Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 70: Chương 70: Trở tay không kịp




Có một số việc thật sự làm cho người ta không đoán trước được, trở tay không kịp.

Lục Viện chưa bao giờ nghĩ mình có thể leo lên vị trí đầu tiên trên các trang báo chỉ trong một ngày, hơn nữa còn với tư cách là bạn gái của Văn Phong.

Bình tĩnh nhìn ảnh chụp trên báo, đây rõ ràng là ảnh mấy hôm trước chị nhìn thấy ở trong máy tĩnh của Ôn Hoàn, mặc dù chị không rõ lắm người con gái trong hình này rốt cuộc là ai, dù nói giống mình như đúc khi còn trẻ nhưng chị thật sự là không có ký ức nào về mặt này.

Chỉ có điều trên báo và tạp chí lá cải kia không chỉ đăng ảnh chụp mà ngay cả chú thích phía dưới ảnh một chữ cũng không viết sai, hơn nữa không chỉ có như vậy, thậm chí còn bới móc đời tư của chị ra, bao gồm chị là con gái thứ năm của nhà họ Lục, ngoài ra còn là vợ của Lạc Hướng Đông.

Ôn Hoàn cũng vì chuyện tin tức trên báo mà dời đi sự chú ý, trông thấy tờ báo liền lập tức gọi điện thoại cho Văn Phong, nói là muốn hỏi rõ chuyện gì xảy ra, bởi vì ảnh chụp ngoài có trong hòm thư của cô thì chỉ có Văn Phong có. Cô không truyền cho mấy tờ báo và tạp chí lá cải biết thì chỉ còn một khả năng là do Văn Phong đưa. Nhưng từ sáng sớm nhìn thấy tờ báo kia Ôn Hoàn vẫn liên tục gọi điện cho Văn Phong, chỉ có điều điện thoại của anh ta luôn ở trong trạng thái tắt máy!

"Chẳng lẽ thật sự là anh ta cố ý tiết lộ ảnh chụp cho tòa soạn sao?!" Ôn Hoàn nói thầm, trong lòng bắt đầu có chút hối hận sao mình lại đồng ý với Văn Phong để giờ Lục Viện bị liên lụy vào chuyện này. Giới giải trí vốn cực kỳ hỗn loạn, chỉ cần một biến động nhỏ là ngay lập tức các tờ báo, tạp chí lá cải, thậm chí là internet đều có thể làm người ta chìm ngập trong các lời bàn luận mà người bình thường không thể chịu đựng được.

Hơn nữa Lục Viện vốn có tính cách nhã nhặn, thái độ khiêm tốn nên dù sinh ra ở trong gia đình danh gia vọng tộc nhưng lại chưa từng công khai ra ngoài, hoàn toàn khác biệt với mấy người chị phách lối kia. Bản thân Lục Viện khiêm tốn khiến cho người ta còn nghĩ lầm nhà họ Lục chỉ có bốn người con gái, rất ít người biết nhà họ Luc có con gái thứ năm, thậm chí mấy năm nay cũng chưa từng công bố thân phận là vợ của chủ tịch tập đoàn Lạc thị - Lạc Hướng Đông!

Lục Viện vẫn không nói gì, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào tờ báo kia, điện thoại di động bên cạnh liên tục reo từ sáng sớm, chị liền tắt điện thoại đi.

Ôn Hoàn quay đầu nhìn chị có phần ngượng ngùng nói: "Chị, em xin lỗi, em thực sự không biết chuyện lại thành như thế này." Nếu như sớm biết cô nhất định sẽ không bao giờ đồng ý cho Văn Phong gặp Lục Viện.

Lục Viện xoay đầu lại nhìn cô một cái rồi lắc đầu không nói gì.

Vào lúc này chuông cửa chợt vang lên, bác Trương đi tới mở cửa, nhìn xuyên qua lỗ nhòm trên cánh cửa thì thấy Lạc Hướng Đông đứng ở cửa, trong tay hình như vẫn đang cầm thật chặt tờ báo, vẻ mặt và ánh mắt đều hiện ra sự tức giận.

Bác Trương không mở cửa ngay mà quay đầu nhìn Lục Viện và Ôn Hoàn ở trong phòng khách nói một tiếng: "Là Lạc tiên sinh."

Ôn Hoàn nhìn thoáng qua Lục Viện rồi quay đầu nói với bác Trương: "Đừng mở cửa."

Bác Trương gật đầu không mở cửa rồi lui lại chăm sóc mẹ Ôn.

Lạc Hướng Đông ngoài cửa dường như cũng không có ý định buông tha dễ như vậy mà vẫn liên tục nhấn chuông bên ngoài, mẹ Ôn bị tiếng chuông cửa ấn khiến cho có phần bực bội không yên, cả người ngồi trên xe lăn không ngừng ngọ nguậy, trên mặt cũng có vẻ cáu kỉnh và chán ghét.

Bác Vương thấy vậy thì hơi lo lắng nhìn Ôn Hoàn một cái.

Lục Viện cũng nhìn về phía mẹ Ôn rồi chủ động mở miệng nói: "Tiểu Hoàn, bác Vương, hai người đưa mẹ Ôn vào trong đi, chị đi mở cửa."

"Chị. . ." Ôn Hoàn hơi lo lắng nhìn Lục Viện, có chút không yên tâm.

Lục Viện lắc đầu nói: "Mang bác gái vào trong đi, chị không sao."

Thấy chị kiên trì như vậy Ôn Hoàn đành gật đầu rồi đẩy mẹ Ôn đi vào trong phòng.

Thấy mọi người đi vào phòng hết rồi lúc này Lục Viện mới đi tới mở cửa, nhìn người đàn ông đứng ở ngoài, chị bình thản mở miệng, vẻ mặt bình tĩnh nói:

"Có chuyện gì không?"

Lạc Hướng Đông nhìn Lục Viện, trên mặt rõ ràng đang tức giận, giơ tờ báo trong tay về phía Lục Viện hỏi: "Chính vì loại đàn ông này cho nên mới nhất định kiên trì muốn ly hôn với anh sao?!"

Lòng Lục Viện nguội lạnh, cho dù tự nói với bản thân đã muốn buông tha người đàn ông này thế nhưng anh ta lại cầm thứ này đến chất vấn chị, nói lý do chị cương quyết ly hôn là vì người đàn ông khác. Chị cảm thấy sự kiên trì nhiều năm như vậy thật sự là một trò cười, chẳng những không lấy được chút tình yêu nào trên người anh ta mà mà ngay cả chút tôn nghiêm trước mặt anh ta cũng không có, như vậy mà còn không được chút xíu tin tưởng nào của anh ta, chị đã lãng phí bao năm ở trên người đàn ông này, hao tổn toàn bộ tuổi thanh xuân.

Thấy cô không nói lời nào, trong lòng Lạc Hướng Đông càng thêm tức giận, anh ta cho rằng vì chuyện của mình và Hướng Tình nên cô mới muốn ly hôn, nhưng qua báo chí sáng nay anh ta mới biết được hóa ra không phải vì chuyện kia. Có lẽ đúng là vậy vì chuyện anh ta lén lút liên lạc với Hướng Tình cô vẫn luôn biết, trước đây không mở miệng nói một câu thì giờ không thể nào đột nhiên vì chuyện như vậy mà nói muốn ly hôn cùng anh ta, cô vốn là muốn mượn cớ chuyện này để tìm cho mình một lý do rời đi chính đáng mà thôi!

Nghĩ vậy nên Lạc Hướng Đông càng thêm tức giận, ném tờ báo lên người cô rồi lớn tiếng chất vấn: "Nói đi, không có gì để nói sao?!"

Tờ báo bị đập tới người chị rồi theo thân thể của chị trượt rơi xuống đất, Lục Viện nhìn tờ báo rơi trên đất khẽ cất tiếng cười, tiếng cười mang theo sự bi thảm và cả tự giễu. Chị đau đớn nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra nhìn anh ta nói: "Anh muốn em nói gì?" Trong lòng anh ta vốn đã phán tộicho chị, anh ta tới để chất vấn, từ lúc bắt đầu đã không tin tưởng chị cho nên chị nói gì, giải thích gì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

"Vì sao, vì sao nói như vậy! Cho anh một lời giải thích!" Lạc Hướng Đông bình tĩnh nhìn vào mắt cô, hai tay đặt ở bên hông nắm thật chặt lại.

Lục Viện nhìn anh có chút cười nhạt hỏi: "Giải thích cái gì, vì sao em phải giải thích với anh?!"

Việc đó còn cần nữa sao? Chị sao phải cùng một người cho tới giờ không hề yêu chị, thậm chí còn nghi ngờ chị khắp nơi giải thích, dựa vào cái gì mà chị phải hèn hạ như vậy, dựa vào cái gì mà chị phải bị coi thường không biết xấu hổ như vậy? Lẽ nào chị thực sự phải cầu xin ngược lại anh ta sao? Sao chị phải làm tới bước như vậy? Chị cũng có lòng tự trọng, chị cũng chỉ là một người bình thường, chị cũng sẽ bị thương, cũng sẽ vì đau lòng và tổn thương mà từ từ chùn bước. Chị đã vứt bỏ, hoàn toàn buông tha, thả anh ta tự do đồng thời trả lại cho mình cuộc sống yên tĩnh, chị không muốn giữ lại cuộc hôn nhân vốn không có kết quả này, một cuộc hôn nhân mãi mãi không có tình yêu đáp lại.

"Anh là chồng em, em cảm thấy chuyện này không cần phải giải thích với anh sao?" Lạc Hướng Đông nhìn chị, mặt sa sầm, môi mím thật chặt.

"Rất nhanh sẽ không phải nữa." Lục Viện chỉ lạnh lùng nói lại.

Lạc Hướng Đông ép mình phải bình tĩnh trở lại, hít một hơi thật sâu, mãi một lúc sau mới nói với Lục Viện: "Anh nói lại lần nữa, anh sẽ không ly hôn với em!"

"Ha ha." Lục Viện lạnh lùng cười, nhìn anh ta hỏi: "Hiện giờ Diệp Hướng Tình đã mang thai, anh còn không định cho cô ấy một danh phận sao?" Diệp Hướng Tình đã ở bên anh ta nhiều năm như vậy, không danh không phận theo anh ta, giờ lại còn có con, lẽ nào anh ta thực sự ỷ vào việc hai người phụ nữ cùng yêu anh ta cho nên mới không chút kiêng dè phung phí tình cảm chân thành của bọn họ đối với anh ta sao?!

"Anh sẽ đem cô ấy đi phá thai, cuối cùng mọi việc đều tốt cả, anh sẽ không ly hôn với em." Lạc Hướng Đông nói rồi vươn tay qua định kéo tay của Lục Viện: "Đi thôi, chúng ta đi về trước, anh mặc kệ em và tên ngôi sao hạng ba kia trước đây thế nào, sau này đừng liên lạc lại nữa."

Lục Viện hất tay anh ta ra nói: "Em sẽ không quay về cùng anh, anh có đem Diệp Hướng Tình đi phá thai hay không là chuyện của anh, em sẽ không tiếp tục với anh nữa, hôn nhân của chúng ta dừng ở đây!" Chị bắt đầu có phần không hiểu, không hiểu vì sao trước đây chị lại thích người đàn ông này, rốt cuộc người đàn ông này có điểm nào đáng giá mà khiến chị mất nhiều năm yêu anh ta như vậy!

"Lục Viện đừng làm loạn nữa!" Lạc Hướng Đông sầm mặt xuống nhìn Lục Viện nói: "Anh biết chuyện Diệp Hướng Tình khiến cho em khó chịu, cho dù anh có lỗi với em nhưng lần này chuyện ầm ĩ của em cũng không vẻ vang mấy, chúng ta coi như hòa nhau đi đừng tiếp tục náo loạn nữa, đối với cả hai nhà đều không có lợi, một vừa hai phải thôi!"

"Một vừa hai phải, ha ha. . ." Toàn thân Lục Viện tức giận đến nỗi có phần run lên, cắn thật chặt môi nhìn anh ta nói có chút không ra lời, chị không muốn chịu đựng nữa, dù sao sống cùng nhau nhiều năm như vậy cho dù anh ta chưa từng yêu chị thì chị cũng chưa từng oán hận qua, bởi vì con đường này ban đầu là do chính chị chọn, không thể trách ai được, đều do mình cả!

Nhưng chị tự hỏi nhiều năm bị anh ta làm cho uất ức và đau khổ không ít như vậy, chị cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với anh ta thì anh ta dựa vào cái gì mà nói chị như vậy, cái gì mà hòa nhau, cái gì mà kêu chị một vừa hai phải thôi!

"Em không muốn nói chuyện với anh, anh đi đi, em không muốn gặp lại anh nữa!" Vừa nói Lục Viện vừa đưa tay muốn đóng cửa lại nhưng lại bị Lạc Hướng Đông ở bên ngoài chặn ngang. Lạc Hướng Đông đã sớm bị tức giận khiến cho đầu óc mê muội, giơ tay kéo Lục Viện nói: "Hôm nay em phải đi theo anh!"

Vốn Ôn Hoàn đang đợi ở trong phòng nhưng cảm thấy không yên tâm mấy nên mới đi ra thì nhìn thấy Lạc Hướng Đông đang kéo tay của Lục Viện định rời đi, nhưng Lục Viện vẫn gắng sức giãy dụa, rõ ràng là không muốn đi cùng anh ta. Thấy tình hình như vậy cô vội bước lên phía trước kéo Lục Viện lại, nói với Lạc Hướng Đông: "Anh làm gì vậy, anh không thấy chị ấy không muốn đi theo anh sao?!"

Lạc Hướng Đông liếc nhìn cô một cái nói: "Chuyện của tôi và vợ tôi không liên quan gì đến cô, cô tránh ra cho tôi!"

"Lục Viện là chị gái của Lục Thần nên đương nhiên cũng là chị của tôi, sao lại nói là không liên quan đến tôi chứ!" Ôn Hoàn cất tiếng đá đểu anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.