Buổi sáng ngày hôm nay Tiêu Dật bị dậy trễ 10 phút, nếu không phải bởi vì tối hôm qua cứ suy nghĩ mãi đến vấn đề của Trình Kiệt thì hiện tại cậu đã không phải hấp tấp vội vàng như thế này. May mắn là Tiêu Dật lúc đến công ty vẫn còn kịp giờ nếu không cậu nhất định sẽ đem mười tám đời tổ tông của Trình Kiệt ra ân cần hỏi thăm một lượt. Lúc bước vào công ty lại khéo đến mức chạm mặt người ta ở ngoài cửa lớn, Tiêu Dật vẫn chưa thể nào tự nhiên với Trình Kiệt được, ba người đi cùng cậu đúng lúc này liền nhất loạt cúi đầu nghiêm trang hướng Trình Kiệt chào hỏi:
“Trình tổng”
Tiêu Dật bị chậm hơn mất vài giây nhưng cuối cùng vẫn là cúi đầu xuống chào hắn một tiếng, giả bộ như là cậu và hắn không có quan hệ gì cả. Trình Kiệt dừng bước, ánh mắt như có như không liếc về phía Tiêu Dật phát hiện ra người nọ mang một bộ dáng mệt mỏi, lại nhìn hai bên viền mắt thâm quầng của người ta liền nâng giọng hỏi:
“Hôm qua ngủ không được sao?”
Câu hỏi này nhất loạt làm cho bốn người phải giật mình, bởi vì Trình Kiệt không có gọi đích danh ai cả nhưng mà có một người vẫn có thể biết được Trình Kiệt rốt cuộc hỏi ai. Tiêu Dật không dám mở miệng trả lời câu hỏi kia của Trình Kiệt, may mắn Bạch Dịch ở trong nhóm là người lên tiếng đầu tiên:
“Cám ơn Trình tổng đã quan tâm đến mọi người”
Trình Kiệt nhìn Tiêu Dật một lượt từ trên xuống dưới cuối cùng liền xoay người bước đi hướng tới phía thang máy tổng giám đốc mà tiến vào, đến khi Trình sói lớn rời đi rồi Tiêu hồ ly mới có thể âm thầm thở phào một hơi.
Châu Chí Hùng sáng sớm đã đích thân đến phòng tập ở tầng 7 để đợi Tiêu Dật khiến cho Tiêu Dật cũng phải có điểm bất ngờ, không phải cậu bất ngờ vì ông ta đến sớm như thế mà là cậu bị bất ngờ bởi thái độ của ông ta đối với cậu quá mức trịnh trọng rồi:
“Tiêu Dật, tối hôm qua cậu ngủ có ngon không?”
Tiêu Dật đưa tay chỉ vào trước ngực mình một hồi, sau đó mở lớn đôi mắt nhìn về phía Châu Chí Hùng giống như là không thể tin nổi ông ta lại hỏi mình như thế:
“Tôi hả? Cám ơn Châu lão sư nha, tôi ngủ rất ngon!”
Châu Chí Hùng mỉm cười với Tiêu Dật, một nụ cười giả dối của ông ta so với nụ cười xấu xa của Trình Kiệt thật sự là nhìn không thuận mắt chút nào, Tiêu Dật giật mình một chút, mình rốt cuộc từ khi nào cứ nhớ đến Trình Kiệt mãi thôi. Khi mọi người tập hợp đầy đủ ở trong phòng tập rồi, Châu Chí Hùng làm ra một bộ dạng nghiêm túc đứng ở phía trên nâng giọng nói:
“Tôi ngày hôm nay đặc biệt đến để kiểm tra lại cho Tiêu Dật, Tiêu Dật mời cậu tiến lên đây”
Tiêu Dật nâng bước tiến về phía trước, Châu Chí Hùng chỉ nhìn một lượt từ đầu xuống chân của cậu liền dõng dạc nói thế này:
“Tiêu Dật cậu có gương mặt vô cùng cân đối, các đường nét từ trán, mắt, mũi cho đến miệng đều vô cùng hài hòa, gương mặt này so với những người ở đây có thể nói là được đánh giá cao nhất, rất có tố chất để làm một minh tinh nổi tiếng. Về thân hình của cậu tôi không cần xem cân nặng hay các số đo gì cũng có thể kết luận được rằng nó vô cùng hoàn hảo, lần trước tôi nói mông cậu lớn hơn so với thể trọng một chút là tôi nói sai rồi, đó là số liệu chuẩn mực cũ từng năm ngoái, mỗi năm sẽ là thay đổi số liệu chuẩn mực khác nhau, cho nên mông cậu so với thể trọng rất cân đối, thân hình này đúng là quá mức hoàn hảo”
Tiêu Dật nghe thấy tiếng xôn xao của mọi người ở phía sau, mấy lời nói kia của Châu Chí Hùng nhất định là nịnh bợ cậu, bản thân câu vừa nghe thật sự là có chút xấu hổ không dám nhận. Tiêu Dật cảm thấy không ổn rồi, cậu nghe thấy rõ ràng lời bàn tán của nhóm người kia.
“Sao lại như thế được? Lần trước nói một kiểu, lần này lại nói một kiểu?”
“Cậu ta sao có thể hoàn hảo như lời nhận xét kia chứ?”
“Thật là kỳ quái!”
Châu Chí Hùng nhìn xuống phía dưới nghiêm giọng quát:
“Mấy người bàn tán cái gì? Mấy người nghi ngờ năng lực của tôi hay sao?”
Nhóm người phía bên dưới đồng loạt im lặng không dám bàn tán nữa, Tiêu Dật đứng ở phía trên cảm thấy có chút đau đầu, Châu Chí Hùng làm như thế này chẳng phải là nói cho mọi người biết cậu có quan hệ với người trong Trình thị hay sao.
“Được rồi Tiêu Dật cậu về chỗ đi” Trong giọng nói của Châu Chí Hùng mang theo tia ninh bợ, lúc nói chuyện với nhóm người bên dưới thì rất hống hách nhưng khi nói chuyện với Tiêu Dật thì hoàn toàn trái ngược. Không chỉ có người xung quanh cảm thấy kỳ lạ mà ngay cả Khương La cũng bắt đầu phải để ý tới Tiêu Dật nhiều hơn một chút, lần đó Phó Hạo nói Tiêu Dật lên tầng 49 ông không tin tưởng, nhưng buổi trưa ngày hôm qua Trình tổng đột nhiên đích thân gọi điện ra chỉ thị nói tách Phó Hạo và Tiêu Dật ra khỏi nhau, việc này từ đầu đến cuối đều có vẻ như mấu chốt là ở chỗ Tiêu Dật, xem ra Tiêu Dật và Trình Kiệt đúng là có mối quan hệ không được bình thường.
Ngày hôm nay sẽ tiến hành ghi hình giới thiệu từng người một để sau này còn có tư liệu cho công ty, thật ra cái gọi là ghi hình này cũng không phải quá mức phức tạp chỉ là có một cái máy quay nhỏ đặt ở phía trước, từng người có khoảng thời gian trong vòng 5 phút để tiến tới giới thiệu bản thân cũng như một vài điều muốn chia sẻ của mình. Đây chẳng qua chỉ là một công việc đơn giản nhắm mắt có thể vượt qua nhưng Tiêu Dật hiện tại lại có chút không được thoải mái bởi vì nhóm người ở phía sau kia luôn mang cậu ra bàn tán, bọn họ tuy rằng không dám ở trước mặt cậu nói chuyện nhưng mà bọn họ lại ở sau lưng cố tình nói lớn cho cậu nghe thấy. Tiêu Dật tự nói với bản thân rằng không cần để tâm tới những lời bọn họ nói, có điều cậu từ đầu đến cuối lại nghe không sót một từ nào.
“Trong nhóm có người được đối xử đặc biệt, như vậy cậu ta còn cần thực tập làm cái gì nữa đây”
“Chẳng trách cậu ta buổi trưa ngày hôm qua tự ý nghỉ, giám sát Khương cũng không trừ điểm của cậu ta”
“Còn có chuyện cậu ta với Phó Hạo nữa, Phó Hạo cuối cùng là người bị chuyển nhóm chứ không phải cậu ta”
“Các cậu nói xem cậu ta rốt cuộc là quen biết ai ở trong Trình thị”
Đúng lúc này giám sát Khương La liền nâng giọng gọi Tiêu Dật lên đứng giới thiệu bản thân ở trước máy quay, Tiêu Dật bởi vì mải quan tâm đến những lời nói của nhóm người phía sau cho nên từ đó đến giờ vẫn không kịp luyện nói ở trong đầu, đến bây giờ đứng ở trước máy quay rồi liền lúng túng lắp bắp mãi, người ở phía sau liền vì thế lại được một hồi xôn xao bàn tán.
“Tôi là Tiêu Dật, tôi… tôi năm nay… 22 tuổi…”
Khương La đứng ở bên này nãy giờ cuối cùng cũng phải lên tiếng:
“Tiêu Dật, cậu làm sao thế hả? Cậu có làm được hay là không đây?”
Tiêu Dật có chút lúng túng đứng ở trước máy quay vài giây, khi đang định lên tiếng trả lời thì Khương La đã bực bội cắt ngang:
“Đi xuống đi”
Tiêu Dật bước xuống, người tiếp theo rất nhanh sau đó thế vào chỗ cậu. Tiêu Dật trong lúc này liền chợt ngộ ra một điều, khi cậu còn đang phân vân suy nghĩ thì cậu rất dễ đánh rơi mất cơ hội ở phía sau, người khác rất nhanh sẽ thế vào chỗ của cậu, giống như là chuyện của cậu và Trình Kiệt vậy.
“Dật ca…”
Lúc Tiêu Dật còn đang thất thần suy nghĩ thì ở bên cạnh liền có người đưa tay đẩy vào cánh tay cậu một cái, Tiêu Dật nghiêng đầu nhìn sang phát hiện ra đó là Ân Tố Di;
“Ừ, sao thế?”
Ân Tố Di nhíu mày nhìn Tiêu Dật tỏ vẻ lo lắng:
“Dật ca anh có chỗ nào không khỏe sao?”
Tiêu Dật lắc đầu:
“Tôi không sao”
Ân Tố Di một bộ dạng quan tâm:
“Dật ca, anh ngày hôm qua đi đâu thế?”
Tiêu Dật chỉ trả lời qua loa:
“Tôi hôm qua có chút việc bận thôi”
Khi Ân Tố Di đang định lên tiếng nói cái gì đó thì điện thoại của Tiêu Dật chợt reo lên, bởi vì trong phòng hiện tại đang thu hình rất yên tĩnh cho nên khi tiếng chuông của Tiêu Dật vang lên thì trong phòng nhất loạt quay lại phía sau nhìn cậu, Tiêu Dật nhìn thấy người giám sát Khương La nhíu mày không hài lòng liền vội vã mang điện thoại tắt đi.
“Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút” Cuộc gọi kia là của mẹ Tiêu cho nên Tiêu Dật mới phải nhanh chóng ra bên ngoài gọi lại xem có việc gì. Lúc Tiêu Dật đi ra ngoài rồi những lời xì xào bàn tán lại bắt đầu vang lên, Tiêu Dật có chút mất tự nhiên khi nghe đám người kia nói rằng cậu lại đi gọi cho người quen biết trong Trình thị.
Mẹ Tiêu không thích Tiêu Dật làm nghệ sĩ, lúc cậu quyết định chọn theo học ngành diễn xuất rồi thì khi hết năm nhất đại học mẹ Tiêu liền cắt bỏ toàn bộ viện trợ gửi lên, Tiêu Dật lúc đó phải vừa đi làm thêm vừa đi học. Khi kết thúc bốn năm học đại học rồi vẫn có công ty giải trí nào chịu để ý đến cậu, mẹ Tiêu khi ấy chính là còn đặc biệt vui vẻ nói cậu thà làm công việc bán thời gian ở tiệm cơm gà phố tây chứ không cần làm nghệ sĩ. Ba Tiêu ở dưới quê làm chủ tịch một xã nhỏ, cả hai người đều muốn Tiêu Dật sau này cũng làm công việc đó, mẹ Tiêu cảm thấy làm chủ tịch xã rất tốt, được mọi người trong xã kính nể khiêm nhường, bà vẫn luôn cảm thấy mình có một người chồng là chủ tịch xã đi đâu cũng có thể kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Một khoảng thời gian sau đó Tiêu Dật kiếm được một người còn hơn là chủ tịch xã, có lẽ rằng địa vị của người đó quá cao, cũng có lẽ rằng Tiêu Dật lại dẫn về nhà một người chồng cho nên ba mẹ Tiêu trong nhất thời không thể nào mà thích ứng được, còn có… dĩ nhiên vẫn là để nói sau đi.
Tiêu Dật nhấn lại số điện thoại quen thuộc của mẹ Tiêu, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy theo sau đó là giọng nói có chút bực bội của một người phụ nữ trung niên:
“Con vì sao lại dám tắt điện thoại của mẹ hả?”
Tiêu Dật đi xuống phía cuối hành lang từ từ giải thích:
“Là con vừa rồi đang bận việc, mẹ có việc gì mà lại gọi cho con vậy?”
Mẹ Tiêu nâng giọng:
“Tiểu tử này, mẹ đây muốn gọi cho con trai mẹ cũng cần phải có việc mới được gọi sao?”
Tiêu Dật đúng là nghĩ như thế, cũng biết được rằng mẹ Tiêu hiện tại nhất định có việc nên mới gọi cho cậu, nhưng mà Tiêu Dật cũng không có lật tẩy ngay:
“À, ý con không phải là như thế, giờ này mẹ không phải đang bận rộn bán hàng ngoài tiệm sao?”
Gia đình của Tiêu Dật xem như cũng thuộc dạng dư dả ở trong thôn, ba Tiêu có lương của chủ tịch xã, thỉnh thoảng cũng có nhận một chút quà cáp nhờ vả, mẹ Tiêu có một tiệm ăn nhỏ ở ngoài phố hàng tháng cũng ở đó kiếm được một chút tiền, hai vợ chồng già đã sớm không cần lo cho Tiêu Dật chỉ còn nuôi một đứa con trai đang học lớp 11 đúng là không có vấn đề gì cả.
“Khi nào thì trở về, con còn ở trên đó mãi làm cái gì?” Mẹ Tiêu hỏi
Tiêu Dật vẫn chưa nói cho mẹ Tiêu biết rằng mình hiện tại đang là nghệ sĩ thực tập của Trình thị, nếu không mẹ Tiêu nhất định sẽ lại nổi cơn thịnh nộ nữa:
“Con sao? Con ở trên này làm việc mà”
Mẹ Tiêu cao giọng:
“Con ở trên đó một tháng làm được bao nhiêu tiền, trên thành phố cái gì cũng đắt đỏ cả chi bằng trở về quê đi, mẹ nói cho con biết bí thư ở xã là bác Lưu đó đã già rồi vài tháng nữa sẽ nghỉ hưu, ba của con đã nhận chỗ giúp cho con, sau này ba con già rồi thì con thay ba con lên làm chủ tịch xã, con gái ở dưới quê lại chẳng muốn có một người chồng làm chủ tịch xã quá đi chứ”
Tiêu Dật đưa tay xoa xoa huyệt thái dương:
“Mẹ à, mẹ rốt cuộc muốn con làm chủ tịch xã vì cái gì chứ, là sợ con không lấy được vợ hay sao?”
Mẹ Tiêu ai nha một tiếng:
“Tiểu tử này, con không lo nghĩ đến chuyện đó trước đi, con trước phải chắc chắn cái chức vụ bí thư xã cho mẹ, con gái ở trong thôn nhất định sẽ tìm tới xếp hàng đến muốn đổ cổng lớn nhà chúng ta, đến lúc đó con tha hồ mà lựa chọn”
Tiêu Dật có điểm bực bội cho nên liền nói thế này:
“Chủ tịch xã, bí thư xã cái gì chứ, con nói cho mẹ con không thích con gái đâu”
Mẹ Tiêu bên này nói liên hồi:
“Tiểu tử con không muốn có bạn gái cũng được, trước vẫn nắm chắc cái bí thư xã cho mẹ ngay đi không là sau này hối hận cũng không kịp đó”
Tiêu Dật nhíu mày:
“Mẹ à, con không làm, con ở trên này có việc làm ổn định rồi”
Mẹ Tiêu nghi ngờ:
“Là công việc gì?”
Tiêu Dật nói dối:
“Là một công việc văn phòng, lương cũng rất cao những mấy nghìn tệ, như vậy còn sợ không có bạn gái hay sao?”
Mẹ Tiêu không tin nên nói thế này:
“Mấy nghìn tệ? Tiểu tử con kiếm được mấy nghìn tệ như vậy tháng tới về nhà mua cho mẹ một chút tổ yến cao cấp để mẹ cải thiện da mặt đi, chẳng lẽ tiền nhiều như vậy lại không mua được cho mẹ con chút đồ bổ...”
Tiêu Dật hiện tại là nghệ sĩ thực tập không những không được trả lương mà còn phải mất tiền ở ký túc xá, tiền ăn uống, các loại tiền lặt vặt khác, số tiền cậu có cũng đã dần dần tiêu hết, vốn định lựa lời về xin mẹ Tiêu một chút, ai ngờ cuối cùng lại thành ra thế này:
“Được rồi tổ yến cao cấp chứ gì, mẹ muốn thì khi nào công việc rảnh rỗi con sẽ mua mang về cho mẹ”
Mẹ Tiêu vừa nghe giọng điệu kia liền biết Tiêu Dật đang nói dối:
“Còn phải đợi khi nào rảnh rỗi nữa, công ty nào cũng đầu tháng phát lương, từ giờ đến đầu tháng còn mười mấy ngày nữa, con đầu tháng về nhà mang tổ yến cao cấp đưa cho mẹ đi”
Tiêu Dật trong lòng bắt đầu than thầm, không nói đến chuyện không có tiền, cậu ba tháng nay phải ở tại Trình thị để hoàn thành hoạt động thực tập nếu như nghỉ sẽ bị trừ điểm, mà số điểm của cậu hiện tại đã bị âm rồi, khi Tiêu Dật còn đang không biết từ chối sao cho được thì mẹ Tiêu đã nói thế này rồi:
“Tiểu tử con là mẹ đây sinh ra, con nói lời nào là thật lời nào là giả mẹ còn có thể không nhìn ra hay sao. Không cần nhiều lời nữa, lập tức trở về làm bí thư xã cho mẹ”
Tiêu Dật bởi vì nghe thấy mẹ Tiêu nói vậy cho nên liền gấp gáp trả lời:
“Đầu tháng thì đầu tháng, mẹ đợi tổ yến cao cấp của con đi”
Tiêu Dật cúp máy đi vào trong phòng tập phát hiện ra mọi người đã sớm làm xong việc quay hình giới thiệu kia chuẩn bị đi sang phòng luyện tập thể hình, bởi vì Tiêu Dật vẫn còn chưa hoàn thành xong buổi ghi hình ngắn này cho nên Khương La nói cậu ở tại chỗ này làm lại. Trong phòng lúc này chỉ có duy nhất mình cậu và Khương La, ánh mắt kia của Khương La nhìn cậu rõ ràng ánh lên tia không hài lòng khiến cho Tiêu Dật lại càng căng thẳng hơn, nói một chút lại bị vấp, cứ như vậy quay đi quay lại khoảng ba lần Khương La cuối cùng nhịn không nổi nữa:
“Tiêu Dật, cậu cho dù có thật hay là không thật quen biết với người nào đó trong Trình thị, với thái độ cùng năng lực yếu kém này của cậu nhất định sẽ không thể trở thành nghệ sĩ chính thức của Trình thị được đâu!”
Tiêu Dật không phải là người không có một chút năng lực nào mà là vì cậu hiện tại đang có quá nhiều chuyện bị phân tâm, từ chuyện của Trình Kiệt cho đến chuyện của mẹ Tiêu, từ chuyện thái độ của Châu Chí Hùng cho đến chuyện bàn tán của nhóm người ngoài kia, đến hiện tại đối diện với ánh mắt không hài lòng kia của Khương La nữa, tất cả cả những chuyện đó làm cho Tiêu Dật không thể nào tập trung hoàn thành đoạn ghi hình giới thiệu ngắn này:
“Xin lỗi giám sát Khương, tôi sẽ làm lại một lần nữa”
Khương La đứng khoanh tay ở một bên nhìn chằm chằm Tiêu Dật, Tiêu Dật lại một lần nữa nói vấp nữa, Khương La xua tay muốn rời đi:
“Cậu tự ở đó hoàn thành đi, không hoàn thành được thì không cần phải tiếp tục nữa, biểu hiện ngày hôm nay của cậu tôi sẽ ghi vào phiếu đánh giá”
Khương La đi rồi Tiêu Dật liền khẽ thở dài một hơi, cậu tự mình đứng ở trước máy quay nói, nhưng mà cứ vấp hết lần này đến lần khác đến khi miễn cưỡng nói được một đoạn trôi chảy rồi nhìn xuống đồng hồ phát hiện ra đã gần 12 giờ trưa, giờ nghỉ trưa sớm đã bắt đầu từ một tiếng trước, Tiêu Dật cả người mệt mỏi ngồi tựa ở một góc tường mang điện thoại ra gọi cho ai đó.