Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 43: Chương 43: Nhà hàng riêng




Cảnh quay buổi chiều mặc dù Văn Phong khiến cho người ta rơi vào trạng thái hơi bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn kết thúc buổi ghi hình trước giờ cơm tối.

Tiểu Lâm đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, Ôn Hoàn uống một hớp nước, nhìn Lục Viện hỏi: "Chị biết nơi nào ngon không thì giới thiệu, em không quen thuộc Thanh Đảo lắm." Đến Thanh Đảo cũng đã hơn nửa tháng nhưng mỗi ngày đều là quay phim, còn chưa từng ra ngoài đi dạo.

"Có một nhà hàng riêng, mùi vị rất ngon, lần trước Hướng Đông đưa chị đến đó ăn, chỉ là hơi xa nhưng vị trí không tệ, ít nhất em cũng không sợ bị nhiều người nhận ra."

Nghe vậy Ôn Hoàn gật đầu, hoàn toàn đồng ý: "Được, dù sao cũng ngồi xe tới đó, xa hay gần không quan trọng."

Không quay lại khách sạn với Tiểu Lâm, Ôn Hoàn đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, đi luôn với Lục Viện ra ngoài. Hai người kêu xe, lúc ngồi lên Lục Viên đưa địa chỉ cho tài xế.

Ngồi trên xe hai người thuận miệng tán gẫu, Lục Viện nhớ tới bộ váy Ôn Hoàn mặc trên người trong buổi tiệc ngày đó, lại dựa vào sự hiểu biết đối với tính cách của Lục Thần, chị khẽ cười nhìn Ôn Hoàn hỏi: "Thế nào, sau khi xem video ngày hôm qua Lục Thần phát điên lên chứ?"

Nhớ lại dáng vẻ Lục Thần gọi điện ngày hôm qua, Ôn Hoàn cũng không nhịn được cười, nói: "Anh ấy vốn là người đàn ông gia trưởng, vô cùng độc đoán." Trong lúc nói chuyện nụ cười trên môi không hề tắt, người ngoài nhìn vào thì thấy một gương mặt hạnh phúc và ngọt ngào.

Lục Viện cũng cười: "Cậu út nhà chúng ta chính là người như vậy, muốn gì cũng đều rất thẳng thắn, đã là của mình thì sẽ không cho người khác ngấp nghé nửa xu, đối với người mình quan tâm thì luôn vô cùng độc đoán, không cho phép người khác tổn thương dù chỉ một chút đến người mình quan tâm." Nói rồi vươn tay kéo tay của Ôn Hoàn sang: "Tiểu Hoàn, em đừng thấy bình thường gương mặt của nó nghiêm túc lại hay lớn tiếng, tính cách của nó là như vậy, chị nghĩ cái giọng đó cũng là do ở trong quân đội luyện thành."

Ôn Hoàn gật đầu: "Em biết rồi."

Thực ra ở với nhau lâu ngày cô cũng phát hiện ra, mỗi lần tên Lục Thần kia lớn tiếng kêu la nhưng chưa từng có lần nào thật sự nóng nảy hung dữ với cô.

Nghĩ vậy Ôn Hoàn có phần tò mò hỏi: "Chị, nếu không chúng ta nói thêm nhiều chuyện về anh ấy nhé."

"Em muốn biết cái gì?" Lục Viện buồn cười hỏi cô.

Ôn Hoàn liếc dọc liếc ngang, hỏi: "Ví dụ như về anh ấy và bạn gái trước kia của anh ấy đi, tại sao lại chia tay vậy?" Rất kỳ quái, đột nhiên lại muốn biết.

Nghe vậy Lục Viện cười thành tiếng: "Ha ha, đây là em đang ăn giấm chua sao?"

Ôn Hoàn đỏ mặt, vân vê lọn tóc, nhỏ giọng nói thầm: "Em, em chỉ thuận miệng hỏi thôi."

Thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, ý cười bên môi Lục Viện càng rõ hơn, nói: "A Thần chưa từng có bạn gái, em là bạn gái đầu tiên của nó."

Nghe vậy Ôn Hoàn xoay đầu sang vẻ mặt không tin nhìn chị: "Anh ấy chưa từng yêu ư?!" Nhớ không lầm thì hiện giờ đã hơn 30 rồi, người đàn ông 30 tuổi mà chưa từng có mảnh tình vắt vai nào, cô có thể nói là anh rất ngây thơ không?

"Đúng vậy, nó luôn ở trong đơn vị, lúc trước bọn chị giới thiệu cho nó, nó còn không vui, nó nói không có thời gian rảnh, chị thấy nó vốn là chưa từng ưng ý ai, hiện giờ không phải hai người các em rất tốt sao." Thứ tình cảm này nhắc tới thật đúng là phải coi duyên phận, duyên phận đến thì sẽ thật sự đến, có muốn ngăn cản cũng không nổi.

Ôn Hoàn cong khóe miệng, nhớ tới lần cô và Lục Thần gặp nhau, thật đúng là như trong phim.

Dọc đường vừa đi vừa trò chuyện như vậy, thấm thoắt đã đến nhà hàng riêng mà Lục Viện đã nhắc tới kia, so với nội thành náo nhiệt thì ở đây đúng là có chút khác biệt, xung quanh không có nhà ở, nhưng cũng dễ dàng nhận thấy nhà hàng này buôn bán không tệ, trước cửa đậu mấy chiếc xe riêng.

Để ý thấy chỗ này không dễ kêu xe, trước khi xuống xe hai người còn xin danh thiếp của người tài xế, định lát nữa đi về thì kêu ông ta tới đón.

Bác tài xế kia sảng khoái nhận lời, nói bao giờ bọn họ gọi thì sẽ ngay lập tức tới đây.

Nhà hàng riêng này rất độc đáo, bên ngoài bình thường nhưng sau khi đẩy cửa đi vào thì thật sự không khác gì chốn bồng lai, có cảm giác như ở khu du ngoạn của Giang Nam, ở giữa vườn hoa trang trí rất tinh tế, hòn non bộ hay hoa cỏ đều rất đẹp đẽ khiến cho người ta không kiềm chế được phải nhìn lại mấy lần. Mà bao quanh vườn hoa chính là các căn phòng độc lập nhau, đường vào phòng thông với vườn hoa, trên đường là lan can khắc gỗ, khá cổ kính khiến cho người ta có cảm giác bước vào nhầm chỗ.

Rất nhanh thì người phục vụ bước tới, dẫn hai người đi tới gian phòng của mình.

Ôn Hoàn nhìn xung quanh không khỏi có chút than nhẹ nói: "Không ngờ còn có nơi như vậy."

"Lần đầu tiên Hướng Đông mang chị tới đây chị cũng thích ngay." Lục Viên bên cạnh nói, trên mặt mang theo vẻ thỏa mãn nở nụ cười.

"Tiểu thư, đây là phòng của hai vị." Người phục vụ mở cửa gian phòng, sau đó xoay người cung kính đưa tay mời hai người ngồi.

Hai người gật đầu, đang định bước vào thì căn phòng bên cạnh vừa vặn bị người ở bên trong mở ra, chỉ nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói dễ nghe của một cô gái: "Hướng Đông, bây giờ anh định đi về sao?"

Nghe vậy Lục Viện theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Lạc Hướng Đông từ căn phòng bên cạnh bước ra, đi ở bên cạnh anh ta là một người phụ nữ ăn mặc già dặn, tóc vén lên cao, áo sơ mi đóng thùng, toàn thân mặc một bộ đồng phục nữ.

Lạc Hướng Đông bên kia hình như cũng cảm giác thấy bên này có người nhìn anh ta, xoay đầu lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lục viện liền sửng sốt, vẻ mặt có phần bất ngờ và kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.