Edit: Mâu.
Beta: Mâu.
Trong lúc ghi hình “Mô phỏng kết hôn”, vào 7 giờ tối mỗi ngày, nam nữ khách mời phải tiến hành bỏ phiếu cho nhau.
Ngày đầu tiên ghi hình, thời gian tập hợp, mở cuộc họp hội ý, thu dọn phòng của sáu khách mời đã tốn rất nhiều thời gian. Bọn họ chỉ kịp chào hỏi với nhau, bây giờ bỗng nhiên phải bầu phiếu, gần như không có cơ hội hiểu biết về nhau.
Các vị khách chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên để tiến hành lựa chọn.
6 rưỡi, tổ tiết mục thông báo mọi người chuẩn bị bỏ phiếu.
“Tới đây!” Bùi Như Niệm vội vàng chạy xuống dưới lầu.
“Niệm Niệm, từ từ đợi tớ với!” Nguyễn Manh ở trên tầng ba gọi: “Bổn tiên nữ còn phải trang điểm!”
“Được.” Bùi Như Niệm dừng ở lầu hai, chán nản xoay vòng vòng tại chỗ.
Ở lầu hai chỉ có hai phòng, không có biển tên. Bùi Như Niệm đi qua một căn phòng, mơ hồ nghe thấy giọng nói gắt gỏng của Diệp Linh.
“... Tôi mặc kệ, bảo công ty nghĩ cách đi, tôi bắt buộc phải cùng một nhóm với Khanh Khả Ngôn!”
Diệp Linh đang nói chuyện điện thoại với người đại diện, ngữ khí vô cùng bực bội.
“Ha ha, tôi biết Khanh Khả Ngôn lưu lượng cao. Nếu địa vị cậu ta thấp kém thì tôi còn chướng mắt đó!” Diệp Linh kiêu ngạo làm giá, ngôn ngữ tràn ngập sự ngạo mạn: “Hoặc là cô trực tiếp tạo áp lực với chương trình, bảo họ sửa quy tắc. Nếu bọn họ không muốn, đừng ép tôi nói cho ba tôi biết.”
Ai trong giới cũng biết Diệp Linh xuất thân hào môn, có ba là chủ tịch công ty giải trí. Diễn xuất của cô ta kém cỏi, nhân cách chẳng ra gì mà vẫn được diễn nữ chính, tất cả đều dựa vào tài nguyên trong nhà.
Người đại diện nghe thấy cô ta nói vậy thì không dám chậm trễ, vội vàng đi liên lạc với công ty và tổ tiết mục.
Bên ngoài phòng, Bùi Như Niệm nghe vậy, lo âu cắn ngón tay mình.
Diệp Linh chuẩn bị tạo áp lực cho chương trình, làm sao bây giờ?
Có nên nói cho Khanh Khả Ngôn biết không? Hay là nghĩ cách giúp anh giải quyết?
Bùi Như Niệm vô thức nhăn mi lại, nghiến răng. Ngón tay cắn đến mức sắp chảy máu, mà cô dường như không cảm giác được cơn đau.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Bùi Như Niệm ổn định cảm xúc, tự nghĩ phương án giải quyết.
Đầu tiên, dù trong nhà Diệp Linh có quyền thế, nhưng Khanh Khả Ngôn dẫu sao cũng là đỉnh lưu, tổ tiết mục cũng không dám đắc tội hai bên.
Tiếp theo, Diệp Linh căn bản chỉ muốn “được cùng một tổ với Khanh Khả Ngôn”, cũng không có ý định làm hại anh.
Khanh Khả Ngôn tới tham gia show kết hôn thì không thể tránh khỏi việc tạo CP với người khác.
- - Đúng vậy.
Anh sẽ tạo CP với người khác, cho dù không phải Diệp Linh thì cũng là Nguyễn Manh, hoặc là một người nào đó.
Duy nhất không thể là Bùi Như Niệm.
“... Niệm Niệm, Niệm Niệm!” Nguyễn Manh liên tục gọi cô vài tiếng mà không được đáp lại.
Cô ấy dịch lại gần, hét to vào tai Bùi Như Niệm.
“Á?!” Bùi Như Niệm như tỉnh lại từ cơn mơ, nhả khớp hàm đang cắn chặt ra.
“Cậu nghĩ gì mà chú tâm quá vậy?” Nguyễn Manh khó hiểu nhìn cô: “Còn cắn tay luôn rồi kìa.”
Được Nguyễn Manh nhắc nhở, Bùi Như Niệm mới phát hiện đầu ngón tay đã chảy máu.
“Không nghĩ gì cả.” Bùi Như Niệm giấu tay ra phía sau, hoàn hảo phát huy kỹ thuật diễn, như không có việc gì lảng sao chuyện khác: “Chờ cậu lâu lắm rồi đó, chúng ta mau xuống lầu thôi.”
“Ừ, nên bắt đầu bỏ phiếu rồi.” Nguyễn Manh khoác cánh tay cô, nhiều chuyện hỏi: “Niệm Niệm, cậu định chọn ai?”
Bùi Như Niệm thành thật trả lời, “Đàn anh.”
“Cái gì? Cậu không chọn Khanh Khả Ngôn!” Nguyễn Manh dùng ánh mắt “cậu không bình thường” nhìn cô.
“Tớ với đàn anh tương đối thân quen.”
“Ok, phiếu nhân tình.” Nguyễn Manh nhanh chóng nhảy hai ba bước xuống lầu, giống như hoa hồ điệp uyển chuyển. Cô ấy xoay người ngẩng mặt lên, nghiêm túc hỏi Bùi Như Niệm: “Nếu cậu không chọn Khanh Khả Ngôn, tớ có thể chọn anh ấy không?”
“...” Bùi Như Niệm tránh đi tầm mắt, giả vờ không để ý nói: “Cậu muốn chọn anh ấy thì hỏi tớ làm gì?”
“Bởi vì, trực giác nói cho tớ biết, cậu với Khanh Khả Ngôn tương đối hợp.”
“Manh Manh, đừng mê tín mấy cái cung hoàng đạo ấy nữa.”
“Không chỉ là cung hoàng đạo! Diện mạo, khí chất, chiều cao của hai người rất phù hợp với hình tượng nam nữ chính lý tưởng trong phim của tớ.” Nguyễn Manh phụng mặt, ảo não nói: “Diện mạo của tớ quá trẻ con, giống em gái anh ấy, chẳng có cảm giác CP nào.”
“Cậu đáng yêu nhất.” Bùi Như Niệm đi xuống cầu thang, kéo tay Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh giương mắt, nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở đầu cầu thang, hơi hé miệng chuẩn bị nói gì đó.
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì nghe thấy Bùi Như Niệm nói dõng dạc, kiên định: “Tớ với Khanh Khả Ngôn thật sự không xứng một chút nào.”
Khanh Khả Ngôn đi phía sau nghe được, bước xuống cầu thang.
Lúc đi ngang qua Bùi Như Niệm, cố ý dừng chân lại, khóe mắt liếc cô một cái.
“...” Bùi Như Niệm cảm nhận được cảm giác áp bức, sợ run bần bật, muốn dùng ngón chân moi ra kẽ hở vùi mình vào.
Nguyễn Manh nhìn hai người đối diện, yên lặng thắp một cây nến cho người chị em.
Niệm Niệm, cậu thu hẹp lối đi của mình rồi.
Và --
Hai vị quả nhiên là hợp nhau!
**
Gần 7 giờ, “Mô phỏng kết hôn” tiến hành bỏ phiếu lần đầu tiên.
Trước khi bỏ phiếu, Thiệu Thiên Lương đã phát cho mỗi vị khách mời một tấm thẻ.
“Quy tắc bỏ phiếu rất đơn giản. Viết tên khách mời mình có thiện cảm nhất lên tấm thẻ. Mỗi người chỉ được biết tên một vị khách mời, không được viết hơn.” Phát thẻ xong, Thiệu Thiên Lương trở lại vị trí trung tâm: “Mọi người đừng vội, lần bỏ phiếu này biểu thị việc mình có thiện cảm lần đầu với đối phương như thế nào, không đại biểu cho kết quả cuối cùng.”
“Hiểu rồi.” Nguyễn Manh vung bút lên, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
“... Cũng đừng quá tùy tiện.” Thiệu Thiên Lương nói thêm, “Nam nữ khách mời bỏ phiếu cho nhau thành công thì ngày mai sẽ phải yêu đương một ngày.”
“Ôi, nghe thật kích thích.” Vưu Mễ giơ cánh tay hoa lan lên, dùng ánh mắt tuyển phi đánh giá Nguyễn Manh và Bùi Như Niệm. Khi tầm mắt rơi lên người Diệp Linh, anh ta tỏ vẻ cực kỳ xem thường.
Thiệu Thiên Lương phổ biến quy tắc xong thì cũng cầm bút, viết tên Bùi Như Niệm lên tấm thẻ, sau đó nhét vào thùng giấy tổ tiết mục đã chuẩn bị.
Khi anh ta nhét tấm thẻ vào, cùng lúc đó chạm phải một bàn tay khác.
Thiệu Thiên Lương nheo mắt, phát hiện trên tấm thẻ kia cũng viết ba chữ Bùi Như Niệm.
Viết nhanh như nước chảy mây trôi, sạch sẽ lưu loát, thoạt nhìn không hề có dấu vết do dự.
- - Vì sao người này lại chọn Bùi Như Niệm?
Trái tim Thiệu Thiên Lương đập “thịch” một tiếng, trong lòng run sợ.
Bỏ phiếu xong, tổ tiết mục không lập tức công bố kết quả mà bảo mọi người về phòng trước, phỏng vấn từng người một.
Vưu Mễ được phỏng vấn đầu tiên, MC đơn giản dứt khoát nói cho anh ta biết: “Không có người chọn anh.”
“À, nằm trong dự kiến.” Vưu Mễ đã đoán được kết quả này, hỏi MC xem tiếp theo nên làm gì.
MC bảo Vưu Mễ đi vào căn phòng nhỏ có máy theo dõi, xem đoạn phỏng vấn của những khách mời khác.
Người thứ hai chính là Nguyễn Manh, cô ấy hát một đoạn, giọng hát cứ hễ mở miệng có thể đuổi người đi.
Nguyễn Manh đi vào phòng phỏng vấn, kiên trì muốn hát xong bài: “Hát có thể khiến tâm trạng bớt lo lắng.”
“Đúng là cô không cần lo lắng, nhưng chúng tôi bắt đầu thấy lo rồi.” MC rút nút bịt tai ra, trực tiếp nói cho cô ấy biết: “Xin lỗi, không có ai chọn cô.”
Nguyễn Manh trừng mắt, “Không có người chọn tôi? Nói đùa à! Bổn tiên nữ đáng yêu như vậy, tại sao chứ?”
MC đâm vào tim cô ấy một dao: “Có lẽ là do cô hát quá hay.”
“...” Nguyễn Manh tức giận đập bàn đứng dậy: “Tôi không quay nữa! Về đây!”
“Ha ha ha ha!” Mọi người xung quanh không những không khuyên bảo mà còn cười.
Giữa tiếng cười của mọi người, Nguyễn Manh bước vào phòng điều khiển, quan sát cuộc phỏng vấn của Diệp Linh.
Ba nam khách mời đều không chọn Diệp Linh, dựa theo tính cách của Diệp đại minh tinh thì chắc chắn sẽ nổi bão. Kết quả, Diệp Linh lại cực kỳ trấn định, không nói hai lời đi vào phòng điều khiển, còn lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Nguyễn Manh: Bình thường cô ta đều tự tin như vậy sao.
Ba người họ không có phiếu, hiển nhiên, số phiếu tập trung trên người ba khách mời khác.
Thiệu Thiên Lương đi vào phòng phỏng vấn, MC bảo anh ta tự đoán xem mình có mấy phiếu.
Thiệu Thiên Lương: “Một phiếu, chắc là của Tiểu Bùi.”
“Đoán rất chuẩn! Hai người đã thương lượng trước à?”
“Đương nhiên, dù sao cũng cùng một công ty mà.”
“Bây giờ Bùi Như Niệm chọn anh, nếu anh cũng chọn Bùi Như Niệm, hai người sẽ trở thành đôi đầu tiên của show.” MC đưa mic cho anh ta: “Thầy Thiệu, phát biểu cảm nghĩ nào.”
“À, rất chờ mong.”
Giờ này khắc này, Thiệu Thiên Lương hoàn toàn không nghĩ tới:
Bốn tháng sau, câu nói “Rất chờ mong” này được mọi người trong giới đào mộ trở thành tư liệu sống không thể thiếu.
[Lương Lương, bây giờ anh rút câu nói này về còn kịp.]
[Nếu lúc trước anh thiếu chờ mong đi một chút thì sẽ không bị bình dấm chua Đông Á nhằm vào suốt bốn tháng.]
[Bình dấm chua Đông Á ha ha ha! Giờ khắc này, chúng ta hãy hát cho Khanh Khả Ngôn bài Ánh Sáng Xanh [1] đi!]
[1] Ở Trung Quốc, màu xanh lá cây thể hiện sự không chung thủy. Đàn ông đội mũ xanh nghĩa là bị cắm sừng.
[Lương Lương chạy mau! Ngôn tổng mang theo 40 con dao lớn tới giết anh kìa.]
[Khanh Khả Ngôn: Mối thù cướp vợ không độ trời chung!]
Thiệu Thiên Lương không hề hay biết về tương lai bi thảm của mình, kết thúc phỏng vấn, vốn dĩ cho rằng mình và Bùi Như Niệm hợp tác thành công, nên kết thúc phỏng vấn tại đây.
Nhưng anh ta đã đoán sai suy nghĩ của chương trình, tiếp theo tổ tiết mục không gọi Bùi Như Niệm mà lại mời Khanh Khả Ngôn.
Hơn nữa, còn để Thiệu Thiên Lương đứng ở bên cạnh xem.
Thiệu Thiên Lương:???
MC: “Thầy Khanh, tổng cộng anh có được hai phiếu, đến từ Nguyễn Manh và Diệp Linh.”
“Ừ.” Khanh Khả Ngôn không màng hơn thua, vững như núi Thái Sơn.
MC: “Độ nổi tiếng của thầy Khanh quả nhiên rất cao, có ba khách mời nữ, chỉ có Bùi Như Niệm là không chọn anh. Nhưng mà --”
MC cố ý kéo dài giọng, dùng giọng điệu hưng phấn “mấy người mau xông lên choảng nhau đi” tuyên bố: “Anh bỏ phiếu cho Bùi Như Niệm, tôi có thể hỏi lí do không?”
Khanh Khả Ngôn lạnh nhạt hỏi lại: “Bắt buộc phải có lí do à?”
“À à, tôi hiểu, tình yêu không có lí do!” MC hưng phấn xoa tay, kéo Thiệu Thiên Lương lại gần: “Nhưng anh biết không? Bùi Như Niệm chọn thầy Thiệu.”
Khanh Khả Ngôn giương mắt, nhìn anh ta.
Ở trong mắt người khác, đây là cái nhìn thật bình thường. Nhưng Thiệu Thiên Lương đứng đối diện với anh có thể cảm giác được, trong mắt Khanh Khả Ngôn đều là ý muốn giết người.
Thiệu Thiên Lương hít hà một hơi, cảm giác mình đã tổn thọ hai mươi năm.
Lúc anh ta đồng ý với Bùi Như Niệm, hoàn toàn không nghĩ tới Khanh Khả Ngôn sẽ chọn cô! . Ủng hộ chính chủ vào ngay * TRUMtruy en.N ET *
MC: “Bây giờ, điều quan trọng là thầy Thiệu có muốn chọn Bùi Như Niệm nữa không? Bảo nhân viên công tác mời cô Bùi đến đây.”
“Ôi, không phải chứ.” Trong phòng điều khiển, Nguyễn Manh hứng thú dạt dào ăn dưa: “Tu La Tràng ơi Tu La Tràng [2], chương trình làm thật à.”
[2] Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.
“Tôi thích cốt truyện này.” Vưu Mễ không ngại lớn chuyện nói: “Khi hai người họ kết đôi thành công, nhất định phải quay kĩ gương mặt của Khanh Khả Ngôn.”
“Tôi sẽ chèn nhạc nền cho anh ấy.” Nguyễn Manh hưng phấn to giọng: “Rõ ràng là bộ phim ba người, anh ấy trước sau vẫn đẹp trai như vậy.”
Bùi Như Niệm căn bản không ngờ tổ tiết mục sẽ làm như vậy.
Cô cảm thấy mình biến thành nàng tiên cá trong truyện cổ tích, dùng giọng hát đổi lấy đôi chân, mỗi bước đi như đi trên mũi dao.
“Cô Bùi mau tới đây! Tình huống bây giờ là, thầy Khanh chọn cô, cô chọn thầy Thiệu. Mà thầy Thiệu --” MC hưng phấn lớn tiếng nói: “Anh ấy cũng chọn cô! Chúc mừng hai vị kết đôi thành công!”
“...” Bùi Như Niệm đối diện với tầm mắt không rõ ý vị của Khanh Khả Ngôn, điên cuồng muốn lui về phía sau.
Hủy diệt thế giới, chạy mau.
Thiệu Thiên Lương cũng cảm thấy xấu hổ, hận không thể khiến thời gian lùi lại, quay về hai tiếng trước từ chối Bùi Như Niệm.
Chỉ có quần chúng ăn dưa là thỏa mãn, thúc giục Bùi Như Niệm và Thiệu Thiên Lương mau nắm tay nhau, còn hỏi Khanh Khả Ngôn muốn nói gì chúc phúc hay không.
Khanh Khả Ngôn sắc mặt trầm tĩnh, ngữ điệu như thường.
“Tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy.”
Bùi Như Niệm run hàng mi, khom lưng với anh: “Cảm...”
Hai chữ cảm ơn còn chưa nói xong, lại nghe thấy Khanh Khả Ngôn nói:
“Nhưng tôi không chấp nhận.”