Edit: Mâu.
Beta: Mâu.
Đường núi quanh co uốn lượn, Quách Hân lái chiếc minibus đi loạng choạng.
Hàng phía sau, Bùi Như Niệm co người thành một cục, quấn chiếc chăn Pikachu lông xù ngủ bù. Cùng với tiết tấu xóc nảy, đầu gật gù như con gà mỏ thóc đập lên cửa kính xe. Cái trán đỏ lên cũng không tỉnh, rõ ràng là đã ngủ say.
Ngày hôm qua, công ty cũ thông báo cô phải tham gia chương trình, Bùi Như Niệm vội vội vàng vàng thu dọn hành lý, mua quà cho nhân viên công tác và tổ khách mời, cả một đêm không ngủ, quầng mắt đã có vết thâm nhàn nhạt.
“Niệm Niệm, tới rồi.”
Quách Hân dừng xe dưới chân núi, đánh thức Bùi Như Niệm đang ngủ say.
“Ủa? Nhanh vậy sao?” Bùi Như Niệm mơ màng tỉnh lại, dụi mắt. Giọng nói cô lúc đang buồn ngủ mềm nhũn ngọt ngào: “Hân Hân, cảm ơn em đã đưa chị tới đây tham gia chương trình.”
Quách Hân cười nói, “Cảm ơn gì chứ? Điều nên làm mà. Trước khi hết hạn hợp đồng, em vẫn là trợ lý của chị.”
Bùi Như Niệm là diễn viên, vào giới bốn năm rưỡi vẫn chỉ là một kẻ vô danh.
Hạn hợp đồng của cô và công ty quản lý chỉ còn hai tháng nữa là kết thúc, công ty lại im lặng không đề cập tới việc gia hạn hợp đồng. Thậm chí còn đẩy nhanh tiến độ, sắp xếp cho cô một show kết hôn.
Show này có tên là “Mô phỏng kết hôn”, nội dung tóm lại chỉ có một câu: Các nghệ sĩ giả vờ kết hôn.
Cả cái show này từ trên xuống dưới đều viết chữ “chắc chắn sẽ không hot”, rất qua loa. Nếu có hi vọng được hot thì làm gì đến phiên Bùi Như Niệm tham dự?
Dù sao cũng chỉ còn hai tháng nữa là hết hạn, công ty vì lợi ích nên không để nhân viên nhàn rỗi, muốn ép khô giá trị còn lại của cô.
Quách Hân thở dài, cau mày nói, “Niệm Niệm, thật ra... Lần trước chị thử vai nữ phụ số ba đã được đạo diễn và biên kịch thông qua, nhưng mà nữ chính không đồng ý, nên là....”
“Chị biết.” Bùi Như Niệm sửa lại lớp trang điểm, cười nói: “Không sao đâu, chị quen rồi.”
Bùi Như Niệm xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn khá tốt, nhưng thường xuyên bị cướp vai.
Cô có một gương mặt xinh đẹp kiều diễm, khi đóng phim dễ dàng cướp đi nổi bật của các nữ diễn viên trong tổ. Trong giới giải trí, mấy nữ diễn viên có chút tiếng tăm đều kiêng kị thứ này, vừa đe dọa vừa dụ dỗ yêu cầu đạo diễn thay đổi người.
Bùi Như Niệm thấp cổ bé họng, không có hậu trường chống lưng, cũng không muốn “hi sinh bản thân” nên không cướp được vai chính. Đóng phim bốn năm, nhiều khán giả còn chẳng biết cô là ai.
“Dùng vai nữ phụ số ba đổi lấy một show, cẩn thận nghĩ lại cũng là chị được lời.” Bùi Như Niệm dễ tính, không những không tức giận còn đi an ủi Quách Hân.
... Ánh sáng của Phật sau lưng người đẹp càng thêm lóng lánh.
“Sao có thể tính như vậy được.” Quách Hân xuống xe mở cốp sau ra, lấy hành lý ra giúp Bùi Như Niệm: “Còn yêu cầu gì nữa không?”
“Có.” Bùi Như Niệm khẩn trương chớp mắt, lắp bắp cầu xin: “Chị nghe nói, trong lúc ghi hình không được dùng điện thoại, em có thể lên Super Topic điểm danh giúp chị mỗi ngày không?”
“Hả? Điểm danh như nào?”
Bùi Như Niệm đăng nhập nick phụ Weibo của mình rồi làm mẫu cho Quách Hân xem.
Điểm danh thành công, hệ thống nhắc nhở:
[Chúc mừng bạn đã tích lũy điểm danh 1818 ngày ở “Super Topic Khanh Khả Ngôn”, trước mắt xếp thứ nhất.]
Quách Hân thuận miệng trêu chọc, “Ồ, hóa ra chị thích Khanh Khả Ngôn.”
Bùi Như Niệm gật đầu, bên tai hơi phiếm hồng.
Giới giải trí là kim tự tháp bản fake, có Bùi Như Niệm ở tuyến mười tám dưới đáy, cũng có đỉnh lưu [1] đứng trên đỉnh tháp, ví dụ như Khanh Khả Ngôn.
[1] Mỗi năm, có rất đông các nghệ sĩ ra mắt nhưng không phải ai cũng có thể chen chân được vào “tháp lưu lượng“. Và những người sở hữu lưu lượng hàng đầu Cbiz trong giai đoạn đó được gọi là đỉnh lưu.
Anh được công nhận là đỉnh lưu, doanh thu phòng vé mấy chục tỷ, các cúp giải thưởng ảnh đế giành được vô số, giá trị thương mại khó có thể đánh giá.
Khanh Khả Ngôn có một gương mặt hoàn mỹ, được người ngoài giới đánh giá là “Kiệt tác của đấng tối cao”, fan nữ trong nước có thể ngắm nhan sắc thần tiên của anh mà thổi khí cầu vồng ba ngày ba đêm.
Bùi Như Niệm thích anh, Quách Hân cũng không thấy lạ.
“Niệm Niệm, chị thích Khánh Khả Ngôn như vậy, em có thể nghĩ cách khiến anh ấy chú ý tới chị.”
“Không cần! Thật sự không cần!” Bùi Như Niệm vội vàng từ chối, vẻ mặt kháng cự rõ ràng.
“Tại sao?”
“Cái đó...” Bùi Như Niệm ưỡn ngực, hiên ngang lẫm liệt nói: “Chị coi anh ấy là thần tượng, thần tượng như những ngôi sao trên trời, chỉ dám nhìn từ xa thôi!”
Quách Hân đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt trở nên kỳ lạ: “Chị là fan của thời đại nào vậy?”
“Hể, chẳng lẽ chị nói sai?”
“Niệm Niệm, lên mạng xem thử đi, xem các cô gái khác theo đuổi idol như thế nào.” Quách Hân giật giật khóe miệng: “Người ta tự tin nói là 'Hello, chồng yêu'.”
“...” Bùi Như Niệm trầm mặc.
Quách Hân trợn trắng mắt nói, “Khanh Khả Ngôn tuyệt vời như vậy, fan bạn gái của anh ấy sao có thể không muốn ngủ với anh ấy?”
Bùi Như Niệm rụt người lại, yếu ớt nói: “Chị không muốn.”
Quách Hân: “Bởi vì chị là bồ tát chuyển thế, chị không có thế tục.”
Bùi Như Niệm:???
***
Tạm biệt Quách Hân, Bùi Như Niệm kéo vali vừa đi vừa thong dong ngắm cảnh núi, men theo con đường nhỏ, đi về khu ghi hình “Mô phỏng kết hôn“.
Show “Mô phỏng kết hôn” nói trắng ra là muốn dựa vào yếu tố yêu đương để hot, muốn ké fame các nghệ sĩ.
Người thông minh đều biết nhóm nghệ sĩ nổi tiếng trong giới đều có vô số các fan bạn trai bạn gái, đầu óc ngập nước mới đi tham gia show này.
Đi đến giữa sườn núi, xa xa, cô nhìn thấy một căn biệt thự.
Dựa theo lịch trình, hôm nay sẽ quay phần dẫn đường của “Mô phỏng kết hôn”: Mạnh mẽ tạo CP.
Show tổng cộng có mời 6 nghệ sĩ, ba nam ba nữ, yêu cầu bọn họ tạo thành ba cặp, đồng thời trải nghiệp cuộc sống sinh hoạt tân hôn.
Từ hôm nay trở đi, Bùi Như Niệm phải ở chung với mấy vị khách mời này, sống ở biệt thự trong núi này ba ngày hai đêm.
Sau đó vào đêm thứ ba sẽ quyết định bốn tháng tiếp theo sẽ trở thành “vợ chồng” với nam khách mời nào.
Không biết là do công tác bảo mật của chương trình quá tốt hay do chương trình làm ăn quá tệ mà đã bắt đầu quay đến nơi rồi, trên mạng vẫn chẳng có chút dưa nào, căn bản Bùi Như Niệm không biết năm vị khách mời còn lại là ai.
Bước vào căn biệt thự, Bùi Như Niệm nhìn thấy hai cái máy quay cố định và cameramen [2].
[2] Nhân viên quay phim hay chuyên viên quay phim là một chuyên viên về máy quay phim hoặc máy quay video, và là một phần của đoàn làm phim. Thuật ngữ “cameraman” trong tiếng Anh không hàm ý rằng chỉ có nam giới mới thực hiện được công việc này.
“Chào đạo diễn, chào các anh chị quay phim.” Bùi Như Niệm cúi đầu chào nhân viên công tác rồi vẫy tay với ống kính, cười nói: “Chào mọi người, tôi là diễn viên Bùi Như Niệm.”
Cameraman phụ trách quay Bùi Như Niệm ngây ra vài giây, không khỏi bất ngờ, sao nữ nghệ sĩ trẻ tuổi xinh đẹp này lại tới đây tham gia show kết hôn?
Vali hành lý của Bùi Như Niệm rất lớn, mấy nhân viên công tác muốn lên xách giúp cô nhưng lại sợ ảnh hưởng đến quá trình ghi hình.
Trước biệt thự có cầu thang bảy tám bậc, không thể kéo vali lên được.
Đạo diễn thấy cô xinh xắn lanh lợi, vừa định giúp thì thấy Bùi Như Niệm đã thuần thục thu dây kéo vali lại, thở hồng hộc xách vali hành lý lên, không gây phiền phức cho tổ chương trình.
Đạo diễn và phó đạo diễn trao đổi ánh mắt cho nhau --
Cô gái nhỏ thật tốt tính, hoàn toàn đối lập với người tới đầu tiên.
Căn biệt thự trong núi tổng cộng có ba tầng, một tầng là phòng khách lớn.
Bùi Như Niệm đẩy cửa kính ra, nhìn thấy một cô gái tóc dài ngồi trên sô pha, lập tức chào hỏi đối phương.
“Chào cô, tôi là Bùi Như Niệm.” Cô tự biết bản thân đang ở mức độ nào nên chủ động khai báo tên họ.
Vị nữ khách mời kia lạnh lùng liếc cô một cái, quay đầu nói hai câu với cameramen rồi đứng dậy nở nụ cười thương mại.
“Sao bây giờ cô mới tới? Tôi tới từ lâu rồi. Vali có nặng không? Tôi xách giúp cô.” Cô ấy vươn tay nhưng không chạm vào hành lý của Bùi Như Niệm, chỉ làm động tác xách đồ ra vẻ.
“Không nặng, tôi tự làm được.” Bùi Như Niệm cũng không để ý, tự kéo vali đến một góc.
Đối phương không hề có ý muốn chủ động giới thiệu, Bùi Như Niệm đành phải nhỏ giọng hỏi thăm với người quay phim.
Vị nữ khách mời tên Diệp Linh, năm nay vừa tròn 30 tuổi. Đã từng đóng vai chính vài lần nhưng do kỹ thuật diễn kém, không có nhiều fan trong giới.
Diệp Linh ỷ vào địa vị cao của bản thân nên chào hỏi cho có lệ xong lại cúi đầu chơi di động, lười phản ứng với Bùi Như Niệm.
Bùi Như Niệm chọn chỗ cách Diệp Linh xa nhất, ngồi thẳng lưng. Vài lần cô lấy hết can đảm định mở lời nhưng chỉ nhận được ánh mắt “cô im miệng đi” của đối phương.
Cô xấu hổ cuộn tròn ngón chân, thiếu chút nữa đã mơ màng ngất đi. Ánh mắt liếc nhìn ra bên ngoài, cầu nguyện vị khách tiếp theo mau tới.
Ước chừng hơn mười phút trôi qua, trước cửa biệt thự xuất hiện một thân ảnh nhỏ xinh kéo vali hành lý, Bùi Như Niệm vội vàng chạy ra nghênh đón.
Cách tấm cửa kính, cô nhận ra vị khách thứ ba này, Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh người cũng như tên, đáng yêu mềm mại ngọt ngào vô cùng, sau khi debut vẫn luôn đi theo hình tượng cô gái trẻ trung nhà bên, đóng rất nhiều vai em gái và con gái, được nhiều người yêu thích.
Nhưng Nguyễn Manh đã 26 tuổi rồi, không thể cứ mãi đóng vai em gái và con gái phải không? Sau khi thương lượng với công ty, cô ấy quyết định tham gia show “Mô phỏng kết hôn” này.
Bùi Như Niệm thấy cô ấy xách theo hai vali hành lý thì chuẩn bị ra ngoài giúp.
Dừng lại cửa kính trước, nhìn thấy Nguyễn Manh toét miệng, bỗng nhiên cười với cô.
Bùi Như Niệm nghĩ là cô ấy trông thấy mình nên vẫy tay chào hỏi.
Kết quả, Nguyễn Manh lại toét miệng lớn hơn nữa, lộ hết cả hàm răng ra. Thậm chí còn hất mặt lên lộ cả lỗ mũi.
Bùi Như Niệm:???
Nữ nghệ sĩ sao có thể làm ra hành động này.
“Haizz, cửa kính không rõ lắm.” Nguyễn Manh quay đầu hỏi đạo diễn: “Tôi trang điểm có xinh không? Răng có dính son không?”
Đạo diễn: “Đẹp.”
Nguyễn Manh hài lòng búng tay một cái, “Bổn tiên nữ muốn hạ phàm, hãy xem tôi đàn áp đám hoa thơm cỏ lạ này!”
Cô ấy lấy trong túi ra một chiếc kính râm, đeo lên, sau đó mỗi tay kéo theo một chiếc vali, mạnh mẽ nện bước.
Bùi Như Niệm lớn tiếng nhắc nhở, “Ấy, cẩn thận một chút!”
“Hử?” Nguyễn Manh không kịp phản ứng, vướng bậc thang dưới chân, ngã mông ngồi phịch xuống đất.
“Ha ha ha ha!” Hiện trường bỗng cười vang.
Đúng là tiên nữ hạ phàm, thiếu chút nữa mặt đã chấm đất rồi.
Bùi Như Niệm vội vàng chạy tới nâng Nguyễn Manh dậy, quan tâm hỏi, “Cô không sao chứ? Có đau không?”
“... Có, hình tượng của bổn tiên nữ đã bị huỷ hoại.” Nguyễn Manh thở phì phò tháo kính râm xuống, che mặt đi như muốn tự kỷ.
Tổ đạo diễn phải bảo đảm nhiều lần rằng sẽ không công chiếu cảnh này thì Nguyễn Manh mới vỗ mông, đứng dậy đi cùng Bùi Như Niệm vào trong biệt thự.
“Cô tên Bùi Như Niệm à, tên thật dễ nghe.” Nguyễn Manh tiến sát lại gần cô, tự nhiên trò chuyện: “Cô cung gì vậy?”
“Song Ngư.”
“Song Ngư tốt đó! Rất hợp làm bạn của tôi.” Nguyễn Manh có nghiên cứu về các cung hoàng đạo, thề thốt nói: “Song Ngư hợp với Cự Giải nhất, chút nữa cô nhớ chọn nam khách mời nào cung Cự Giải nha.”
Bùi Như Niệm bị cô ấy chọc cười, “Nào có chuyện trùng hợp như vậy? Ngộ nhỡ không có cung Cự Giải thì sao?”
“Vậy phải bắt chương trình tìm thêm người. Chúng ta là nữ nghệ sĩ, phải có giá chứ.” Nguyễn Manh lấy tay nghịch tóc, ra vẻ nói: “Phải rụt rè, đoan trang, lạnh lùng.”
Bùi Như Niệm nghe xong lời cô ấy nói, bỗng nhiên nói thẳng: “Nguyễn Manh, cô chưa yêu bao giờ đúng không?”
Nguyễn Manh:...
Nguyễn Manh không phục, truy hỏi tình sử của Bùi Như Niệm. Biết cô mới chỉ nói chuyện yêu đương một lần thì lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Nguyễn Manh: “Chỉ vậy thôi? Cũng có hơn gì tôi đâu.”
“Nhưng mà bạn trai cũ của tôi rất đẹp trai.”
“Đẹp trai cỡ nào? Có đẹp như Khanh Khả Ngôn không?”
“...” Bùi Như Niệm nghe thấy cái tên này, trầm mặc lạ thường hai giây.
Lông mi Bùi Như Niệm run rẩy, lảng tránh tầm mắt Nguyễn Manh, làm bộ không có chuyện gì nói: “Ừm, đẹp trai giống anh ấy.”
“Ha ha, tôi không tin đâu.” Nguyễn Manh bĩu môi, lại hỏi, “Bạn trai cũ của cô đẹp trai như vậy thật thì sao lại chia tay?”
Bùi Như Niệm trả lời, “Bởi vì giữa chúng tôi không có tình yêu.”
“Hả? Không có tình yêu thì sao lại yêu đương?”
“Bởi vì tôi mặt dày theo đuổi anh ấy ba năm rưỡi, anh ấy mới bất đắc dĩ phải đồng ý với tôi. Sau khi yêu thì thấy không hợp nên đề nghị chia tay, sau đó bốc hơi khỏi cuộc sống của người ta. Cho vào danh sách đen, xóa bạn bè, đổi số điện thoại.”
Nguyễn Manh nghe vậy thì tức giận mắng: “Vãi, anh ta đúng là đồ tra nam!”
Bùi Như Niệm: “Là tôi làm.”
Nguyễn Manh nuốt mấy ngàn chữ mắng chửi trở về, giơ ngón tay cái với Bùi Như Niệm: “Chị gái, cô thắng rồi.”
Bùi Như Niệm cụp mắt, miễn cường cười.
Nguyễn Manh phẫn nộ: “Chuyện tình yêu của cô chẳng lãng mạn chút nào.”
“Trên thế giới vốn dĩ không có nhiều câu chuyện tình yêu lãng mạn.” Bùi Như Niệm đã quá hiểu, đưa ly nước cho cô ấy: “Những người theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn thường chưa yêu đương bao giờ.”
Nguyễn Manh quan sát Bùi Như Niệm, âm thầm nghĩ: Rốt cuộc bạn trai cũ đã để lại cho cô bóng ma tâm lý lớn cỡ nào mới có thể khiến người đẹp này hoàn toàn đánh mất hi vọng với tình yêu.
Hai cô gái nói chuyện hăng say, vứt Diệp Linh sang một bên.
Đến khi quay đầu lại mới phát hiện Diệp Linh đã ra khỏi biệt thự từ lúc nào, đang nói chuyện với hai vị nam khách mời trong sân, vừa nói vừa cười.
Diệp Linh trước mặt các nam khách mời hoàn toàn là một người tích cực và nhiệt tình.
Bùi Như Niệm ngại không muốn quấy rầy bọn họ, nhưng lại tò mò không biết nam khách mời đó là ai. Sau khi bị Nguyễn Manh xúi giục, hai người họ nhìn lén qua tấm cửa kính.
Đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thấy người quen, chính là đàn anh cùng công ty.
“Nè, Tiểu Bùi!” Ánh mắt đàn anh sáng ngời, lớn tiếng chào hỏi với cô.
Diệp Linh híp mắt, ném một ánh mắt không rõ ý vị sang.
Bùi Như Niệm căng da đầu đẩy cửa ra, xấu hổ vẫy tay với đàn anh: “Đàn anh, anh cũng tới à?”
“Đúng vậy, công ty sắp xếp.”
“Sao thế sao thế? Hai người quen nhau à?” Nguyễn Manh đánh hơi được mùi nhiều chuyện nên hưng phấn truy hỏi cung hoàng đạo và tuổi của đàn anh kia.
Bùi Như Niệm: “Tôi nhớ hình như là cung Xử Nữ.”
Nguyễn Manh: “Xử Nữ không hợp với bát tự của tôi, tôi không chọn anh ta!”
Diệp Linh cao giọng nói: “Đạo diễn, còn một nam khách mời nữa sao chưa tới?”
Đạo diễn và phó đạo diễn đang ở trong góc gọi điện thoại, vẻ mặt hoảng loạn vô cùng, dành chút thời gian ra đáp: “Chờ đi, nam khách mời cuối cùng sắp tới rồi.”
Diệp Linh dậm chân một cái, nũng nịu nói, “Xảy ra chuyện gì, sao một chút khái niệm về thời gian cũng không có vậy, không biết xấu hổ bắt phụ nữ chờ.”
Đạo diễn không đáp lại cô ta, tiếp tục nói chuyện với phó đạo diễn.
“Tin tức có thể tin được không? Cậu ta thật sự muốn nhận show của chúng ta?”
“Vô cùng chính xác, người đại diện của cậu ta vừa gọi điện tới.”
“Má ơi...” Đạo diễn ra sức nuốt nước miếng, hai mắt đăm đăm, nhìn qua như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chết ngất.
“Ha ha ha ha! Show của chúng ta sắp hot rồi! Mấy người đừng ngây ra nữa, mau lên kịch bản, kêu gọi tài trợ đi! Với cả, tìm thêm mấy cameraman nữa, canh ở dưới chân núi, cung kính mời người tới đây cho tôi, mau lên!”
Bùi Như Niệm cảm nhận không khí căng thẳng tại hiện trường, lại nhìn thấy nhân viên công tác và cameraman ra khỏi biệt thự, nội tâm bỗng có dự cảm chẳng lành.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy Nguyễn Manh hét lên một tiếng.
“Ôi, Khanh Khả Ngôn lại lên hot search này. Tin nóng của account marketing nói anh ấy đẩy lùi bốn bộ phim và hai thông cáo chụp hình tạp chí. Chậc chậc chậc, đỉnh lưu quả nhiên là đỉnh lưu. Niệm Niệm, cô nói xem show nào có có mặt mũi lớn dữ vậy?”
Bùi Như Niệm:...
Sau lưng bỗng dưng thấy lạnh.