.” Đỗ Tiểu Nhiễm cười cười, nhìn cô Triệu lên xe, vội đẩy hai bạn học ngồi vào.
Dù cho cô Triệu lớn tuổi nhưng không am hiểu về xe cộ, chỉ biết là nhìn bề ngoài xe này rất có phong cách, ngồi vào ghế rất thoải mái, không gian cũng rộng.
Ngược lại hai bạn học cẩn thận từng tí.
Chờ tiễn bạn học và cô giáo đi rồi Đỗ Tiểu Nhiễm mới phát hiện Triệu Vi Vi vẫn còn chưa đi.
Cô cũng không thèm để ý tới tình hình Triệu Vi Vi thế nào, trực tiếp ngồi vào chiếc xe kia.
Chờ lúc về đến nhà cô vừa mở cửa phòng thì phát hiện đèn phòng khách đang sáng.
Nhìn vào xa hơn thì thấy có một người ngồi ngay ngắn trên ghế salon trong phòng khách.
Con người Vu Kỳ, có lẽ từ nhỏ tiếp thu nền giáo dục tinh anh, cho nên dù một mình ngồi ở nhà cũng ngồi rất nghiêm chỉnh.
Đỗ Tiểu Nhiễm vừa đi vào vừa đưa tay đóng cửa phòng: “Vu tiên sinh, xin hỏi anh có chìa khóa nhà em từ lúc nào?”
“Từ ngày trở thành bạn trai em.” Anh cười quay đầu chỉ vào đôi dép trên đất, “Đưa cho em một đôi dép mới, em xem thử đi.”
Đỗ Tiểu Nhiễm vốn một bụng giận hờn muốn phát ra, nhưng vừa nhìn thấy đôi dép đáng yêu khiến người ta yêu thích, chợt cơn tức biến mất hơn nửa.
Quả thực rất đáng yêu, giống như một món đồ chơi bằng lông tơ, có chút không đành lòng giẫm dưới chân.
Cô do dự mới xỏ chân vào giẫm lên dép.
Chờ lúc đi vào tới thì thấy trên chân anh cũng đi một đôi dép ở nhà đáng yêu y như vậy, chỉ là nhìn rộng hơn một chút, màu sắc cũng thiên về phái nam.
Đỗ Tiểu Nhiễm bĩu môi hỏi anh: “Giờ này anh tới làm gì? Cảnh cáo anh, đừng nghĩ tới chuyện động tay động chân với em!”
Anh không để ý lời cô nói, trực tiếp lôi cô lên ghế salon, ngược lại anh không động tay động chân, chỉ tràn đầy hứng thú hỏi cô, “Hôm nay liên hoan thế nào, chơi vui không?”
“Bạn học tụ tập có gì mà chơi vui, anh cũng không phải là…”
Vốn muốn nói anh cũng không phải chưa từng tham gia, nhưng nghĩ lại anh quả thật chưa chắc có dịp tham gia tụ tập bạn học gì đó.
Đỗ Tiểu Nhiễm nói đầu đuôi gốc ngọn ra: “Cho nên bây giờ con người thật sự hợm hĩnh.”
Nói xong câu này cô mới nhớ tới, cũng không biết cô giáo Triệu và hai bạn học đã về đến nhà chưa.
Cô vội lấy di động ra nhìn, vừa mới nhìn thì thấy trong group đám bạn học đã sớm bùng nổ.
Cũng không biết là ai nhanh tay lại nhanh tay chụp bức ảnh chiếc xe cô ngồi lúc nãy gửi lên group.
Trong chốc lát đủ loại bàn tán, có lẽ là quá hưng phấn, có một số người dường như không biết cô cũng có trong group.
Vốn chỉ vì muốn tụ tập mới tham gia group, lúc này ngược lại thành việc phỏng tay khó giải quyết, Đỗ Tiểu Nhiễm đang muốn thoát khỏi group thì điện thoại chợt vang lên.
Bạn học nam đã rất nhiều năm không liên lạc, không biết làm thế nào tìm được số của cô, gọi qua.
Đỗ Tiểu Nhiễm khó hiểu bắt máy, chợt nghe bạn học nam nói: “Đỗ Tiểu Nhiễm cậu thật là lợi hại, giấu diếm gió thổi không lọt, đúng rồi, đón cậu là xe của ai vậy, đóng bảo hiểm ở đâu, gần đây mình làm bên bảo hiểm đấy, nói cho cậu….”
“Thật xin lỗi, thời gian muộn rồi.” Đỗ Tiểu Nhiễm vội nhấn tắt máy.
Chỉ là vừa tắt cuộc này thì lại có điện thoại gọi lại.
Đỗ Tiểu Nhiễm vừa nhìn thấy số xa lạ cũng biết nhất định là những người trong group bạn học ngửi thấy mùi vị nên gọi tới.
Cô vội vàng nhấn nút chỉnh điện thoại về chế độ im lặng rồi để xuống một bên, buồn rầu nhìn Vu Kỳ: “Chính là đám bạn học.”
Đang buồn bực Vu Kỳ đưa tay xoa tóc cô.
Tóc cô lúc nào cũng xử lý rất gọn gàng, bàn tay anh xoa loạn mái tóc cô thành như tổ quạ.
“Điều này cũng gọi là có chuyện sao?” Anh nhẹ nhàng dựa sát vào cô, Đỗ Tiểu Nhiễm cũng cảm thấy hình như anh muốn đột kích hôn mình.
Nhưng anh chỉ cười tiếp tục xoa mái tóc cô: “Anh đã sớm nói rồi, những người em không thích có thể không cần để ý, ngay cả cho có lệ cũng không cần, đừng nghĩ tới những thứ đó nữa, suy nghĩ ngày mai chúng ta nên hẹn hò thế nào đi.”
Hết chương 47