Kerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ.
Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra.
Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính.
- Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân.
- Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi.
Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết với nàng rằng ông là một nhà phẫu thuật chỉnh hình tuyệt vời. Bác sĩ phòng cấp cứu thậm chí đã gọi ông là người làm nên phép mầu.
Hồi tưởng lại ngày hôm ấy, cách đây một tuần, Kerry nhận thấy nàng vẫn còn chưa tỉnh trí khỏi cơn sốc gây ra bởi cú điện thoại đó. Nàng ở lại văn phòng của nàng ở tòa án Hackensack trễ để nghiên cứu một vụ giết người mà nàng sẽ phải truy tố, lợi dụng chuyện đó cha của Robin, chồng cũ của nàng là Bob Kinellen, đã bất ngờ tỏ ý muốn đưa con gái của họ đi xem đoàn xiếc Big Apple của thành phố New York, sau đó dẫn nó đi ăn tối.
Lúc sáu giờ rưỡi, điện thoại reo. Đó là Bob. Có một tai nạn. Một xe tải đã đụng mạnh vào chiếc Jaguar của anh trong lúc anh đang ra khỏi bãi đậu xe. Mặt của Robin đã bị mảnh kính cắt. Nó đã được khẩn cấp đưa tới bệnh viện St. Luke's-Roosevelt, và một nhà phẫu thuật chỉnh hình đã được gọi ngay đến đó. Mặt khác nó có vẻ khỏe, mặc dầu nó đang được khám xét để xem có bị thương bên trong hay không.
Nhớ lại buổi tối khủng khiếp đó. Kerry lắc đầu. Nàng cố gắng gạt ra khỏi tâm trí nỗi đau khổ trong lúc nàng vội vã lái xe vào New York, toàn thân run lên theo những tiếng khóc nức nở khô khan, đôi môi chỉ thốt ra hai tiếng:" Xin Người đừng để cho nó chết, nó là tất cả những gì con có. Con xin Người, nó chỉ là một đứa bé. Xin Người đừng lấy mất nó..."
Robin đang ở trong phòng mổ lúc Kerry đến bệnh viện, vì vậy nàng phải chờ trong phòng đợi, Bob ngồi bên cạnh - ở gần anh nhưng không cùng với anh.Lúc này anh đã có vợ và hai đứa con khác. Kerry vẫn còn có thể cảm thấy nỗi nhẹ nhõm vô hạn mà nàng đã trải qua khi trông thấy bác sĩ Smith xuất hiện và nói với họ, bằng một giọng trang trọng và hạ mình một cách khác lạ: "May mắn thay các vết cắt không sâu. Cô bé sẽ không có sẹo. Tôi muốn gặp lại cô bé tại phòng mạch của tôi sau một tuần".
Robin không bị một vết thương nào khác, nó đã hồi phục một cách nhanh chóng sau tai nạn, chỉ nghỉ học hai ngày. Nó đã tỏ ra khá hãnh diện về những chỗ băng bó của mình. Chỉ ngày hôm nay, trên đường vào New York đến nơi hẹn,nó mới có vẻ hơi lo lắng khi nó hỏi:
- Con sẽ bình thường, phải không, mẹ? Con muốn nói bộ mặt của con sẽ không bị sây sát chứ?
Với đôi mắt to màu xanh, khuôn mặt hình trái xoan, cái trán cao và những nét khắc họa một cách hoàn hảo. Robin là một cô bé xinh đẹp, giống cha. Kerry đã trấn an nó với một sự nồng nhiệt mà nàng hy vọng là thành thực. Giờ đây, để khuây khỏa, Kerry đưa mắt nhìn quanh phòng đợi được bày biện một cách thẩm mỹ với nhiều sofa và ghế bành bọc cùng một loại vải in hoa nhỏ. Ánh đèn mờ dịu, thảm lát sàn sang trọng.
Một phụ nữ khoảng trên bốn mươi tuổi, mang một miếng băng trên mũi, đang kiên nhẫn chờ tới phiên mình. Một người khác, có vẻ hơi lo âu, đang tỉ tê với chị bạn trông có vẻ quyến rũ, ngồi bên cạnh chị ta:
- Lúc này mình đang ở đây, mình vui mừng vì cậu đã gọi mình tới. Cậu thật tuyệt vời.
Đúng thế, Kerry nghĩ trong lúc nàng ngượng ngùng lấy hộp phấn trong túi xách. Mở nắp hộp ra, nàng nhìn mình trong gương. Hôm nay nàng vừa tròn ba mươi sáu tuổi, không kém một ngày. Nàng biết rằng nhiều người nhận thấy nàng quyến rũ, nhưng nàng vẫn luôn ngượng ngùng về diện mạo của mình. Nàng đánh phấn lên sống mũi, cố gắng che giấu những vết tàn nhang đáng ghét, ngắm đôi mắt và xác nhận mỗi lúc nàng mệt mỏi, như hôm nay chẳng hạn, màu sắc của chúng lại đổi từ xanh lục sang nâu đục. Nàng nhét một mớ tóc bung ra vào phía sau tai, rồi với một tiếng thở dài, đóng nắp hộp phấn và vuốt mép tóc cần cắt tỉa.
Một cách lo âu, nàng dán mắt vào cánh cửa dẫn tới những phòng khám. Tại sao lại mất nhiều thời gian như thế này để rút chỉ cho Robin? nàng tự hỏi. Phải chăng đã có biến chứng?
Một lát sau, cánh cửa chợt mở, Kerry ngước mắt lên, đầy hy vọng. Tuy nhiên, thay vì Robin, một phụ nữ trẻ xuất hiện, tuổi khoảng chừng hai mươi lăm, với một mái tóc đen bao quanh gương mặt cực kỳ xinh đẹp." Cô ta luôn có vẻ như vậy hay không?", - Kerry nghĩ trong lúc nàng ngắm hai gò má cao, cái mũi thẳng, đôi môi trề một cách gợi cảm, cặp mắt sáng, lông mi uốn cong.
Có lẽ cảm thấy mình đang bị quan sát, cô gái đưa mắt nhìn Kerry với vẻ dò hỏi trong lúc cô ta đi qua trước mặt nàng. Cổ họng của Kerry chợt thắt lại. Tôi biết cô, nàng suýt buột miệng. Nhưng từ đâu? Nàng nuốt nước bọt, miệng đột nhiên khô khốc. Khuôn mặt đó...mình đã từng trông thấy.
Ngay sau khi cô gái đã đi khỏi, Kerry tìm gặp nhân viên tiếp tân và giải thích rằng nàng tin chắc nàng biết cô gái vừa ra khỏi phòng mạch của bác sĩ. Rồi nàng hỏi tên cô ta.
Tuy nhiên, cái tên Barbara Tompkins không gợi ra một điều gì trong tâm trí Kerry. Chắc hẳn nàng đã lầm lẫn. Thế nhưng, khi nàng ngồi trở xuống, cảm giác đã trông thấy cô gái vẫn ám ảnh tâm trí nàng. Ấn tượng đó hết sức kỳ lạ khiến nàng phải rùng mình.