Edit: Mâu.
Beta: Mâu.
Khanh Khả Ngôn điềm nhiên nói ra chữ “là tôi”, toàn bộ trường quay lặng ngắt như tờ.
Dựa theo kịch bản thường thấy ở mấy show yêu đương, những khách mời khác sẽ dựa theo đề tài “cung hoàng đạo” này để đưa đẩy Khanh Khả Ngôn và Bùi Như Niệm thành một đôi.
Nhưng mà…
Bọn, họ, không, dám!
Khanh Khả Ngôn là đại đỉnh lưu duy nhất được công nhận trong nước, có giá trị nhan sắc, có tác phẩm, có giải thưởng, fan bạn gái trong giới lên đến cả chục chục triệu.
Ai mà cùng tổ CP với amh, đồng nghĩa với việc cướp đi người chồng của hơn nửa fan trong giới.
Mối thù cướp chồng không độ trời chung, trở thành cộng sự với Khanh Khả Ngôn, chắc chắn sẽ bị hàng triệu fans xé nát.
Mọi người đều lăn lộn trong giới giải trí, không dám tự tiện nói bừa.
Một đám người an tĩnh như gà, không khí trở nên cổ quái.
Giữa không khí trầm mặc lạ thường, Khanh Khả Ngôn hơi cúi người về phía trước, khai báo tên họ của mình: “Khanh Khả Ngôn.”
Nguyễn Manh chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, thấy anh tự giới thiệu thì theo bản năng nói: “Đỉnh lưu còn cần giới thiệu sao?”
“Đúng vậy, ở đây ai mà không biết thầy Khanh? Sống trong thôn không có tiệm net à?” Thiệu Thiên Lương cười đùa, tiếp tục không chế chương trình: “Hẳn là mọi người đã biết ‘Mô phỏng kết hôn’ là một show trải nghiệm về cuộc sống hôn nhân. Trước khi ‘kết hôn’, chúng ta phải chọn được nửa kia của mình. Vì thế ba ngày sau, sáu người chúng ta sẽ sống trong căn biệt thự này, làm quen hiểu biết lẫn nhau.”
“Hiểu rồi!” Nguyễn Manh buồn cười đáp.
Bùi Như Niệm nói không nên lời, hận không thể tàng hình dưới cái bàn.
Trước khi tham gia show, Bùi Như Niệm đã nghiêm túc học hỏi, biết rõ quy trình của show này.
Cô thấy chương trình kết hôn cũng không khác đóng phim là bao, chỉ thiếu kịch bản mà thôi.
“Ông xã” trong show cũng không khác diễn viên nam hợp tác với mình, đều là gặp dịp thì chơi.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, cô vào show lại gặp được Khanh Khả Ngôn, còn phải cùng anh sống dưới một mái hiện ba ngày.
Ba ngày, 72 giờ, hơn 4000 phút ở chung.
Nghĩ đến thôi đã thấy khó thở.
Thiệu Thiên Lương: “Để tôi tuyên bố quy tắc chọn vợ chồng. Trong ba ngày tới, vào mỗi buổi tối, các khách mời sẽ có một cơ hội được chọn cộng sự cho mình. Nếu hai bên đồng thời chọn nhau thì sang ngày tiếp theo, hai vị sẽ hẹn hò với thân phận người yêu. Lấy ví dụ, chẳng hạn như ngày đầu tiên tôi chọn Bùi Như Niệm…”
Thiệu Thiên Lương và Bùi Như Niệm đã quen biết từ trước, buột miệng thốt ra tên của cô.
Vừa dứt lời, dường như anh ta cảm nhận được ánh mắt lặng băng nhìn chòng chọc vào sống lưng mình.
Thiệu Thiên Lương: “… Bùi Như Niệm cũng chọn tôi.”
Ánh mắt đâm vào sống lưng càng bén nhọn hơn, mang theo sát khí. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Thiệu Thiên Lương đã sớm rời bỏ nhân gian tươi đẹp.
Thiệu Thiên Lương căng da đầu, tiếp tục nói, “Vậy thì ngày hôm sau, tôi và cô ấy sẽ là một cặp tạm thời, đến tối lại tiến hành bầu chọn thêm lần nữa. Kết thúc ba ngày, các vị khách mời cũng có ba ngày trải nghiệm yêu đương, sau đó phải đưa ra lựa chọn cuối cùng. Đối tượng lựa chọn cuối cùng sẽ trở thành vợ chồng của mình trong bốn tháng tới, mọi người nghe hiểu không?”
Vưu Mễ giơ tay ra hiệu “ok~”
Nguyễn Manh phồng mặt, mơ màng nói: “Hình như hiểu rồi.”
“Tốt quá.” Thiệu Thiên Lương lau mồ hôi lạnh trên mặt. Nếu bọn họ nghe không hiểu, anh ta sẽ phải lấy ví dụ lần nữa, chắc chắn sẽ giảm thọ 80 năm.”
Diệp Linh thất thần nghe xong quy tắc, ánh mắt vẫn luôn dính chặt trên người Khanh Khả Ngôn: “Vậy khi nào bỏ phiếu? Tôi đã chọn xong.”
“Đừng nóng vội, vòng bỏ phiếu đầu tiên phải chờ tới tối. Trước tiên mọi người đi chọn phòng trước đi.”
Căn biệt thự chia làm ba tầng, tầng một là phòng khách và phòng bếp, cộng thêm khu vực chung. Tầng hai và tầng ba là phòng ngủ.
Tổ tiết mục sắp xếp cho phòng của khách mời nam và nữ ở liền nhau, tầng hai có hai phòng ngủ lớn, có thể ở một nam một nữ. Tầng ba có bốn phòng, diện tích tương đối nhỏ, còn phải leo thêm một tầng nữa.
Diệp Linh ỷ mình là nữ khách mời nổi tiếng nhất nên chọn trước phòng ngủ ở tầng hai.
Nguyễn Manh và Bùi Như Niệm không có ý kiến, còn rất vui vì có thể ở cùng tầng với nhau, tiện trò chuyện hơn.
Bên nhóm nam khách mời thì tương đối nhún nhường, Thiệu Thiên Lương chủ động bày tỏ muốn ở tầng ba. Sau đó Vưu Mễ cũng chuẩn bị ở tầng ba, lại bị Khanh Khả Ngôn giành trước.
“Ơ? Vậy tôi ở tầng hai.” Vưu Mễ duỗi bàn tay có những móng tay dài xinh đẹp ra: “Vừa lúc, đôi tay này của tôi không thích hợp để dọn hành lý.”
Kế hoạch của Diệp Linh lại một lần nữa thất bại, trừng mắt nhìn Vưu Mễ một cái, “Cậu là đàn ông, nuôi móng tay dài như vậy làm gì?”
Vưu Mễ bóp giọng nói, kệch cỡm trả lời, “Đề phòng người ở phòng bên cạnh là trà xanh kỹ nữ.”
“Phụt…” Nguyễn Manh không nhịn cười ra tiếng.
Biệt thự không có tháng máy, hành lý phải do khách mời tự mình mang về phòng.
Bùi Như Niệm còn tốt, may mà cô thông minh nên mang theo ít đồ, chỉ có mỗi một cái vali.
Nhưng Thiệu Thiên Lương và Nguyễn Manh đều có hai vali nặng trĩu, Khanh Khả Ngôn còn có tám cái. Cầu thang của biệt thự vừa hẹp vừa cong, muốn mang hành lý lên tận tầng ba cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Làm sao bây giờ…” Dáng người Nguyễn Manh nhỏ lùn, căn bản không xách được cái vali.
“Manh Manh, tớ xách giúp cậu, tớ khỏe ” Bùi Như Niệm xắn ống tay áo, năng lực bạn trai dâng lên.
“Niệm Niệm ~” Nguyễn Manh cảm động ba giây, vội vàng cản cô lại: “Không được, cậu cũng là con gái. Việc này nên để nam khách mời làm, đúng không, Thiên Lương?”
Vưu Mễ không thể xách được, Khanh Khả Ngôn thì địa vị quá lớn, tất cả chỉ có thể dựa vào sinh vật giống đực là Thiệu Thiên Lương.
“À, ok.” Thiệu Thiên Lương căng da đầu đi tới, thử xách vali lên, thiếu chút nữa đã gãy eo: “Bà nội ơi, bên trong là núi Thái Sơn à?”
“Nào có!” Nguyễn Manh mở vali ra, hóa ra bên trong là một chồng sách, thảo nào lại nặng như vậy.
Bùi Như Niệm: “Cậu mang nhiều như vậy làm gì?”
“Là diễn viên phải tự mình học hỏi…” Nguyễn Manh thành thật trả lời: “Thôi được rồi, công ty bảo tớ học tập cách yêu đương nhiệt tình.”
“Thì ra là thế.” Bùi Như Niệm gật đầu, sửa sang lại đống sách rồi thương lượng với Nguyễn Manh: “Mang hết mấy thứ này lên tầng ba quá vất vả. Hay là chúng ta mang những thứ cần dùng lên, mấy thứ tạm thời không cần dùng thì để ở kho hàng dưới tầng một, thế nào?”
“Được đó, được đó ~”
Hai cô gái vì tiết kiệm sức mà ngồi xuống tại chỗ sửa sang lại hành lý.
Thiệu Thiên Lương cẩn thận đi đến bên cạnh Khanh Khả Ngôn, hỏi đại thần có muốn dọn hành lý không. Nhân viên công tác của tổ tiết mục cũng tới đây xin chỉ thị, chuẩn bị mang hành lý của Khanh Khả Ngôn lên lầu.
Ai dám để đỉnh lưu tự dọn hành lý chứ?
Đó chính là muốn bị mắng.
“Không cần.” Khanh Khả Ngôn từ chối, ánh mắt vẫn luôn nhìn hai cô gái đang ngồi dọn hành lý trên mặt đất.
Vốn dĩ Bùi Như Niệm cũng chỉ mang theo các nhu yếu phẩm cần thiết, không cần xếp lại. Sau khi thu dọn hành lý của Nguyễn Manh xong, cân nặng đã giảm đi một nửa.
Bùi Như Niệm ước lượng trọng lượng, lại chạy đến đầu cầu thang xem thử, tìm ra phương án mang đồ lên: “Manh Manh, lát nữa chúng ta mang cái nhẹ hơn lên, cái nặng để đàn anh giúp nhé?”
Nguyễn Manh tỏ vẻ đồng ý, “Được, tớ sẽ cố gắng.”
Thiệu Thiên Lương hỏi, “Tiểu Bùi, vậy vali của em thì sao?”
Bùi Như Niệm: “Vali của em không nặng, lát nữa em xuống lấy.”
Nguyễn Manh vất vả xách vali lên, rất có nguyên tắc nói: “Tớ sẽ dọn giúp cậu, không thể chỉ để cậu giúp tớ được.”
Ba người họ vất vả bò cầu thang mang hành lý của Nguyễn Manh lên.
Cầu thang không tính là cao, nhưng rất hẹp, không thể nào cùng lúc có hai người đi qua. Bùi Như Niệm đi phía trước xách hành lý, toàn bộ quá trình đều là đang khảo nghiệm lực eo và chân.
Vất vả lắm mới bò lên được lầu ba, cô cảm thấy hai chân mình run lên, như mất đi nửa cái mạng.
“Mệt mỏi quá, tay của tớ gãy rồi!” Nguyễn Manh dùng sức lắc cánh tay, đáng thương hỏi Bùi Như Niệm: “Niệm Niệm, chúng ta nghỉ ngơi năm phút rồi mang hành lý của cậu lên nhé?”
“Cậu nghỉ ngơi đi, tớ tự dọn là được.” Bùi Như Niệm đã quen tự lập, vốn cũng không định nhờ Nguyễn Manh giúp.
“Vậy không được, chị em có khổ cùng chịu!” Nguyễn Manh ưỡn ngực, lại nghịch ngợm bổ sung thêm một câu: “Có phúc tớ tự hưởng.”
“Không phải là có phúc tớ hưởng, có nạn cậu chịu sao?”
“… Niệm Niệm, hóa ra cậu vô tình vậy ư?”
“Đúng vậy.” Bùi Như Niệm xụ mặt, ra vẻ lạnh nhạt vô tình. Kết quả đẹp trai chưa được ba giây, cô đã bị chính mình chọc cười, hai cô gái cười sung sướng.
Niềm vui luôn ngắn ngủi, hai cô nghỉ ngơi năm phút rồi mới lấy lại sức. Tay trong tay ra khỏi phòng, chuẩn bị mang hành lý lên.
Đẩy cửa phòng ra, Nguyễn Manh liếc mắt nhìn sang bên đối diện, thấy vali hành lý Pikachu của Bùi Như Niệm lặng lặng đặt ở đó.
“Niệm Niệm mau xem, có người giúp cậu mang hành lý lên rồi nè!”
“Hả?” Bùi Như Niệm cảm thấy được chiều mà lo sợ, lẩm bẩm tự nói: “Là đàn anh mang lên sao? Tớ phải cảm ơn anh ấy mới được.”
Nhân viên kiểm soát trên tầng ba trả lời, “Không phải.”
Nguyễn Manh: “Vậy là ai? Chương trình cuối cùng cũng làm người rồi?”
“Cũng không phải.” Nhân viên kiểm soát nói ra đáp án chính xác, “Là thầy Khanh, lúc anh ấy mang vali của mình lên, tiện tay cũng mang luôn cho cô.”
Cơ thể yếu đuối của Nguyễn Manh đã chịu mạo phạm: “Tiện, tay? Hai chữ này hơi bị xúc phạm đấy nhá…”
Vẻ mặt Bùi Như Niệm cứng đờ vài giây, sau đó mới sợ hãi nhìn vào ống kính: “Cảm ơn thầy Khanh, thật sự rất cảm ơn. Xin lỗi đã gây phiền phức cho anh, tôi…”
“Niệm Niệm, cậu nói cái gì đấy?” Nguyễn Manh huých cô, điên cuồng nháy mắt ra hiệu: “Nói cảm ơn phải nói trước mặt, mau đi đi.”
“Á? Tớ thấy không cần thiết đâu…” Bùi Như Niệm cảm nhận được lực đẩy phía sau, khẩn trương nói: “Thầy Khanh chắn hẳn rất bận, tớ…”
Nhân viên kiểm soát: “Anh ấy không bận.”
Bùi Như Niệm: “…”
Nhân viên kiểm soát: “Nhân viên công tác vừa mới gọi thầy Khanh, lúc này ngài ấy đang ở dưới tầng một chờ cô.”
Bùi Như Niệm:???
Tổ tiết mục làm sao thế này?
Muốn cô chết sao!
“Niệm Niệm, nắm chắc cơ hội, mau đi đi!” Nguyễn Manh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, điên cuồng xúi giục Bùi Như Niệm, ánh mắt tràn ngập sự hưng phấn, “Khanh Khả Ngôn là Cự Giải nam, vô cùng xứng đôi với cậu!”
Bùi Như Niệm sống không còn gì luyến tiếc nghĩ: Bây giờ sửa cung còn kịp không?
Trong lòng cô cực kỳ không tình nguyện, lại không thể biểu hiện ra ngoài, chậm rì rì đi xuống lầu.
Các khách mời khác đều đang ở trên lầu thu dọn phòng, cả tầng một to như vậy chỉ có mình Khanh Khả Ngôn bình tĩnh ngồi ở vị trí Bùi Như Niệm từng ngồi.
Ánh mắt anh bình đạm, không buồn không vui, nhưng lại có thể đọc ra trăm ngàn loại cảm xúc.
Bùi Như Niệm đối diện với ánh mắt của anh, không khí như bị đình trệ, xung quanh tĩnh mịch.
— Bốn năm rưỡi trôi qua, cô đã từng mơ vô số lần, trong mơ, Khanh Khả Ngôn lạnh nhạt, phẫn nộ, tàn nhẫn.
Nhưng sau khu gặp lại, những tình tiết khiến Bùi Như Niệm sợ hãi lại không xảy ra.
Khanh Khả Ngôn chỉ lẳng lặng nhìn cô, giọng nói vẫn trong trẻo như năm đó.
“Đã lâu không gặp.”
Bốn chữ vô cùng đơn giản khiến Bùi Như Niệm bỗng nhớ lại năm 18 tuổi.
Bản thân lại biến thành cô gái vì anh mà ngang nhiên không màng đến mọi thứ.
Hóa ra, nhiều năm trôi qua, Bùi Như Niệm vẫn sẽ vì một ánh mắt mà tim đập thình thịch.
“… Đã lâu không gặp.” Bùi Như Niệm cố nén cảm xúc, nở nụ cười xinh đẹp: “Đại minh tinh.”