Sân bay Toronto, Canada...
Hàng người xếp hàng xung quanh dây băng chuyền chật kín, tiếng nói chuyện vang lên ầm ĩ. Trong một góc khuất ít ai để ý đến nhất là một cô gái phương Đông nhỏ nhắn lặng lẽ quan sát. Không ai khác, đó chính là Hiểu Lam.
Không hiểu vì lý do gì mà Hiểu Lam lại một lần nữa quay lại đất nước này. Có lẽ vì mấy năm trước đến đây du học, cô đã trót say đắm những tán cây phong đỏ rực cuối thu. Hiểu Lam vốn thích cảm giác tự lập, muốn được trải nghiệm nên cô quyết định đi du học. Bây giờ nghĩ lại thấy quyết định khi đó thật đúng đắn. Ít ra khi trở về đây, cô cũng có cảm giác gì đó đây là quê hương thứ hai của mình, là nơi mình cô thể trở về bất cứ lúc nào.
Ngồi trên taxi, Hiểu Lam không ngừng suy nghĩ, biến cố vừa rồi xảy đến nhanh quá. Trong quãng thời gian hôn mê, cô vẫn nghe được từng lời của Lâm Phong. Cô nhận thấy hắn hối hận, từng chuyện hắn kể cô vẫn không quên. Chính vì vậy, cô lựa chọn buông tay. Dù gì hắn hiện tại đã có gia đình của mình. Đứa con xấu số kia từng là sự ràng buộc nay cũng biến mất.
Cô không biết mình sẽ ở lại đây bao lâu, có lẽ là rất lâu, hoặc có thể sẽ không quay về nữa.
Hiểu Lam cô quyết định bỏ lại quá khứ ở phía sau, cô không muốn những nỗi đau trong quá khứ giày vò mình thêm lần nào nữa. Coi như yêu anh là sai lầm, vậy nên cô cũng nên dừng lại thôi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hai năm sau...
Tòa nhà Develop, Hongkong
“ Có tin tức gì không?.... Được.... Tiếp tục tìm kiếm “
Căn phòng trên tầng cao nhất bầy bừa đầy giấy tờ. Trong phòng vô cùng lộn xộn. Đặc biệt phải kể đến người đàn ông kia. Kể từ khi Hiểu Lam mất tích, hắn điên cuồng tìm kiếm. Nhưng càng ngày kết quả nhận được càng chỉ khiến hắn thêm thất vọng. Hiểu Lam như hơi nước, trong chốc lát biến mất trong không khí khiến hắn muốn nắm lấy cũng không thể. Hắn càng ngày càng hờ hững với mọi thứ xung quanh. Đôi lúc hắn thấy bản thân mình là một kẻ tồi tệ và ích kỉ biết bao. Căn biệt thự sang trọng kia đã bao lâu rồi hắn không trở về, vì đơn giản hắn biết, ở đó đã không còn người hắn mong muốn nữa.
Nhưng tối nay, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại quyết định trở về.
Căn biệt thự hòa vào màn đêm tăm tối, ánh đèn ngày nào kiên nhẫn chờ hắn cũng vụt tắt, giống như cô. Căn nhà lâu không có người ở nhưng vẫn luôn luôn sạch sẽ. Vì muốn có cảm giác cô chưa từng rời đi mà hắn như kẻ điên, thuê người đến dọn dẹp hằng ngày. Tất cả đều được khôi phục lại. Căn phòng thay đồ tràn ngập những món đồ xa xỉ. Đặc biệt ở chỗ, món nào cũng chưa có xé mác. Mọi thiết kế trước kia Hiểu Lam mặc, hắn đều cho người tìm mua lại bằng được. Trước kia đây là nơi Hiểu Lam yêu thích nhất, nên hắn càng muốn nó thật lộng lẫy. Căn phòng xa hoa là vậy, hắn thẫn thờ đi lại, vuốt ve từng bộ quần áo:“ Hiểu Lam, anh đã biết lỗi rồi, mọi thứ đã sẵn sàng chờ em trở về, vậy em ở đâu? “ Hắn càng nói tim càng thắt lại. Cảm giác nhớ nhung xâm chiếm khiến hắn đang nói mà nước mắt cứ lặng lẽ chảy xuống.
Hắn trước kia lạnh lùng là vậy, nhưng hai năm, 730 ngày dài đằng đẵng đã mài mòn tất cả, bao gồm cả vỏ bọc xa cách mà hắn luôn giữ. Khi Hiểu Lam đi rồi, hắn mới phát hiện ra trái tim mình đã không còn là của mình từ lâu. Sự thật phơi bày, đứa con trong bụng Hạ Nhiên vốn dĩ không phải của hắn. Hắn cũng biết thân phận của cô ta, biết cô ta lợi dụng hắn ra sao, tổn thương Hiểu Lam như thế nào. Chỉ là hắn biết mọi thứ muộn quá. Hiểu Lam rời xa hắn rồi, sự thật này còn đáng giá nữa không?
Đừng hỏi vì sao hắn tốn nhiều tiền để giữ gìn dáng vẻ của căn nhà này, đơn giản vì hắn muốn hình ảnh cô mãi hiện diện, dù chỉ là tự lừa mình dối người.
Nơi hắn không muốn đến nhất chính là căn phòng của Hiểu Lam, nơi ấy chứng kiến tất cả nỗi đau và nước mắt của người con gái hắn yêu. Giá sách vẫn để những cuốn sách Hiểu Lam thích đọc nhất. Bỗng hắn nhìn thấy một cuốn sổ nhỏ. Không hiểu sao khoảnh khắc ấy, tim hắn lại đập nhanh đến vậy, cảm giác như đây là một thứ gì đó rất quan trọng. Khẽ khàng lấy quyển sổ nhỏ ra khỏi giá sách, hắn hồi hộp mở từng trang giấy đã phai màu theo thời gian
Thì ra là một cuốn nhật ký, có lẽ khi đi vội vàng quá, cô đã để quên nó ở lại.
Ngày 12 tháng 9, mưa...
Hôm nay em nhìn thấy anh trong khuôn viên trường, anh thật đẹp trai! Nhưng cái thu hút em hơn cả chính là nụ cười cùng sự tự tin của anh. Trái tim em bất ngờ lỡ nhịp, em không biết mình bị sao nữa, em chưa từng có cảm giác như vậy...
Ngày 15 tháng 9, gió
Em lại nhìn thấy anh một lần nữa, anh vẫn vậy. Anh biết không? Em kể cho đám bạn gái nghe về anh, chúng bảo anh được rất nhiều người theo đuổi. Hôm nay chúc mừng anh, trong số đó mới có thêm em. Liệu em có thể gần anh thêm một chút không? Chắc là không, vì chúng còn nói thêm, anh đã có người trong lòng rồi
Ngày 15 tháng 10, trời đẹp
Em quyết định đi du học, em cần thời gian để suy nghĩ một chút, em hy vọng khi trở về, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn một chút, chờ em nhé
Đọc đến đây, hắn bỗng cười, nhưng cười còn khó coi hơn là khóc. Chuyện gì đang xảy ra thế này, cô yêu hắn sao? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn đến thế? Khi trái tim hắn đang rỉ máu, lại hung hắn xát muối lên đó, khiến cõi lòng hắn tê tái...