Edit: Ngọc Hân
Đường đi tới thôn quê là đường quốc lộ, trên đường dầu xe cộ rất ít, dần dần có cả những cánh đồng.
Ra ngoài sớm, không ít nông dân thừa dịp thời tiết chưa nóng nực đã bắt đầu cuốc đất.
Cửa sổ xe mở ra, trong không khí mang theo mùi vị bùn đất mà thành phố hiếm khi ngửi thấy.
Vu Kỳ ngồi phía bên trái cô, cửa kính mở một nữa, anh không nhìn ra bên ngoài mà chỉ nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Đỗ Tiểu Nhiễm bị nhìn phát bực, thừa dịp nghỉ ngơi dọc đường, đang muốn tìm mấy nhân viên công tác kia đổi vị trí, thì mấy người kia rối rít nói: “Ngại quá Tiểu Nhiễm, ở đây chúng tôi còn có việc phải xử lý, dù sao cũng cách không xa, cô đi qua trước với anh Vu đi.”
“Các cô không cùng đi qua sao?” Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực hỏi.
Mấy người kia khách khí nói: “Cô không cần phải lo lắng, chúng tôi đi theo hay không cũng giống nhau, chỗ đều đã sắp xếp xong, bảo đảm rất thoải mái!”
Đỗ Tiểu Nhiễm có phần không biết nên làm gì bây giờ.
Song cũng chẳng thế ngăn những người này làm việ chính được, lúc nghỉ ngơi đủ rồi trở lại xe lần nữa, quả nhiên bên trong xe trống trải vô cùng.
Cô cố ý ngồi ở dãy ghế sau, dù sao cách nhau ba hàng ghế, Vu Kỳ ngồi trước mặt cũng không vấn đề gì.
Không nghĩ tới mình vừa ngồi xong, anh đã từ phía trước chuyển tới bên cạnh cô.
Trên mặt mang theo nụ cười nhẹ ngồi bên cạnh cô. Truyện bên diễn đàn leqiydon
Vóc người anh vốn cao, lần này dễ lộ ra cảm giác bị áp bức.
“Cô chưa quen cuộc sống ở đây, có gì cần giúp một tay nhớ mở miệng tìm tôi.” Anh nói lời này trái lại rất vui vẻ.
Nhưng ánh mắt kia thì quả thực khiến người ta không chịu nổi.
Cuối cùng Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được đưa tay đẩy mặt anh ra, giúp đầu anh giữ vững tư thế chuẩn, nhỏ giọng nói với anh: “Trên mặt tôi không có kim cương, anh đừng mãi nhìn như vậy làm gì!”
Lần này anh rất biết điều, không quay đầu về phía cô nữa mà ngồi thẳng người dựa sát vào ghế xe.
“Kim cương nào có dễ nhìn như cô.”:
Lời này lỗ mãng không phải bàn, mặt Đỗ Tiểu đỏ lên, lúc nhìn về phía anh lại phát hiện anh nói rất nghiêm túc.
Haizzz, Đỗ Tiểu Nhiễm vội hạ cửa kính xuống, đến lúc tài xế khởi động xe lên đường cô vẫn không lên tiếng, nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa sổ.
Đi qua một cánh đồng lại một cánh đồng lớn, lúc rẽ vào chỗ ngoặt ruộng đồng dần ít đi, xe từ từ chạy vào vùng núi.
Theo đường đi vào khu miền núi này, trước sau không thấy chiếc xe nào.
Không khí càng thêm trong lành, mỗi lần hít thở đều có thể ngửi được mùi thuộc về cây cối đất rừng.
Đi một đường như vậy, gần tới trưa cuối cùng cũng thấy một nơi giống như thôn miền núi ở phía trước.
Quê nhà Đỗ Tiểu Nhiễm cũng là vùng núi như vậy, nhưng cách thị trấn gần hơn chút xíu, thôn xóm cũng lớn hơn so với ở đây.
Nơi này nhìn từ xa cũng chỉ có tầm mười mấy căn nhà.
Rất nhanh xe chạy tới trước một tòa nhà màu trắng, Đỗ Tiểu Nhiễm rất bất ngờ phát hiện trường tiểu học này lại là căn nhà lầu hai tầng.
Sớm đã có một ông già đứng phía ngoài trường học chờ, thấy bọn họ đến ông nhanh chóng đi qua, từ mình giúp họ mở cửa xe.
Đỗ Tiểu Nhiễm vội từ trong xe đi xuống, chợt nghe ông nói: “Bạn học Đỗ không bị say xe chứ, núi này của chúng tôi phải đi vòng quanh, cũng chỉ có tài xế có kinh nghiệm mới dám lái.”
“Không say ạ, làm phiền thầy tới đón em.” Đỗ Tiểu Nhiễm biết rõ chờ mình chính là hiệu trưởng trường tiểu học ở xã Bạch Lộc, rất lễ phép nói: “Ở đây nóng như vậy, bắt thầy chờ lâu không ạ?”
“Không việc gì, qua đây tôi dẫn cô đi thăm ký túc xá.”
Nói xong hiệu trưởng liền đi về phía xe.
Đỗ Tiểu Nhiễm lấy làm ngạc nhiên, không nhịn được nói: “Không phải ở gần trường học sao, còn phải lái xe sao?”
“Chỗ chúng tôi đây là địa phương nhỏ, tất cả mọi người đều ở chật chội, xin lỗi, lại bắt cô phải đi chỗ khác….”
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không tiện nói gì khác, dù sao trong lòng cũng có chuẩn bị rồi, chỉ là hơi tò mò nhìn về phía trường học, chợt phát hiện trong trường học yên tĩnh giống như vốn không có ai đi học ấy.
Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được hoài nghi, “Hôm nay không đi học sao, hay là tan học rồi?”
“À, đây không phải là do nghỉ hè sao, gần đây trời nóng tôi cho mấy đứa trẻ thi học kỳ trước, rồi cho nghỉ hè luôn.”
“Đã nghỉ?” Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc, lần này có chút buồn bực: “Vậy tôi… Không phải là sẽ rảnh rỗi cả một mùa hè ư?”
Nếu là bình thường thì có thể trở về thành phố, nhưng cô vừa mới tới, bất kể là theo quy định hay là theo tình người mà nói, đều không thích hợp tới rồi liền đi.
Ngược lại sau khi lên xe, Đỗ Tiểu Nhiễm chợt phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, lúc nãy Vu Kỳ vốn không đi xuống xe theo cô.
Chẳng lẽ anh ta đã sớm biết mình không phải ở chỗ này?
Nghĩ tới đây trong lòng nghi ngờ càng lớn hơn, nhưng lại cảm thấy tự mình suy nghĩ lung tung có chút khoa trương.
Ai lại đi mưu tính làm ra chuyện tày trời như vậy, quanh quẩn nữa vòng trái đất chỉ vì lừa gạt cô tới chỗ này.
Hơn nữa dù sao cũng là quan hệ thanh mai trúc mã, cho dù muốn cô cũng không đáng khiến người ta liên tiếp lừa gạt hãm hại giày vò cô như vậy?
Lúc này xe lái vào đường núi còn dốc hơn cả lúc nãy, mà không chỉ có một sườn dốc, lúc xe chạy tới mấy chỗ khúc quanh Đỗ Tiểu Nhiễm đều có cảm giác như đang ngồi xe leo núi.
Hơn nữa càng chạy càng lên cao.
Ngược lại hiệu trưởng như đã quen, chẳng sợ hãi chút nào, còn nghiêng đầu giới thiệu hoàn cảnh xung quanh với cô: “Chỗ chúng tôi nhìn dốc núi quanh co thế nhưng không khí rất trong lành, những năm gần đây người trong thôn trồng trà xung quanh, cũng kiếm tiền được, lần lượt mua nhà ở trong thành phố….”
Đỗ Tiểu Nhiễm vốn dự định chỉ nghe thôi, sau khi nghe thấy nói như thế không nhịn được hỏi thăm: “Rất nhiều người mua nhà trong thành phố ư, vậy trường học chúng ta có học sinh sao?”
“À, việc này….” Hiệu trưởng chợt lúng túng, cười gượng hai tiếng: “Có, cuối cùng sẽ có học sinh… Bây giờ cô nghỉ ngơi cho tốt, trước tiên đừng nghĩ tới chuyện đi dạy làm gì….”
Đỗ Tiểu Nhiễm nghe lời này có cảm giác là điềm xấu, không nhịn được nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Xe chạy qua vài ngọn núi, vốn tưởng rằng sẽ ở trên một ngọn núi.
Không kiềm chế được nhìn về phía chân núi, núi rất cao nhìn xuống như vách núi dựng đứng.
Lúc này chợt nhớ tới gì đó, Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được quay đầu nói với Vu Kỳ: “Chỗ này cách nhà anh rất gần đúng không?”
Nhớ tới khi đó đi tìm anh để chơi, anh đã từng nói anh ở một nơi rất cao rất sâu trong núi, vì anh phải dưỡng bệnh nên mới đi ra ngoài.
“Ừ, rất gần.” Tay anh chống đầu, chắc là ngồi xe lâu có chút không kiên nhẫn, một tay khác gõ nhẹ lên cửa kính xe.
Tiếng động này khiến người ta có chút phiền não, Đỗ Tiểu Nhiễm sốt ruột đưa tay kéo tay anh lại nói: “Anh đừng phiền nữa, tiếng động này như gõ vào trái tim ốm yếu của tôi.”
“Không thích?” Anh chợt tiến tới trước mặt cô, trêu chọc cô: “Vậy hát cho cô nghe thì sao?”
Đỗ Tiểu Nhiễm bĩu môi, cũng không biết anh lấy hăng hái ở đâu ra thế không biết, thờ ơ trả lời anh: “Đừng làm rộn, ngồi im được không?”
Chờ nói xong câu này, lúc Đỗ Tiểu Nhiễm xoay người lại thì thấy hiệu trưởng Lưu ngồi bên cạnh mình cũng đang ngây người.
Đôi con ngươi cũng có dáng như muốn trợn trừng ra ngoài.
Đỗ Tiểu Nhiễm vội vàng hỏi: “Thầy không sao chứ ạ?”
“À, không sao không sao…..” Hiệu trưởng Lưu nói xong móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, bộ dạng vô cùng khẩn trương, dường như trong lòng vẫn còn sợ hãi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Thật không nghĩ tới tâm tình Vu tiên sinh cũng có thể tốt như vậy….”
“Anh ta sao?” Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được quay đầu lại liếc Vu Kỳ ngồi ở dãy ghế phía sau xe, chợt nhớ tới gì đó hỏi hiệu trưởng Lưu: “Nhưng cũng rất kỳ lạ, tôi phát hiện không riêng gì thầy mà ngay cả những người trên thị trấn đó cũng gọi anh ta là tiên sinh….”
“Phải, cần phải vậy.” Nói thì nói như thế nhưng từ lúc đó về sau hiệu trưởng Lưu liền ngậm miệng không nói gì nữa.
Đỗ Tiểu Nhiễm thi thoảng nhìn thoáng qua ngoài cửa kính xe, từ lúc nãy tràn đầy cỏ cây, đến giờ này cô đã có cảm giác mình đang ở trong một khu danh lam thắng cảnh nào đó.
Cảnh sắc xung quanh xinh đẹp, tùy tiện dùng di động chụp cũng có thể chụp được những bức ảnh cảnh đẹp ý vui.
Nếu mình ở chỗ này quá cô đơn, không bằng tìm cơ hội kéo mấy chị em trong ký túc xá tới, ở đây cảnh vật đẹp như vậy, ở vài ngày cũng không tồi.
Nghĩ tới như vậy, cuối cùng xe cũng đến đích, Đỗ Tiểu Nhiễm nằm mơ cũng không nghĩ tới ở cái nơi như giữa sườn núi này, thế mà có một bãi đậu xe lớn như vậy.
Lúc từ xa nhìn tới còn tưởng rằng đó là cửa vào khu danh lam thắng cảnh.
Chờ xe vừa dừng lại, cô kinh ngạc từ bên trong xe bước xuống, vì ngạc nhiên cô quên cả lấy hành lý.
Không ngờ tài xế đi phía sau hiệu trưởng Lưu giúp cô lấy hành lý từ cốp ra ngoài.
Đỗ Tiểu Nhiễm đã sợ không nói ra lời, phía sau bãi đậu xe là một tòa nhà giả cổ, dường như còn có cả tòa lầu nhỏ.
Hiệu trưởng Lưu cười đi tới giới thiệu: “Chính là chỗ này, ở đây điều kiện rất tốt, đừng thấy chỗ này cao nhưng điện nước đều có, chỉ là tín hiệu Internet gián đoạn, nhưng cô có thể thương lượng với Vu tiên sinh, chỗ của cậu ấy có máy tính.”
Đỗ Tiểu Nhiễm đang ngẩn người lúc này mới phục hồi lại tinh thần, không nhịn được liếc nhìn về phía Vu Kỳ, trong nháy mắt đầu óc hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc chỉ vào tòa nhà khoa trương bắt chước theo kiến trúc cổ hỏi anh: “Đây, đây không phải là?”
“Là nhà tôi.” Sau khi từ trên xe bước xuống Vu Kỳ dặn dò tài xế đôi câu, sau đó nhận lấy hành lý của Đỗ Tiểu Nhiễm trong tay tài xế, bước thẳng về phía tòa kiến trúc giả cổ.
Đỗ Tiểu Nhiễm người cũng muốn ngất đi rồi.
Cố tình lúc này, hiệu trưởng Lưu và tài xế đã ngồi vào trong xe chuẩn bị về.
Vừa nghe tiếng xe khởi động, cả người Đỗ Tiểu Nhiễm mờ mịt, vội vàng chạy tới, nói với hiệu trưởng Lưu ở trong xe: “Hiệu trưởng hiệu trưởng, chỗ này…. Không thể ở… Hơn nữa xa như vậy lại….”
“Bạn học Đỗ, không vấn đề gì, chỗ này rất thoải mái, nếu không như vậy đi, cô thử ở chỗ này một tháng, không thích hợp thì tôi tìm người sắp xếp cho cô lần nữa thì thế nào….” lequydoon
Nói xong tài xế đã giẫm mạnh chân ga, xe chạy như bay xông ra ngoài.
Nhìn xe dần biến mất, Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực lấy di động ra, xoay người về phía tòa kiến trúc giả cổ chụp mấy cái, sau đó gửi vào group trong ký túc xá, phỉ nhổ: “Đây chính là chỗ tớ phải ở! Sao có cảm giác đi nhầm vào studio!”
Kết quả gửi hình và đoạn tin nhắn cả nửa ngày cũng không cách nào gửi đi được, Đỗ Tiểu Nhiễm vội cầm di động lên dùng sức quơ quơ, lúc này mới phát hiện tín hiệu đã bị gián đoạn, chính xác là hoàn toàn không có sóng!
Hết chương 9